Bác Sĩ Thiên Tài

Chương 960: Chương 960: Đây là một trận chiến




Ở nơi đất khách quê người khiến cho người ta nhớ quê hương da diết.

Một mình sống ở Dương Thành, không bạn bè, không người thân, ngày nào cũng một mình một bóng, làm cho một cô gái nhanh nhảu hoạt bát như Vương Cửu Cửu có phần phát điên lên.

Cũng may mà nàng rất có duyên, thường xuyên có bạn học gọi điện đến hỏi thăm nàng, còn Hổ Nữu thì ngày nào cũng như ngày nào đều đặn gọi điện cho nàng, bất kể mưa to gió lớn.

Trong điện thoại, Hổ Nữu sẽ nói cho Vương Cửu Cửu nghe những chuyện thú vị, lạ lùng mà mình tai nghe mắt thấy ở Yến Kinh mỗi ngày. Mặc dù Vương Cửu Cửu đang sống ở nơi khác, nhưng cũng có thể nắm vững thông tin về Yến Kinh qua mỗi đợt nấu cháo điện thoại đường dài.

Ít nhất thì nàng cũng không thể để mình trở thành một người ngoài cuộc của cái guồng quay đó. Lui ra ngoài thì dễ nhưng muốn vào trong thì lại khó khăn vô cùng.

Được sự ủy thác của Vương Cửu Cửu, Hổ Nữu luôn lưu tâm đến nhất cử nhất động của Tần Lạc.

Hôm nay khi nàng còn đang ở trên lớp thì nhận được điện thoại của một người bạn làm trong bộ tham mưu. Người bạn đó nói rằng Tần Lạc đánh thương một quan chức trong bộ tham mưu, hiện đang bị đội thanh tra bắt đi, có thể sẽ bị đưa đến tòa án quân đội để xử phạt.

Hổ Nữu vừa nghe đến đây thì lo sốt vó lên, Vương Cửu Cửu đã từng nói với nàng rằng, việc Tần Lạc cứu rỗi Trung y sẽ động chạm tới lợi ích của rất nhiều người, dặn dò đi dặn dò lại nàng là nhất định phải bảo vệ sự an nguy của Tần Lạc. Giờ hắn xảy ra chuyện, thì mình biết ăn nói ra sao với Vương Cửu Cửu đây?

Nàng vừa xin phép thầy giáo một tiếng là vội vàng chạy ù về nhà, vừa vặn cha nàng hôm nay ở nhà, sau đó nàng liền năn nỉ cha mình nói giúp Tần Lạc vài câu rồi chuộc hắn ra ngoài.

Không ngờ cha nàng không những không đồng ý mà còn giáo huấn nàng một trận, kêu nàng lần sau không được hỏi đến chuyện này nữa.

Cha đã không muốn giúp, mà khả năng của Hổ Nữu lại không đủ để làm cho đội thanh tra thả người. Nàng biết việc này không thể giấu diếm thêm được nữa, bèn lập tức gọi điện thoại thông báo cho Vương Cửu Cửu.

Vương Cửu Cửu nghe Hổ Nữu nói xong thì nhảy phắt từ trên giường xuống, cơn buồn ngủ và nỗi mệt mỏi thoắt một cái đã biến đi đâu mất, nàng sốt ruột hỏi: “Hổ Nữu, rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì? Đội thanh tra vì sao lại bắt anh ấy? Tình hình hiện giờ ra sao rồi? Có thế lực gì đứng đằng sau thôi thúc làm chuyện này không?”

“Chị Cửu Cửu, tình hình cụ thể thì em cũng không rõ nữa. Cha em không nói, em tìm gặp những người khác để hỏi thì cũng chỉ biết là anh ấy đánh một gã tên là Dương Độ, còn những thông tin khác thì không tài nào điều tra ra được.”

“Anh ấy có bị thương không?”

“Em không biết nữa.” Hổ Nữu áy này nói. “Em đã bảo Mộc Đầu đến đội thanh tra nghe ngóng tình hình rồi. Anh ấy có chút quan hệ ở trong đó, nếu có thể vào bên trong được thì càng tốt.”

“Giúp chị đặt vé máy bay đi, trong vòng một giờ đồng hồ chị sẽ đến sân bay.” Vương Cửu Cửu lòng nóng như lửa đốt nói. Nàng không biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì nhưng tính mẫn cảm về chính trị có sẵn trong con người nàng mách bảo cho nàng biết việc này không bình tường chút nào.

Tần Lạc sao có thể bị người ta bắt đi được chứ?

Sư phụ của anh ấy là Long Vương, lại có một người bạn là Văn Nhân Mục Nguyệt, anh ấy còn có thế lực của Vương gia mà mình là người đại diện nữa …

Còn có một chi tiết khiến cho nàng phải nghi hoặc. Theo đạo lý mà nói, thì cha của Hổ Nữu không đời nào không biết mình và Tần Lạc là bạn của nhau, nhưng khi Hổ Nữu đến tìm ông ấy, thì ông ấy lại từ chối giúp đỡ, đã vậy còn dặn dò Hổ Nữu không được hỏi han gì về chuyện này.

Rốt cuộc là bọn họ đang lo lắng điều gì vậy?

Nàng biết rằng, cho dù nàng có gọi điện về cho cha mình để nhờ ông giúp đỡ thì rất có thể cũng sẽ nhận được đãi ngộ giống như Hổ Nữu mà thôi.

Nàng phải quay về, phải quay về gặp ông nội mới được.

Chỉ có ông nội mới có thể cứu anh ấy. Chỉ có ông nội mới bằng lòng cứu anh ấy.

Dù gì thì trong lần gặp trước ở Vương gia, Tần Lạc đã để lại ấn tượng khá ‘sâu sắc’ với ông.

Tất nhiên, ngoài ông nội ra, thì anh ấy đã đắc tội với toàn bộ những người còn lại trong Vương gia.

“Được.” Hổ Nữu đáp lại một cách sảng khoái. “Em gọi điện bảo người đặt vé ngay bây giờ.”

Vương Cửu Cửu cất di động vào túi, sau đó sờ soạng chiếc ví trên giường xong cái là chạy luôn ra ngoài.

Vừa mới kéo cánh cửa phòng ra thì đã nhìn thấy hai vị quân nhân trẻ tuổi đứng trước cửa với vẻ mặt nghiêm nghị.

Vương Cửu Cửu giật thót mình một cái, rồi đưa ánh mắt sắc lẹm về phía họ, hỏi: “Hai người muốn làm gì?”

“Vương Cửu Cửu, đội trưởng mời cô đến phòng làm việc của ông một chuyến.” Anh chàng đầu đinh đứng bên trái nhìn Vương Cửu Cửu mỉm cười nói.

“Đội trường bảo tôi đến phòng làm việc để làm gì?” Vương Cửu Cửu dĩ nhiên chẳng muốn đi chút nào.

Sao vừa mới nhận được điện thoại thông báo tình hình của Hổ Nữu thì đội trưởng ở đây lại bảo mình đến phòng làm việc của ông ấy nhỉ? Như thế không phải là trùng hợp quá hay sao?

Nàng biết chắc rằng, có người trong Vương gia ở Yến Kinh đang thao túng việc này. Bọn họ muốn để mình ở lại Dương Thành, bọn họ không muốn mình bị cuốn vào vụ án này.

“Nhưng mình có thể đứng bên ngoài sự việc được sao?”

Vương Cửu Cửu cười nhạt.

Không thể được. Vì người bị bắt đi là người đàn ông của mình, là người đồng hành trong cuộc sống của nàng, là người cha tương lai của con nàng.

Nàng muốn cứu hắn.

Chẳng có ai có thể ngăn cản được cả.

“Tôi không biết.” Đầu đinh nói. “Chúng tôi chỉ phụ trách truyền đạt lại. Hay là cô cứ đi cùng chúng tôi một chuyến đi.”

Vương Cửu Cửu ôm lấy bụng, giả bộ đau đớn quằn quại, nói: “Hai người cứ quay về trước đi, một lát nữa tôi sẽ tìm gặp đội trưởng. Ngày đó của tôi đến rồi, trong ký túc không có băng vệ sinh, tôi phải đi ra ngoài mua một ít về dùng mới được.”

Đầu đinh sửng sốt nói: “Không phải là trùng hợp thế chứ?”

“Là trùng hợp thế đấy.” Vương Cửu Cửu cười khổ nói. “Hai vị đại ca, mau để cho tôi đi đi, nếu không … thì …”

Mặt Vương Cửu Cửu khẽ đỏ lựng lên, vì nàng xấu hổ không biết phải nói ra những lời sau đó thế nào nữa.

“Thế cũng được.” Đầu đinh nói. “Đi sớm về sớm nhé. Chúng tôi ở cổng đợi cô đấy.”

“Cảm ơn hai vị đại ca, cảm ơn nhiều lắm.” Vương Cửu Cửu vội cúi người nói lời cảm ơn, sau đó thì lách qua người bọn họ mà đi.

“Đợi một chút.” Người đàn ông mặt tròn giơ tay ra ngăn Vương Cửu Cửu lại nói: “Trương Thái, anh đang làm cái gì thế? Anh không nhớ mệnh lệnh của đội trưởng à? Ông ấy muốn chúng ta lập tức đưa Vương Cửu Cửu đến phòng làm việc của ông ấy, không thể để cô ấy rời khỏi tầm nhìn của chúng ta.”

“Nhưng ngày đó của người ta đến rồi mà.” Trương Thái nói.

“Thế cũng không được.” Người đàn ông mặt tròn nói. “Vương Cửu Cửu, mau đi với chúng tôi đi. Đội trưởng đang ở phòng làm việc đợi cô đấy.”

Từ trong lời nói của người đàn ông mặt tròn thì Vương Cửu Cửu lại càng khẳng định được suy đoán của mình là đúng. Chắc chắn là có người nói với đội trưởng rồi, sau đó bảo đội trưởng giữ chặt chân mình ở Dương Thành.

“Hai vị đại ca, tôi đúng là ngày ấy đến rồi mà, bây giờ tôi …”

Vừa nói, Vương Cửu Cửu vừa khẽ khom mình xuống, sau đó đấm thẳng vào cằm của người đàn ông mặt tròn.

Bốp, rắc! Không kịp tránh né vì quá bất ngờ, người đàn ông mặt tròn bị đánh trực diện, trật luôn khớp cằm.

Vương Cửu Cửu thừa thắng xông lên, lại cho một đòn bằng đầu gối vào bụng anh ta.

Anh chàng mặt tròn vốn cao hơn Vương Cửu Cửu cả một cái đầu, vậy mà vẫn phải khom hết cả người lại, tiếp đó Vương Cửu Cửu lại dùng cùi chỏ đập mạnh vào lưng anh ta một cái, anh ta liền ngã đánh ‘bịch’ một cái ra đất.

Lúc này đầu đinh mới kịp thời phản ứng, định ra tay ngoắc cổ Vương Cửu Cửu lại, nhưng Vương Cửu Cửu đã sớm đưa chân ra cho anh ta một cước vào háng.

Đầu đinh thét lên một tiếng, sau đó liền ông lấy đũng quần quỳ xụp xuống đất.

Vương Cửu Cửu ra tay bất ngờ, vừa nhanh lại vừa hiểm, làm cho hai người đàn ông không kịp có bất kỳ phòng bị gì, căn bản là không thể chống đỡ nổi.

Nàng sau khi hạ gục hai người đàn ông thì nhanh chóng bước qua người bọn họ, chạy nhanh như chớp xuống lầu dưới.

Ở đây nàng không có xe riêng của mình, mà trong bãi đỗ xe thì phải cần đến chìa khóa mới có thể mở được. Nàng không có chìa khóa, lại không thể mở được cửa xe ra là có thể khởi động xe như những diễn viên chính trong phim được, nên đành phải dùng đôi chân của mình để chạy nhanh ra cổng.

Chạy, mau chạy thật nhanh …

Bóng dáng của nàng trở nên cô độc, nhỏ bé giữa một doanh địa rộng lớn, giống như một quân nhân thấp bé nhẹ cân đang xông về phía trước nơi chiến trường.

Trong một căn hộ trên lầu ba, có hai người đàn ông đang đứng ở ban công nhìn theo bóng dáng đang khuất dần của nàng.

“Thật ngưỡng mộ cậu ấy.” Một người đàn ông trẻ tuổi nheo mắt cười nói. “Có thể tìm được một người phụ nữ tốt như thế bằng lòng nhảy vào nước sôi lửa bỏng vì cậu ấy.”

Người đàn ông đứng sau chỉ biết im lặng không nói, anh ta với vẻ mặt điềm tĩnh, như thể không nghe thấy gì vậy.

Người đàn ông đứng trước quay đầu lại nói với ông ta: “Đội trưởng Đỗ, yên tâm đi. Nếu ông nội tôi trách tội anh thì anh cứ đổ hết trách nhiệm lên đầu tôi là được. Nếu đã không biết việc này thì thôi, chứ nếu đã biết rồi thì … tôi không thể không để cho em dâu tôi đi cứu người anh em của tôi được.”

“Cám ơn Hạ thiếu gia đã hiểu cho.” Đội trưởng Đỗ giờ mới thở phào một tiếng nói.

“Mấy lão già này, không biết rốt cuộc bọn họ đang nghĩ gì nữa?” Người đàn ông trẻ tuổi thở dài nói. “Tên ái đó chắc cũng biết chuyện này rồi cũng nên? Với tính cách của hắn ta, thì không biết hắn ta sẽ làm gì đây. Thật mong đợi.”

Vương Cửu Cửu gần như chạy một mạch đến cổng, dáng cao chân dài, dung mạo xinh đẹp, nàng mặc trên người một bộ đồ rằn ri, không những không khiến cho người ta thấy thế là quê mùa mà ngược lại … còn rất đẹp mắt nữa.

Lúc ở trên máy bay đã có mấy người đàn ông không biết sống chết là gì đã mò đến bắt chuyện làm quen, đều bị nàng từ chối thẳng thừng.

Nàng chạy thục mạng đến đây thì lại càng thu hút ánh mắt của mọi người xung quanh.

“Chị Cửu Cửu.” Một cô gái mập mạp đứng ở chỗ ra vào vẫy tay gọi nàng.

Vương Cửu Cửu chạy đến ôm nàng vào lòng, nói: “Đưa chìa khóa xe cho chị. Em tự về nhà đi.”

“Chị Cửu Cửu, em đi với chị nhé.” Nữu mập lo lắng nói.

“Không cần đâu.” Vương Cửu Cửu ương nghạnh nói. “Đây là một trận chiến. Trận chiến của chị.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.