Bản tính
con người ít nhiều đều có tính ỷ lại, ỷ lại người khoẻ mạnh hơn mình, ỷ lại người lanh lợi hơn mình, ỷ lại người có khả năng hơn mình, ỷ lại
người có tính chuyên nghiệp và giành được vinh quang hơn mình.Vốn Chu Lý không tin sự "lừa dối" của Tần Lạc. Thế nhưng sâu thẳm trong
tiềm thức của mình, gã vẫn muốn xem rốt cuộc Tần Lạc đang muốn giở
trò quỷ gì.
Thử một lần cũng chẳng sao, không ngờ lại lấy ra một bàn tay đầy máu.
Lúc này Chu Lý có cảm giác cái mũi của mình giống như một cái đầm nước
đã mở van, chất lỏng âm ấm bên trong cuồn cuộn chảy ra ngoài, máu tươi tràn ngập cổ họng, thoang thoáng có vị mặn rồi nhanh chóng khóe miệng
của gã cũng nhuộm đỏ, giống như gã mới ăn thịt bò sống vậy.
Những giọt máu rơi xuống người, thấm vào áo sơ mi trắng tinh, nhanh chóng lan tràn gây cho người khác một cảm giác chấn động, cực kỳ kinh hãi.
"Xảy ra chuyện gì vậy? Tôi làm sao vậy? Tại sao lại như này?" Chu Lý kinh hoàng nhìn bàn tay máu, hốt hoảng hỏi.
"Không biết" Tần Lạc lắc đầu nói: "Nếu tôi là anh, tôi sẽ lập tức đi khám bác sỹ kiểm tra sức khỏe".
Chu Lý đứng ngây người mấy giây sau đó gã ôm mũi vội vàng chạy ra ngoài.
Đám người Tiêu Kim Lôi đứng nhìn nhau, không hiểu đã xảy ra chuyện gì.
Mới rồi Chu thiếu gia còn rất khỏe, sau khi nghe lời người này xoa bụng, tại sao máu lại chảy ra?
"Chẳng lẽ người này là phù thủy có yêu thuật sao?"
"Anh đã làm gì với Chu thiếu gia?" Tiêu Kim Lôi quát to, ông ta biết vấn
đề nhất định nằm trên con người này bởi vì Chu thiếu gia nghe lời
người này xoa bụng sau đó máu mũi mới bắt đầu chảy. Sự việc khác thường tất có yêu thuật. Mặc dù Tiêu Kim Lôi không rõ nguyên nhân nhưng Tiêu
Kim Lôi vẫn cho rằng Tần Lạc chính là thủ phạm gây tội".
"Ông
còn không mau đuổi theo?" Tần Lạc cười tủm tỉm nói: "Bây giờ chủ nhân của các ông đang trong lúc yếu đuối nhất, rất cần các ông an ủi".
Tiêu Kim Lôi không thể không thừa nhận, tiểu tử này nói rất đúng.
Lão Đại đã bỏ chạy, bọn họ ở lại không còn ý nghĩa gì nữa. Cho dù muốn
truy cứu trách nhiệm, cũng không quan trọng hơn so với sức khỏe của lão Đại. Việc cần làm bây giờ là đi xem tình hình sức khỏe của Chu Lý.
Cả đám thậm chí còn không kịp vứt lại một câu nói đe dọa, vội vàng đuổi theo Chu Lý.
"Tần Lạc, anh đã làm gì vậy?" Trần Tư Tuyền kinh ngạc, vui mừng nhìn Tần Lạc hỏi.
Nàng biết Tần Lạc y thuật cao mình, thế nhưng lúc nãy Tần Lạc không chạm
vào người đối phương đã khiến đối phương chảy máu mũi. Không phải quá
kỳ diệu sao?
"Không làm gì cả" Tần Lạc ngơ ngác nói.
"Anh
còn giả bộ" Lệ Khuynh Thành bấm tay Tần Lạc, cười nói. Nàng cực kỳ kiêu ngạo, thỏa mãn khi thấy người đàn ông của mình vô cùng ưu tú.
"Cám ơn" Mễ Tử An kích động nói. Tần Lạc ra tay giúp nàng đuổi kẻ xấu đi khiến nàng vô cùng vui vẻ.
Thế nhưng tâm trạng Vu Tĩnh lại không được như vậy. Cô nói: "Tần tiên
sinh, làm vậy có được không? Chu thiếu gia kia có lai lịch rất lớn. Nếu
như anh ta trả thù, chỉ sợ buổi biểu diễn này không thể diễn ra. Hơn
nữa công ty muốn thông qua lần biểu diễn này của Tử An để cô ấy chính
thức tiến quân vào thị trường đại lục. Nếu như anh ta cản trở, Tử An sẽ rất khó đặt chân vào đây".
Vu Tĩnh đã biết mối quan hệ thân
thiết của Mễ Tử An và Tần Lạc nên không muốn đi theo vết xe đổ của
người tiền nhiệm, cách nói chuyện của cô cực kỳ khách khí. Nếu như ăn
nói quá thẳng thừng, nói không chừng Mễ Tử An tính tình thẳng thắn này lại trỡ mặt với mình vì anh ta, như thế cô sẽ phải đổi lại công việc.
Mễ Tử An là gà đẻ trứng vàng của công ty. Công ty sẽ không vì mình mà để Tử An đào ngũ. Điều duy nhất sẽ xảy ra chính là bản thân cô sẽ phải ra đi.
"Chị Vu, cho dù Tần Lạc không đuổi anh ta, tôi cũng không đi ăn cơm cùng với anh ta" Mễ Tử An nghiêm túc nói. Khi nàng nói ra câu này, chứng tỏ chuyện này không thể thay đổi được.
"Ôi, thật ra
ăn một bữa cơm cũng chẳng sao. Những người trong giới như chúng ta không thể làm chủ bản thân được" Vu Tĩnh thở dài nói.
"Anh ta tự chảy máu mũi, tôi không làm bất kỳ cái gì với anh ta. Mọi người không nên nghĩ oan uổng cho tôi" Tần Lạc cười nói.
Vu Tĩnh cười rất gương gạo, thầm nghĩ. Quỷ mới tin anh không gian lận. Ai mà không biết anh là thầy thuốc Trung Y nổi tiếng. Nếu như anh muốn
hại người ta, người ta thật sự sẽ không biết đường nào mà đề phòng.
Thế nhưng dù như vậy thì cô cũng không thể nói ra trước mặt mọi người.
"Thôi bỏ đi. Sự việc đã xảy ra tới bước này, chúng ta chỉ biết tính từng
bước thôi" Vu Tĩnh nói: "Mọi người là bạn bè gặp nhau, hãy ra ngoài
chơi vui vẻ. Tôi không đi. Tôi sẽ gọi điện báo cho công ty để công ty
nhờ người xử lý. Chỉ khi xử lý được việc này tôi mới yên tâm".
"Không cằn phải lo lắng. Không có chuyện gì đâu" Tần Lạc cười nói. Nói thật
hắn thật sự không coi trọng Chu Lý, Hắn đã tiếp xúc với vòng tròn của
những công tử ca cao cấp nhất Yến Kinh, những người ở đó không phải người thường nhưng không có hạng nhân vật như Chu Lý.
Nếu như không thể được. Tần Lạc sẽ tìm nhờ Bạch Phá Cục hay Văn Nhân Mục Nguyệt ra mặt.
"Em đi thay quần áo" Mễ Tử An nói. Lúc này nàng vẫn mặc trang phục biểu diễn, không thể mặc bộ trang phục này ra ngoài được.
Lệ Khuynh Thành bấu tay Tần Lạc, cười nói: "Cảm giác anh hùng cứu mỹ nhân thế nào?"
"Cũng tàm tạm" Tần Lạc nói.
Quả thật Tần Lạc đã diễn một "nhân vật chính nghĩa" trong chuyện Chu Lý
chảy máu mũi. Thế nhưng phần diễn của hắn cũng hạn chế hơn nữa có thể
nói là mượn lực đả lực.
Chu Lý vì cố ý hạ uy Tần Lạc nên mới cố
tình bắt tay Tần Lạc đấu khí lực với hắn, kết quả bị Tần Lạc chế ngự,
bóp khiến bàn tay gã thay hình đổi dạng. Cũng chính lần nắm tay này
Tần Lạc mới cảm nhận được tình trạng "ngoài thật, nội hư" của thân thể Chu Lý. Mặc dù Chu Lý chăm chỉ tặp luyện sức khỏe, bề ngoài nhìn rất
khỏe mạnh nhưng vì háo sắc quá độ tinh nguyên trong thân thể đã bị phụ
nữ hấp thu gần như hết.
Chu Lý vì muốn đền bù khoản thiếu hụt này, hàng ngày ăn cơm rất nhiều chất bổ. Nhiều không biết, hư không bổ cứu, dù ăn nhiều cùng không có tác dụng, đơn giản chỉ tạo ra nhiều chất cặn bã cho cơ thể mà thôi.
Hơn nữa những chất tinh hoa bổ dưỡng này hấp thụ không hết, toàn bộ tích tụ ở thân thể khiến ngập tràn nhiệt lượng.
Mới rồi Tần Lạc đấu khí lực với Chu Lý, càng khiến luông khí nóng này bị
dẫn dụ phát ra ngoài, ở vào trạng thái bất kỳ lúc nào cũng có thể bộc
phát.
Sau khi đấu khí với Tần Lạc thất bại, sự tức giận, tàn bạo trong lòng Chu Lý càng tăng thêm.
Nội hỏa sôi trào, cơn giận bừng bừng, cả người gã biến thành một lò lửa.
Thế nhưng cái lò lửa này bị bịt kín, không chỗ khơi thông.
Đó chính là nguyên nhân Tần Lạc bảo gã xoa bụng ngược chiều kim đồng
hồ, xoa ở vị trí đan điền, lập tức lồng khí nóng này mãnh liệt bung ra.
Vì vậy trước tiên mũi gã chảy máu.
Coi như gã chạy trốn nhanh.
Nếu như gã chỉ đứng lại thêm mấy giây nữa, gã sẽ phát hiện ra bản thân
mình chẳng những chảy máu mũi mà cả hai mắt, miệng, hai lỗ tai đều
chảy máu, giống như cả người bị trúng độc vậy.
Đương nhiên đây chính là độc!
Hỏa độc!
Tần Lạc hiểu rõ cấu tạo cơ thể người như lòng bàn tay hơn nữa còn cố tình dùng tới nên mới có "kỳ tích" hôm nay.
Thật ra kỹ thuật này nhìn rất thần kỳ nhưng trong mắt những thầy thuốc, nó chỉ là kỹ thuật đơn giản, không đáng tiền.
Nếu như Chu Lý bên cạnh mình có một thầy thuốc rất cao mình, gã nhất định sẽ không rơi vào tình trạng như Tần Lạc nói.
Thế nhưng tình trạng sức khỏe của Chu Lý đã rơi vào cảnh cực kỳ nghiêm
trọng. Nếu như gã không bắt đầu thực hiện mọi việc một cách điều độ, gã
nhanh chóng có thể xong đời.
Tại sao phần lớn các bậc đế vương
thời cổ đại đều chết sớm? Tại sao lại có một từ gọi là: Tinh tận mà
chết? Đại khái chính là như chuyện này.
"Mới rồi còn ai nói là lấy đức thu phục người nhỉ?" Lệ Khuynh Thành cười châm biếm noi.
"Anh không lấy đức phục người" Tần Lạc nói.
Lệ Khuynh Thành và Trần Tư Tuyền nhìn nhau, phá lên cười. Một đóa hoa
hồng, một đóa hoa thược dược, cực kỳ quyến rũ khiến người khác phải
trợn mắt há hốc mồm.
Mễ Tử An gỡ bỏ trang phục hóa trang sau đó
mặc một bộ quần áo thích hợp đi ra ngoài, đội mũ, đeo kính râm, hoàn
toàn mang phong thái thiếu nữ. Đọc Truyện Kiếm Hiệp Hay Nhất: http://truyenyy.com
Đôi kính to mới thực sự trông quỷ dị, vốn bình thường người ta sẽ không
biết bạn là ngôi sao nhưng khi bạn đeo đôi kính to tổ bố, nhất định bạn là ngôi sao. Chỉ có ngôi sao mới đeo kính vào buổi tối để che giấu hình dáng của mình.
"Mọi người cười cái gì vậy?" Mễ Từ An nhìn thấy nụ cười vẫn còn hiển hiện trên gương mặt Trần Tư Tuyền và Lệ Khuynh Thành
nên tò mò hỏi.
"Cười Tần Lạc là người lấy đức thu phục người"
Trấn Tư Tuyền nói sau đó nàng kể qua loa câu nói của Tần Lạc và Lệ
Khuynh Thành cho Mễ Tử An nghe. Mễ Tử An cùng ôm bụng cười.
Bạn bè tụ tập nho nhỏ, đương nhiên không cần tới nhà hàng lớn.
Sau khi nghĩ tới nghĩ lui không nghĩ ra đi ăn gì, Trần Tư Tuyền đề nghị về
nhà Lệ Khuynh Thành nấu mấy món ăn, ăn uống cùng nhau, nói chuyện riêng
tư như vậy bầu không khí sẽ không nghiêm trang như trong nhà hàng, nói
chuyện thoải mái hơn, và không bị đám thợ săn ảnh theo dõi.
Lệ Khuynh Thành ngầm đồng ý, Mễ Tử An cũng không phản đối.
Tần Lạc ... không một ai hỏi ý kiến hắn.
Vì vậy ba nữ một nam cùng ngồi chiếc của Tần Lạc đi về khu nhà cao cấp của Lệ Khuynh Thành.
Jesus vừa lái xe vừa nhìn qua gương chiếu hậu. Tần Lạc hỏi nhỏ: "Có phải chúng ta bị người theo dõi hả?"
"Không" Jesus trả lời. "Tôi chỉ muốn tìm hiểu xem Tình Thánh luyện như nào thôi?"