Bác Sĩ Thiên Tài

Chương 942: Chương 942: Đợi bọn họ đến cầu xin




“Tần tiên sinh, Ất can giải độc vương đã có thể tung ra thị trường chưa?”

Tần Lạc gật đầu nói: “Đã có thể rồi.”

“Thời gian cụ thể đã được xác định chưa vậy?” Có một phóng viên hưng phấn hỏi. Nếu Ất can giải độc vương quả thật có thể trừ được bệnh viêm gan B, thì điều đó sẽ ảnh hưởng lớn mạnh và sâu sắc đối với Trung y dược.

“Trong khi diễn ra cuộc họp báo này, thì Ất can giải độc vương đã bắt đầu được đưa vào xưởng sản xuất rồi, trong vòng một tuần có thể nhanh chóng được phân phối trên khắp thị trường Yến Kinh, trong vòng một tháng sẽ phân phối đến các cửa hàng thuốc tại các thành phố lớn, trong vòng hai tháng thì người dân có thể mua được Ất can giải độc vương tại các thành phố vừa và nhỏ.”

“Khi nào thì nước Pháp có thể mua được loại dược phẩm này?” Nữ phóng viên Laurie lại một lần nữa đặt câu hỏi.

“Tạm thời vẫn chưa có công ty y dược nào của nước Pháp đến bàn bạc về việc nhập khẩu loại thuốc này.” Tần Lạc cười nói. “Hiện tại người Hàn Quốc và Nhật Bản vẫn giữ thái độ không tín nhiệm đối với Ất can giải độc vương, nên tạm thời thuốc này sẽ không được đưa vào thị trường Hàn Quốc và Nhật Bản.”

Ồ …………

Câu nói cuối cùng của Tần Lạc như một làn sóng nổi dậy, tất cả các phóng viên có mặt ở đây đều trợn tròn mắt kinh ngạc nhìn hắn, họ đang không biết có phải mình nghe nhầm rồi không nữa.

Tạm thời không được đưa vào thị trường Hàn Quốc và Nhật Bản, điều đó có nghĩa là gì?

Đó chính là uy hiếp!

Một sự uy hiếp trần trụi!

Các người không phải vẫn nói là thuốc của chúng tôi có độc hay sao? Không phải toàn dân các người đều chống lại đó sao? Nếu các người đã không thích như thế thì chúng tôi không bán cho các người là được chứ gì.

“Tần Lạc tiên sinh, xin hỏi vì sao lại có một quyết định như vậy?”

“Đây là ý kiến của bản thân anh hay là của bộ y tế vậy? Tại sao lại bỏ qua một thị trường lớn như thế chứ?”

“Hành vi này liệu có phải là hành vi trả thù đối với việc chống lại Trung y của Hàn Quốc và Nhật Bản?”

………………………….

Những câu hỏi liên tục được đặt ra, nhưng Tần Lạc lại không có ý trả lời những câu hỏi này.

Hắn chỉ cười cười, nói: “Suy đoán thế nào là việc của các anh, tôi sẽ không trả lời những câu hỏi có liên quan đến vấn đề này. Buổi họp báo ngày hôm nay kết thúc tại đây.”

Nói xong hắn bước thẳng ra bên ngoài mà không thèm để ý gì đến những câu hỏi với theo của đám phóng viên.

Khi trở lại phòng hội nghị, thì thấy Lâm Hoán Khê, Cố Bách Hiền, Vương Tu Thân, Vương Dưỡng Tâm và những người khác đều có mặt ở đây để đợi hắn quay về.

“Ất can giải độc vương thật sự không tiến vào thị trường Hàn Quốc và Nhật Bản ư? Không ít tiền đâu đấy.” Vương Dưỡng Tâm là người đặt ra câu hỏi đầu tiên.

“Chúng ta phải đứng thẳng người để kiếm tiền rồi.” Tần Lạc cười nói. “Bọn họ vừa mới triển khai một cuộc vận động lớn kháng cự lại Trung y, giờ chúng ta lại đưa cho họ thuốc cứu mạng, những việc không có cốt khí thế này tôi không làm được đâu.”

“Hề hề.” Vương Dưỡng Tâm cười xòa, xoa xoa tay vào nhau nói: “Không phải em muốn anh làm việc không có cốt khí, mà là em thấy mất đi hai thị trường lớn như thế này thì cũng đáng tiếc quá. Tất nhiên, việc đó cũng chẳng liên quan gì đến em cả, dù gì thì số tiền kiếm được cũng có phân cho em tí nào đâu.”

Vương Tu Thân cũng cảm thấy vui sướng với việc Ất can giải độc vương có thể tung ra thị trường: “Đừng làm việc theo cảm tính như thế. Hãy mượn thời cơ này mà mở rộng Trung y dược đến từng ngóc nghách trên thế giới, đó mới là việc mà các người trẻ tuổi như các con phải làm. Nếu thật sự muốn báo thù họ thì có thể nâng giá lên cao mà.”

Tần Lạc gật đầu nói: “Sư phụ nói đúng lắm. Nhưng đối với một số người thì thà cho họ một trận đòn còn hơn mời người ta một bữa cơm. Nếu chúng ta cần tới họ vào thời điểm này thì chưa biết chừng họ sẽ quay ra hoạnh họe chúng ta. Cứ để cho họ không chịu nổi nữa rồi chủ động tìm đến chúng ta, đến lúc đó chúng ta có thể tùy ý đưa ra điều kiện được rồi.”

Tần Lạc nở một nụ cười nham , nói: “Con đang đợi họ đến tận nhà mà cầu xin con đây.”

Để tao tức giận thì hậu quả nghiêm trọng vô cùng.

Trong lúc Tần Lạc ngày đêm miệt mài nghiên cứu phương án giải độc với Nhị Môn Nhất Phái, thì bên ngoài cứ liên tục có những đợt sóng lớn công kích Trung y.

Càng làm cho hắn phải tức hộc máu miệng, đó là đối thủ của hắn, tên khốn Hứa Đông Lâm lại công khai đứng ra chỉ trích thuốc Trung y, hơn nữa còn lấy danh nghĩa của ông nội hắn ta để kêu gọi người nước hắn giao phó sinh mạng vào trong tay mình, ý hắn ta muốn nói, giao phó tính mạng mình vào tay Trung y là vô cùng nguy hiểm.

Là một đối thủ cạnh tranh của hắn ta, Tần Lạc có thể hiểu được vì sao hắn ta lại làm vậy, nhưng điều đó không có nghĩa là hắn nhất định sẽ tha thứ.

Bây giờ có cơ hội để đáp trả lại bọn họ, thì Tần Lạc tất nhiên là sẽ không dễ dàng bỏ qua rồi.

“Mày không phải nói là người trong nước nên giao phó sinh mạng cho đồng bào của mình à? Được thôi, chúng mày cứ tự đi mà giải quyết những bệnh nhân mắc chứng viêm gan B đi.”

Không chỉ có Nhật Bản và Hàn Quốc, mà tất cả những nước đã công kích thuốc Trung y trong đợt phong ba này đều được liệt vào ‘danh sách đen’ trong đầu Tần Lạc.

Cố Bách Hiền chỉ vào Tần Lạc, nói: “Cái tên này, chẳng có ai kiếm được lời lãi gì từ cậu.”

“Chỉ là tôi không thích bị thiệt thòi mà thôi.” Tần Lạc cười nói.

Lâm Hoán Khê bước lại trước mặt Tần Lạc, khẽ nói: “Về nhà nghỉ ngơi thôi. Em gọi điện bảo chị Lý hầm súp sâm cho anh.”

Tần Lạc nắm lấy tay Lâm Hoán Khê nói: “Em đi cắt tóc cùng anh nhé. Cũng lâu rồi không cắt tỉa bới gì, ảnh hưởng đến hình tượng của thần tượng trong mắt mọi người.”

Lâm Hoán Khê muốn giật tay ra, nhưng không ngờ là Tần Lạc lại nắm chặt như vậy, nên đành để mặc cho hắn kéo đi.

Hôm nay, tất cả nhân viên trong Công hội Trung y đều tận mắt chứng kiến cảnh tượng khiến cho bọn họ cả đời không thể quên được.

Cấp trên lạnh lùng như băng tuyết của bọn họ giờ đây giống như một cô gái nhỏ bé vừa mới chìm sâu vào câu chuyện tình ái vậy, hai người cứ thế kề vai sánh bước tiến ra ngoài.

Cho đến khi xuống đến nhà xe và bước lên chiếc BMW màu sâm banh của Lâm Hoán Khê thì Tần Lạc mới chịu nới lỏng bàn tay mềm mại bé nhỏ của nàng.

“Lam Thiên Hộ chết rồi.” Tần Lạc nói với Lâm Hoán Khê.

Lâm Hoán Khê quay sang nhìn Tần Lạc một cái, nói: “Em lại cứ nghĩ hắn ta bị bắt cơ.”

“Cho dù không chết thì cũng bị bắt, hắn ta có thể là đại diện cho một thế lực nào đó đến để phá rối.” Tần Lạc tựa đầu ra đàng sau nói. “Hiện giờ công ty Kim Huy bị một công ty khác khống chế cổ phần, anh có một lượng cổ phần không nhỏ ở trong đó.”

“Em biết.” Lâm Hoán Khê điềm tĩnh nói.

“Em biết ư?” Tần Lạc trợn tròn mắt hỏi. Việc hắn khống chế cổ phiếu của công ty Kim Huy là một chuyện hết sức cơ mật, ngoài Tô Tử và một số ít cổ đông ra, thì những người khác đều không biết. Hắn cũng chưa nói đến chuyện có một công ty mới thu mua công ty Kim Huy cho Lâm Hoán Khê biết, thậm chí đã hơn một tuần rồi hắn còn chưa quay về biệt thự nhà họ Lâm, vậy làm sao nàng lại biết được?

“Nếu không thì anh cũng không vắt kiệt sức ra như thế.” Lâm Hoán Khê tiết lộ.

“………………”

Người phụ nữ này thật đáng ghét. Hắn lập tức quay sang dùng ngón tay khẽ nâng cằm của nàng lên, sau đó hôn lấy hôn để lên chiếc miệng nhỏ xinh vẫn còn thoang thoảng hương hoa nhài của nàng.

Độ điềm tĩnh của Lâm Hoán Khê đúng là khó có ai sánh nổi, đột nhiên bị quấy nhiễu như vậy mà vẫn chẳng hề ảnh hưởng gì đến công việc lái xe của nàng cả.

Có điều, bộ ngực phập phồng không ngớt đã tiết lộ tâm tình của nàng lúc này.

“Không đi cắt tóc nữa.” Tần Lạc nói. “Về nhà uống canh trước đi.”

Tần Lạc nghĩ bụng, về nhà uống canh xong thì nhân tiện làm một hiệp với nàng đã.

……………………………..

Hứa Đông Lâm cho dừng xe ở trước cửa ngôi biệt thự bên bờ biển rồi nhẹ nhàng gõ cửa, một ông già mặc trường bào bước đến mở cửa, khom người cung kính nói: “Thiếu gia, cậu đến rồi à.”

Hứa Đông lâm gật đầu, sau đó đi thẳng vào bên trong.

Hắn cởi bỏ chiếc áo vest khoác bên ngoài và đôi giày đi dưới chân ra rồi chậm rãi bước tới bên một ông lão đang ngồi ngủ gật trên ghế.

“Ông ơi.” Hứa Đông Lâm khẽ gọi.

Ông lão như vừa bừng tỉnh từ trong giấc nồng, mở to đôi mắt còn mơ màng của mình, nói: “Đông Lâm, cháu đến rồi à.”

“Vâng, thưa ông.” Hứa Đông Lâm bước đến trước mặt Hứa Phược và ngồi xuống pha cho ông một tách trà rồi nói: “Ông đã đọc qua báo ngày hôm nay chưa ạ?”

Hứa Phược bưng tách trà lên nhấp một ngụm, súc miệng rồi nhổ vào một cái đĩa bên cạnh đó, sau đó mới chậm rãi đáp lại: “Đọc rồi, thằng nhãi họ Tần đấy ồn ào như vậy thì làm sao mà không để ý tới được.”

“Ông nghĩ gì về việc này? Bọn chúng đúng là đã tìm ra phương pháp loại trừ bệnh viêm gan B rồi sao?” Hứa Đông Lâm vẫn giữ thái độ nghi ngờ với những gì mà Tần Lạc đã nói trong buổi họp báo.

“Hắn ta thích phức tạp hóa vấn đề, nhưng không phải là kẻ ngu dốt. Nếu không chắc chắn thì hắn sẽ không làm vậy đâu. Những việc khi trước mà hắn làm ở Hàn Quốc thì làm gì có việc gì không phải là vô pháp vô thiên? Nhưng cuối cùng hắn ta vẫn làm được hết đó thôi.” Hứa Phược nhìn ra xa xăm, đôi mắt như chìm sâu vào trong ký ức xưa cũ nói.

“Nếu điều đó là thật, thì bây giờ chúng ta phải làm thế nào đây?” Tâm tình của Hứa Đông Lâm không được tốt. Mấy hôm trước vừa mới đứng ra chất vấn, nghi ngờ thuốc Trung y, không ngờ lại bị người ta tát lại cho một cái đau điếng nhanh đến vậy.

“Đông Lâm, ông già rồi, không phải chuyện gì cũng đến đây để hỏi ông thế đâu.” Hứa Phược nói với giọng như thể muốn đặt mình ra ngoài mọi việc vậy. “Nếu cháu đã đến tìm ông thế này thì chắc cũng nghĩ qua đối sách rồi phải không?”

“Vâng ạ.” Hứa Đông Lâm gật đầu đáp. “Nếu Ất can giải độc vương quả đúng là có thể loại trừ được bệnh viêm gan B như họ nói, thì khát vọng mua về của dân chúng là vô cùng mãnh liệt. Nếu chính phủ không thể nhập được loại thuốc đó về, thì bọn họ sẽ rất thất vọng về chúng ta. Đến lúc đó, chính phủ cũng sẽ ép buộc chúng ta phải cho ra một bước nhượng bộ nhất định.”

“Cháu có ý kiến là, để công ty y dược Hàn Quốc chủ động đến Trung Quốc chủ động bàn bạc với chính phủ của bọn họ. Nếu vẫn không được, thì bảo chính phủ đứng ra hiệp đàm cũng được. Cùng lắm là bỏ thêm ra chút lợi nhuận là được chứ gì.”

“Ừm.” Hứa Phược gật đầu nói: “Chính phủ có thể không bận tâm đến thể diện, nhưng giới y học chúng ta thì vẫn phải bận tâm. Những việc thế này bảo bọn họ làm cũng có tầm ảnh hưởng lớn hơn một chút.”

“Ông cho rằng nên làm như thế ạ?” Hứa Đông Lâm nói.

“Ừ. Lẽ nào vẫn còn cách nào tốt hơn hay sao?” Hứa Phược đặt tách trà trên tay mình xuống, giơ tay ra nắm chặt lấy tay cháu mình, trầm lắng nói: “Đông Lâm à, sống cùng thời với một đối thủ như vậy, thì đối với cháu mà nói đó là một sự may mắn, đồng thời cũng là một niềm bất hạnh.”

“Cháu sẽ không thua hắn ta đâu.” Hứa Đông Lâm nói với vẻ mặt hung dữ.

“Bất kể là thắng hay thua thì cháu đều phải cố gắng, phải kiên trì.” Hứa Phược nói. “Đây hkông phải là chuyện của một người, cũng không phải là chuyện của một đời, mà là chuyện của cả một dân tộc, của ngàn vạn đời về sau.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.