Lệ Khuynh Thành đẩy chiếc xe lăn của Tần Lạc từ từ tiến về phía trước, lão Uông và Triệu Tử Long đi ở hai bên cạnh phía sau bào vệ. Trương Bác và Vũ Dũng Tú đi phía sau cùng, bọn họ một người là đại biểu của hiệp hội trung y, còn một người là nhân viên trong đại sứ quán Trung Quốc tại Paris, cả hai đều là nhân viên công chức nhà nước, chính vì vậy mà bọn họ không tiện xuất hiện trong các trường hợp như thế này, nếu không thì chính phủ Pháp sẽ đổ tội cho Trung Quốc là người đứng sau giật dây cho vụ biểu tình này. Nếu tình huống đó xảy ra thì chính phủ Trung Quốc sẽ nằm vào tình thế vô cùng bị động.
Chờ cho sự việc lắng đọng xong đâu đấy rồi, đến lúc đó hiệp hội trung y và đại sứ quán mới chọn thời gian đẹp nhất đứng ra làm người hòa giải.
Thái độ của Tần Lạc lúc này vô cùng nghiêm túc, cho dù hắn ngồi trên xe lăn nhưng vẫn cố gắng ngồi thẳng lưng dậy, không hề có dấu hiệu uể oải.
Bởi vì trên đường đến đây hắn cũng đã nghỉ ngơi được một lúc, nên sức lực của hắn cũng đã khôi phục được phần nào, nét mặt cũng đỡ hơn một chút, không trắng cắt không ra hột máu như ban nãy ở trước cửa tiệm thuốc Uông Dược Trung Y nữa.
Thái độ của Lệ Khuynh Thành thì bên ngoài có vẻ điềm tĩnh, nhưng thực chất trong lòng của nàng vô cùng lo lắng, sự lo lắng này là do nàng lo sợ nổ ra cuộc bạo động xô sát........
Lệ Khuynh Thành không sợ người khác giờ trò âm mưu nham hiểm, cũng không sợ đấu đá nhau trên lãnh vực làm ăn, vậy nhưng trong tình cảnh hỗn loạn thế này nàng lo sợ bản thân mình không đủ sửc để bảo vệ Tần Lạc.
Còn những người kia, bọn họ trước khi tiến hành thực thi nhiệm vụ chống bạo động thì sẽ không hỏi bạn là ai, và cũng chẳng bao giờ thuyết giảng đạo lý với bạn cả...... Tú tài mà gặp binh sĩ thì cho dù là có lý cũng không thể nói rõ ra được.
Tuy Lệ Khuynh Thành rất mưu mô, sảo quyệt, bản lĩnh vững vàng, nhưng khi gặp cảnh bạo động như thế này thì nàng trở nên vô cùng yếu đuối.
Chiếc xe lăn của Tần Lạc đi đến đâu thì đám người ồn ào lập tức đứng dạt sang một bên tránh đường cho hắn, Tần Lạc đâm xuyên qua đám người dễ dàng như một mũi dao xẻ xuyên qua lát đậu phụ, tách nó ra làm hai.
Tất cả ánh mắt của mọi người đều đổ dồn về phía hắn, trong lòng bỗng nhiên cảm thấy an tâm lạ thường.
Đó là một cảm giác vô cùng thần kỳ, đám người biểu tình lúc đầu nhộn nhạo bất an, nỗi sợ hãi bị trục xuất cùng với nỗi lo khi phải đối mặt với đám cảnh sát giờ đây bỗng nhiên tan biến đi đâu hết cả.
Cái người có dáng người thanh tú, thân thể ốm yếu, thậm chí còn phải nhờ đến xe lăn để đi lại này không ngờ lại có thể đem đến cho người ta sự vững tâm đến như vậy.
Tất cả đoàn người đều biết mặt thần y Tần Lạc, bọn họ biết được thần y muốn đi lên trên để dẫn đầu đoàn người, vậy là bọn họ liền tách ra cho hắn lên trước, sau đó mới lục đục theo sau.
Đám người biểu tình này chẳng khác gì những chiếc lá dong để bọc bánh chưng, còn Tần Lạc thì là chiếc lạt để cột chúng lại cho chắc, vì vậy hắn chính là nhân tố hàn gắn mọi người xích lại gần nhau, tin tưởng nhau hơn.
Cuối cùng Tần Lạc cũng được đoàn người đưa lên phía trên cùng.
Đám người biểu tình và cảnh sát Paris bắt đầu một cuộc chiến giằng co, đám cảnh sát sau khi nhận được mệnh lệnh phải bắt cho bằng được râu xồm vì tội quấy rồi trật tự còn đám người biểu tình thì phản đối cảnh sát đến bắt râu xồm.
Thế là râu xồm thành tâm điểm tranh chấp của đôi bên, kẻ kéo người lôi, đám người phút chốc hỗn chiến loạn cào cào lên với nhau.
Râu xồm lúc này khổ sở vô cùng, rõ ràng rằng thân thể của anh ta lúc này không thể nào chịu đựng nổi sự giày vò, kéo giật của cả đôi bên.
“Dừng tay!” Tần Lạc thét lên.
Tuy là hắn đã lấy hểt sức để hét lên nhưng âm thanh lại không hề to và chói tai cho lắm, không những thế hắn lại nói tiếng Trung Quốc, nhưng những người ở đây dường như là nghe hiểu câu nói của hắn, vì vậy mà đôi bên liền buông thân thể dường như sắp bị xé làm hai mảnh của râu xồm xuống, rồi cùng đổ dồn ánh mắt hướng về phía Tần Lạc.
Robert cau mày lại tiến đến bên Tần Lạc, dùng tiếng Pháp nói: “Anh là ai?”
Anh ta biết rằng Tần Lạc mấy hôm gần đây đã trở thành một vị thần y có tiếng ở Paris, vậy nhưng anh ta vẫn cố tình giả vờ như là lần đầu tiên gặp hắn, như vậy sẽ giúp cho anh ta có lợi hơn trong việc đàm phán về sau.
“Tôi không hiểu anh đang nói cái gì, tìm một người hiểu tiếng Trung đến đây rồi nói chuyện với tôi!” Tần Lạc nói.
“Anh ta nói cái quỷ gì vậy?” Robert quay sang thủ hạ của mình hỏi.
Mấy tên thủ hạ của Robert cũng chẳng hiểu tiếng Trung, thế là bọn chúng liền chạy đi gọi Riley, một người hiểu tiếng Trung ở trong cục cảnh sát tới.
Riley và Robert sau khi trao đổi với nhau vài câu xong liền quay sang Tần Lạc nói: “Xin lỗi, anh là ai?”.
“Tôi là Tần Lạc” Tần Lạc đáp: “Chữ Tần trong chữ Tần Thủy Hoàng, còn chữ Lạc ở trong chữ thủy lạc!”.
“Thưa Tần Lạc tiên sinh! Anh lên phía trước này là có mục đích gì vậy? Anh cũng là người cầm đầu gây chuyện phải không?” Riley cất giọng khiêu khích nói.
“Chúng tôi tụ tập tại đây không phải là gây chuyện mà là do tất cả mọi người đều tình nguyện đến đây!” Tần Lạc nói: “Chúng tôi thỉnh cầu chính phủ Paris đồng ý cho trung y được hợp pháp hóa sử dụng tại đây, đây là lý do tại sao chúng tôi lại tụ tập tại đây!” Truyện "Bác Sĩ Thiên Tài "
“Anh nên biết rằng những việc như thế này thì chính phủ Paris cũng không thể nào quyết định nổi! Đó là điều lệ chung của cả cộng đồng đưa ra....!” Riley nói.
“Vậy thì mấy người mau đi tìm người nào có khả năng giải quyết vấn đề đến đây nói chuyện với tôi!” Tần Lạc đáp lại gọn lỏn.
“Anh,....! Mấy người các anh đúng là muốn tự gây chuyện, cố ý khiêu khích chống đối.... Nêu như các anh không giải tán chúng tôi sẽ bắt toàn bộ các anh lại vì tội gây rối trật tự!” Riley dọa nạt Tần Lạc, lần trước chỉ cần dùng chiêu này ra trước mặt mấy người Trung Quốc là có hiệu quả ngay tức khắc
“Tôi đã chuẩn bị hết tâm lý rồi” Tần Lạc không hề nhân nhượng đáp lại. “Khi vẫn chưa có kết quả thì chúng tôi sẽ không đi đâu hết!”
“Đúng vậy! Chúng tôi có chết cũng không rời khỏi nơi đây!” Râu xồm xoa xoa lên bả vai đau nhức của mình gào lên.
“Chết cũng không rời!”
“Bắt buộc phải cho chúng tôi một câu trả lời rõ ràng....!”
“Chúng tôi cần trung y được hợp pháp hóa tại đây.... Anh em Trung Quốc chúng ta phải đoàn kết lại với nhau....!”
........................
Một người hô vang khẩu hiệu là đám người lập tức hưởng ứng theo ngay tức khắc, lửa giận của đoàn người biểu tình bỗng chốc thổi bùng lên, bọn họ hò reo đinh tai nhức óc cứ như là muốn lật tung cả cái quảng trường chính phủ này lên vậy.
Riley và Robert lúc này chỉ biết đưa mắt nhìn nhau không biết giải quyết ra sao nữa.
Robert lúc này bỏ chiếc mũ đội trên đầu xuống, gãi gãi đầu nói: “Mọi người cứ lui về trước, tôi đi tìm cục trưởng thương lượng đối sách!”
Thế là Robert liền dẫn thủ hạ của mình rút lui, còn đám cảnh sát chống bạo độg lúc này liền cầm lá chắn tiến lên thêm một bước để hở một lỗ hổng cho đám người Robert đi qua, sau đó rất nhanh lại khép kín trở lại.
......................
......................
Cục Trưởng cục cảnh sát Paris Kyle, cảnh sát viên cao cấp Robert, đội trưởng đội cảnh sát chống bạo động Sylow cùng với trợ lý Riley đang đứng thành một vòng tròn thương lượng đối sách đối phó với đám người Trung Quốc đến biểu tình này.
“Cục trưởng, bây giờ chúng ta phải làm sao đây?” Robert đứng trước mặt Kyle nét mặt vô cùng nghiêm trọng nói: “Thái độ của bọn chúng rất kiên quyết, nếu như chúng ta muốn dùng biện pháp cưỡng chế giải tán thì rất dễ xảy ra xung đột với quy mô lớn..... Có rất nhiều phóng viên ở bên cạnh, nếu như để cho bọn họ trông thấy đưa tin ra ngoài thì hình ảnh của Paris sẽ bị ảnh hưởng vô cùng nghiêm trọng!”
“Vậy nhưng, chúng ta không thể nào đáp ứng yêu cầu bọn chúng được!” Kyle trầm ngâm nói: “Mấy con khỉ Trung Quốc này thật đáng ghét! Xem chúng tao giải quyết bọn chúng mày ra sao, phải cho bọn chúng một bài học mới được!”
Riley vốn không đủ tư cách để tham gia cuộc hội nghị này nhưng chỉ vì cô ta lúc nãy là người nói chuyện với Tần Lạc nên mới được cục trưởng mời đến tham dự.
Riley ngập ngừng một chút rồi nói: “Tôi nhận ra rằng cái người ngồi trên xe lăn có tiếng là một thần y kia chính là người cầm đầu những người biểu tình này, tôi nghi ngờ vụ biểu tình này là do hắn ta phát động.
“Đúng vậy!” Robert nói: “Tôi lúc nãy cũng trông thấy rồi, hắn ta từ đằng sau đi lên trước, đám người Trung Quốc đều tách sang hai bên nhường đường cho hắn đi..... Nhất là ánh mắt mà đám người nhìn vô cùng kính trọng, cứ như hắn là một vị thần cao cả vậy.”
“Tôi cũng để ý đến hắn ta! Hắn ta mấy ngày gần đây rất được thông tin đại chúng của Pháp để ý tới....” Sylow nhếch mép cười nói.
Sylow là đội trưởng đội cảnh sát chống bạo động, đội ngũ này của anh ta chỉ có nhiệm vụ duy nhất là bảo vệ trị an cho thành phố Paris, cùng với chống khủng bố và giải quyết các vụ xung đột, khi có vụ xung đột nào xảy ra liền được cục cảnh sát Paris điều động tới.
“Các anh có ý kiến nào hay không?” Kyle quay sang đám thủ hạ của mình hỏi.
Ba người đều lắc đầu không trả lời, Robert liền lên tiếng nói: “Cục trưởng! Chỉ có sếp mới có quyền hạ lệnh!”
Kyle vùa muốn ngay lập tức giải quyết vấn đề của đoàn người biểu tình, lại vừa không muốn chịu trách nhiệm trong vụ việc này nên suy ngẫm một lúc liền nói: “Chuyện to như thế này hơn nữa lại có thể dẫn đến hiệu ứng liên hoàn khác. Tôi nghĩ tôi nên hỏi ý kiến của ngài thị trưởng thành phố cái đã, phải để cho ngài thị trưởng hạ lệnh mới được!”
Nghĩ vậy, Kyle liền đi đến bên bàn nhấc điện thọai lên gọi cho thị trưởng thành phố nói: “Thưa ngài thị trưởng! Bọn người Trung Quốc rất là cố chấp, xem ra chúng ta không đáp ứng yêu cầu của chúng thì không thể nào giải quyết vấn đề được Truyện "Bác Sĩ Thiên Tài "
“Chúng ta không thể nào đáp ứng được yêu cầu của bọn họ, vì đây là điều lệ đã đặt ra rồi, không phải ai nói là sửa được ngay đâu!” Trong điện thoại vang lên tiếng của ngài thị trưởng Bertrand ở đầu dây bên kia.
“Vậy xin ngài thị trưởng hãy hạ mệnh 1ệnh” Kyle nhân lúc này liền đưa ra yêu cầu của mình, nếu như thị trưởng hạ lệnh thì các vấn đề xảy ra sau đó sẽ không phải là trách nhiệm của ông ta nữa, ông ta chỉ làm theo mệnh lệnh của cấp trên mà thôi
“Tôi là thị trưởng thành phố chứ không phải là cục trưởng cục cảnh sát, cái này nằm trong phạm vi quyền lực và nghĩa vụ của ngài, thưa ngài cục trưởng Kyle! Lẽ nào ngài cảm thấy bản thân mình không đủ năng lực giải quyết vấn đề này hay sao?” Bertrand cũng là một con cáo già trong chính trị rồi, sao mà không hiểu được thâm ý của Kyle chứ?
“Xin ngài thị trưởng cứ an tâm, tôi nhất định sẽ hoàn thành nhiệm vụ một cách viên mãn nhất!” Kyle vội vã đáp lại.
“Tôi ngồi chờ tin tốt lành của các anh!” nói xong liền dập điện thoại xuống.
Kyle dĩ nhiên không thể để cho thủ hạ của mình biết được mình vừa bị lãnh đạo cho một vố như vậy, ông ta liền ngẩng cao đầu tiến đến bên Robert nói: “Robert! Người Trung Quốc có câu bắt giặc phải bắt tướng giặc trước phải không?”
“Vâng thưa ngài!” Robert đáp.
“Vậy anh hiểu ý của tôi là gì rồi chứ?”
“Vâng thưa ngài, tôi đã hiểu!” Robert đáp.
“Tốt lắm! Anh đi tìm cái thằng tướng cướp đó rồi bắt lại cho tôi” cục trưởng Kyle ra lệnh nói.
“Vâng thưa ngài cục trưởng!” Robert nhận lệnh liền nói: “Vậy nhưng bọn chúng làm loạn thì sao ạ?”
“Làm loạn? Sylow! Đội chống bạo động của anh cũng nên chuẩn bị một chút đi, có tình hình gì thì cứ việc hành động!” Kyle ngoái đầu sang Sylow nói.
“Vâng thưa ngài cục trưởng!” Sylow trầm giọng đáp.
“Có lẽ! Chỉ có bạo lực mới giải quyết được vấn đề bạo lực!” Kyle lạnh lùng nói.