Lệ Khuynh Thành ở một mình ở khu Tử Trúc Uyển nổi tiếng xa hoa ở Yến Kinh. Khi còn bé nàng có một cuộc sống vất vả nhưng trong vấn đề ăn ở cho tới bây giờ vẫn không để bản thân mình bị thua thiệt.
Lệ Khuynh Thành là một phụ nữ mạnh mẽ trong kinh doanh, cũng là một phụ nữ tốt trong cuộc sống cá nhân. Nói theo một câu thô tục là: Trước hết làm việc, vào bếp, còn có thể biết vui đùa một cách đa dạng trên giường.
Lệ Khuynh Thành có một thói quen. Đó là dù công việc của nàng bận rộn tới đâu nàng cũng đều tự mình nấu cơm, chính mình pha trà, chính mình dọn phòng, quét dọn. Nàng không muốn thuê người làm vì bản thân nàng và họ giống nhau đều xuất thân hàn vi.
Lệ Khuynh Thành là một người thích nguỵ trang bao bọc con người phụ nữ của mình. Ý muốn bảo vệ trong đầu nàng cực kỳ mãnh liệt. Nàng lo lắng một người nào đó từ bên ngoài bước vào biết được lời nói, cử chỉ cùng thói quen ăn uống cũng như đoán được cuộc sống nội tâm giống như trang giấy đầy chữ của nàng. Điều này làm nàng có cảm giác sợ hãi cũng như trốn tránh.
Chính vì bản thân nàng không muốn nên nàng không thuê người giúp việc.
Vì vậy khi nàng mới rời khỏi nhà mấy ngày, trong nhà có không ít bụi bặm. Cũng may chú mèo đen nàng nuôi đã được đưa tới thẩm mỹ viện. Nếu không phải chịu đói trong thời gian lâu như vậy nó đã trở thành một con mèo khô.
Lệ Khuynh Thành hướng dẫn Vương Cửu Cửu mở cửa phòng, bật điện trong phòng sau đó nàng chăm chú quan sát căn phòng có lắp đặt thiết bị rất khác biệt này.
"Oa, rất đẹp. Rất có phong cách" Vương Cửu Cửu bật lên khen ngợi.
Tuy Vương Cửu Cửu ở trong đại viện của quân khu nhưng kiến trong trong các phòng đều đồng nhất, ngăn nắp như một khối đậu hủ. Bởi vì Vương gia là gia đình quân nhân, cha nàng là tướng lĩnh cao cấp hơn nữa lại còn thuộc về trường phái quân nhân truyền thống, bài trí trong phòng không được vượt quá giới hạn, chủ yếu dùng gỗ lim.
Một căn phòng có phong cách nặng nề khô khan không phải là thứ mà cô nàng Vương Cửu Cửu này thích.
"Nếu thích em có thể thường xuyên tới chơi" Lệ Khuynh Thành cười nói.
"Được, chỉ cần chị không đuổi là được" Vương Cửu Cửu cũng cười nói.
"Có muốn ăn gì không? Hay là tắm rửa rồi đi ngủ?' Lệ Khuynh Thành hỏi.
"Không cần. Trên máy bay em ăn no rồi. Bây giờ không muốn ăn" Vương Cửu Cửu từ chối. "Chị Lệ, chị em mình ngồi xuống nói chuyện đi".
Lệ Khuynh Thành ngạc nhiên nhìn Vương Cửu Cửu nói: "Được. Chúng ta ra ban công ngồi. Nếu như em muốn uống rượu thì trong tủ rượu còn khá nhiều rượu đỏ. Tất cả đều là rượu chị cóp nhặt khắp nơi, không phải rượu quý nhưng chất lượng cũng khá ổn".
"Chị Lệ thích uống rượu à?" Vương Cửu Cửu hỏi rồi nàng đi tới tủ rượu ở góc phòng khách lấy rượu.
"Con người luôn không chịu ngồi uên, cũng giống như phụ nữ thích ăn vặt. Những khi rảnh rỗi uống một ly, ngồi suy ngẫm lại tâm sự của mình cũng tạo nên một cảm giác cuộc sống của mình rất phong phú".
Vương Cửu Cửu lấy một chai Maffit 1975, ngón tay nàng kẹp hai chiếc ly đế cao, buột miệng nói: "Trước kia em đã đọc trong một tạp chí, mục y học hàng ngày. Một nhà tâm lý học đã viết rằng phụ nữ thích ăn vặt là vì bọn họ sợ hãi sự tĩnh mịch, thích tìm một việc làm cho bản thân mình…".
Ngay lúc đó Vương Cửu Cửu dường như lại nhớ ra điều gì đó, nàng cười nói: "Đương nhiên, bọn họ chỉ nói những phụ nữ ăn vặt còn những người phụ nữ hút thuốc thì bọn họn nói là những người từng trải, có cuộc sống quá khá rất đa dạng".
Lệ Khuynh Thành cười nói: "Những nhà tâm lý học nói rất chính xác. Trước kia dù đã trải qua rất nhiều chuyện nhưng khi bình tĩnh ngồi nghĩ lại vẫn có cảm giác tĩnh mịch. Con người chỉ là động vật nhưng chẳng qua là cực chẳng đã đẩy người khác ra, làm mình nổi bật lên trong đám đông".
"Chị Lệ, hàng ngày chị bận rộn nhiều việc, xã giao rất nhiều. Chị cũng có cảm giác tĩnh mịch sao?' Vương Cửu Cửu chuyển ly rượu đỏ cho Lệ Khuynh Thành, ngạc nhiên hỏi.
Lệ Khuynh Thành cười tươi nói: "Cho dù người đó là ai, một khi bắt đầu cuộc sống độc lập từ năm mười hai tuổi. Không có bất kỳ một người thân nào trên thế gian này, chỉ có kẻ thù hùng mạnh người đó sẽ cảm giác tĩnh mịch" Nụ cười của nàng tĩnh mịch như khói hoa.
Không biết tại sao Vương Cửu Cửu đột nhiên nghĩ tới một câu nói được lưu truyền rất hay. Nụ cười của nàng rất đẹp, rực rỡ quyến rũ như pháo hoa giữa bầu trời đêm.
Thế nhưng sau khi phồn hoa qua đi chính là sự thê lương, sau thê lương chính là sự quên lãng. Vương Cửu Cửu có cảm giác cực kỳ xúc động khi nhìn nụ cười của Lệ Khuynh Thành cùng với giải thích về thân thế của nàng. Trong lòng nàng chỉ đọng lại sự ê ẩm, buồn bực giống như sự tâm trạng bị đè nén mà không sao phát tiết ra ngoài, một cảm giác giống như uất nghẹn.
"Xin lỗi. Chị không nên nói những điều này" Lệ Khuynh Thành áy náy xin lỗi. Thái độ của nàng lúc trước chỉ là xúc động trong lúc nhất thời mà thôi. Lệ Khuynh Thành nhanh chóng điều chỉnh lại tâm tình của mình. Một lần nữa nàng lại trở thành một nữ yêu tinh kiên cường, thanh nhã, lả lơi ong bướm, sức mạnh vô địch không lô cốt nào không thể công phá.
Lệ Khuynh Thành nâng chén nói với Vương Cửu Cửu: "Cheer".
Vương Cửu Cửu cũng nâng chén nói: "Cheer".
Sau khi nhấp một ngụm nhỏ, cảm giác mem rượu đỏ trong miệng, một cảm giác dễ chịu xâm nhập vào dạ dày, Vương Cửu Cửu nói: "Chị Lệ. Nếu như chị nguyện ý, chị hãy kể lại chuyện cũ của chị cho em nghe. Nếu như chị thấy buồn chán, chị cũng có thể gọi điện thoại cho em. em có thể cùng đi ăn, cùng đị dạo phố, cùng chị đi uống cà phê, quyến rũ những anh chàng bán hàng đẹp trai. Nhiều khi em cũng là một người như vậy".
Lệ Khuynh Thành lắc đầu nói: "Đây là sự khổ cực của bản thân mình, cần gì phải tăng thêm gánh nặng cho người khác? Người khác nghe qua sự bi thương của mình, cho dù có khóc cùng mình thì cũng chỉ là chuyện vô bổ. Đời người chính là tu hành. Ai cóm phúc người đó hưởng. Ai có tội người đó chịu. Chị oán hận thần linh đã không lấy đi tính đố kỵ của người khác".
Lệ Khuynh Thành dừng lại một chút rồi cười nói tiếp: "Hơn nữa khi ở Paris, chị đã thổ lộ hết với người khác một lần. Chị không muốn làm một Tường Lâm tẩu dưới ngòi bút Lỗ Tấn, gặp bất kỳ ai cũng lải nhải về chuyện hư hỏng của mình".
"Hẳn người đó là người chị tin tưởng nhất sao?" Vương Cửu Cửu cầm ly rượu tựa người vào lan can ban công, thoảng ngửi thấy mùi thơm hoa co thoang thoảng trong không khí, tò mò hỏi Lệ Khuynh Thành.
Mùa xuân tới, tình yêu cũng tới nhưng còn hôn nhân thì sao?
Những cô gái trẻ khát khao tình yêu. Những người phụ nữ lớn tuổi khát khao hôn nhân. Tình yêu chính là hương hồi quế ngọt ngào nhưng hôn nhân thì không thể thiếu muối.
"Anh ấy người thân của chị" Lệ Khuynh Thành ngẩng đầu nhìn gương mặt xinh đẹp, tinh xảo của Vương Cửu Cửu nói. "Là người thân duy nhất của chị".
"Người thân?" Vương Cửu Cửu trêu chọc: "không phải người yêu sao?'
Lệ Khuynh Thành mỉm cười nói: "Điều này đối với chị không có ý nghĩa gì khác, không khác gì nhau. Anh ấy là người thân của chị, cũng là người đàn ông chị thích. Có lẽ đối với chị mà nói chị càng khát vọng tình thân này. Dù chị không yêu anh ấy nhưng anh ấy muốn điều gì chị cũng cho anh ấy".
'Em hiểu rồi" Vương Cửu Cửu buồn bã gật đầu.
Lệ Khuynh Thành nhìn gương mặt xinh đẹp của Vương Cửu Cửu đột nhiên ảm đạm, khẽ thở dài nói: "Đồng hành tương kỵ, nhị nãi tương nhẹ. Hai chúng ta hẳng phải có quan hệ đối địch với đúng. Chị không tranh, em cũng không thể tranh, ngược lại còn khiến hai chúng ta trở thành chị em. Cửu Cửu, em là người con gái tốt. Tính thẳng thắn, chân thật và ngay thẳng của em làm người khác rất thích. Tần Lạc gặp được em chính là vinh hạnh của anh ấy. Em gặp Tần Lạc đó chính là kiếp nạn của em. Hai chúng ta khó có cơ hội tâm sự như thế này. Chị dù chỉ là một người chị quen biết nhưng chị vẫn muốn nhắc nhở em. Con đường em dang đi bây giờ thực sự rất khó khăn".
Vương Cửu Cửu gật đầu nói: "Đêm hôm qua chúng em cũng thảo luận về vấn đề này".
"Kết quả ra sao?' Lệ Khuynh Thành háo hức hỏi.
"Em khiến anh ấy yêu em. Theo từng giai đoạn..".
"Anh ấy từ chối?" Ánh mắt Lệ Khuynh Thành sáng lên, hỏi như một bà tám ( người phụ nữ thích chõ mũi vào việc của người khác ).
"Anh ấy đồng ý" Vương Cửu Cửu cười nói.
"Đây mới chính là bản tính đàn ông. Chị mà là đàn ông chị cũng không bao giờ từ chối tình yêu của một cô gái xinh đẹp như em" Lệ Khuynh Thành nói.
"Nhưng hai người chúng em chưa làm chuyện gì".
"Hả?'
"Anh ấy không còn sức" Vương Cửu Cửu cười hì hì nhìn Lệ Khuynh Thành nói. "Xem ra anh ấy làm không ít chuyện xấu ở chỗ chị. đúng không?"
Lệ Khuynh Thành há hốc mồm không trả lời được.
Buổi tối hôm trước nữa, dưới sự đòi hỏi của nàng, hai người yêu nhau tới chết đi sống lại. Không ngờ trận chiến vừa mới kết thúc, Vương Cửu Cửu lại tới đó…
Với thể lực của một người đàn ông yếu ớt như Tần Lạc, hắn có thể chấp nhận được mức độ vận động lớn như vậy không?
"Còn có một nguyên nhân quan trọng. Đó là vì em sợ hôm nay anh ấy quay về sẽ bị chị ấy "đòi nợ' Vương Cửu Cửu cười gượng gạo nói. "Không muốn làm tổn thương người khác nhưng lại làm chính mình tổn thương. Chỉ có thể hy vọng nhiều hơn mà thôi".
"Kết thúc như vậy sao?" Lệ Khuynh Thành nói vẻ tiếc nuối. "Chuyện này cũng chẳng cógì đặc sắc cả".
"Đúng vậy. Anh ấy bảo em hãy giữ anh ấy lại" Vương Cửu Cửu cười nói: "Đàn ông … đúng là động vật tham lam".
"Phụ nữ cũng có lòng tham" Lệ Khuynh Thành nói: "Nếu như không có lòng tham, chúng ta cần gì phải tranh đoạt một người đàn ông? Anh ấy là báu vật nhưng chúng mình cũng không phải là cỏ dại".
"Chị Lệ, chị thấy em nên làm gì bây giờ?" Vương Cửu Cửu nhìn Lệ Khuynh Thành, chăm chú hỏi.
Có một chút khẩn trương, lại có một chút bất an, còn có cả một chút thanh thản, chờ mong.
"Nếu muốn làm thế nào thì hãy cứ làm như vậy" Lệ Khuynh Thành cười nói: "Chuyện này chị không quyết định được, em cũng không thể tự quyết định được".
Lệ Khuynh Thành chỉ vào ngực Vương Cửu Cửu nói: "Hãy để nó quyết định đi".
Lưu Dịch Tư, giám đốc của bộ phận thiết kế của Khuynh Thành Quốc Tế vào lúc sáng sớm đã nhận được điện thoại của Lệ chủ tịch, Lệ chủ tịch, theo một phong cách quyết đoán truyền đạt mệnh lệnh cho anh ta, bảo anh ta ngay lập tức cho nhân viên bộ phận thiết kế thông báo với tất cả giới truyền thông Yến Kinh: ba giờ chiều ngày hôm nay ở Khuynh Thành Quốc Tế sẽ tổ chức họp báo về vấn đề chất lượng của bột phấn dưỡng da Kim Dũng.
Sau khi xảy ra sự kiện chất lượng của bột phấn Kim Dũng, chủ tịch của Khuynh Thành Quốc Tế, Lệ Khuynh Thành lại không đứng ra giải thích mà lại đi Paris truỳên bá Trung y, bây giờ mới xuất hiện tự mình trả lời các phóng viên.
Lưu Dịch Tử vui vẻ nhận lệnh.
Trong khoảng thời gian này Khuynh Thành Quốc Tế bị dư luận cùng các bạn hàng ép tới mức không thở nổi. Bây giờ rốt cuộc người phụ nữ bị nhân viên của mình lén gọi là "Ngọc diện hồ ly" bắt đầu ra chiêu.
Người nào không trải qua phong ba bão tố thì không thấy được thắng lợi cuối cùng.