“Chỉ cần hai triệu, hai triệu tôi và cô sẽ đoạn tuyệt tình cảm cha con.”
“Nói lời từ biệt. Bây giờ nói lời từ biệt với cô.”
“Chỉ cần hai triệu, hai triệu tôi và cô sẽ đoạn tuyệt tình cảm cha con.”
“Chỉ cần hai triệu, hai triệu tôi và cô sẽ đoạn tuyệt tình cảm cha con.”
Gương mặt tham lam của Lâm Hách Uy, gương mặt lạnh lùng của Lâm Tử không ngừng hiện ra rồi biến mất giống như hình ảnh trong phim. Hai câu nói này lần lượt vang lên bên tai, càng nói càng to, cuối cùng tạo thành những âm thanh chói tai.
Âm thanh đó càng lúc càng vang lên, đâm thủng màng nhĩ nàng, thần kinh nàng, đâm thủng đỉnh đầu chui ra ngoài … âm thanh đó biến thành những con sâu nhỏ mảnh, dài hẹp, toàn thân màu đen, mềm nhũn, không có xương khớp, đầu nhọn răng nhọn.
Chúng rung đùi đắc ý, chúng nhìn bốn phía xung quanh.
Chúng trở nên hư ảo, sau đó hóa thành gương mặt Lâm Hách Uy và Lâm Tử …
…………………………….
Lâm Hoán Khê mở bừng mắt, nhìn thế giới xung quanh với sắc mặt sợ hãi.
Ánh nắng chói chang, thời gian ngừng trôi.
Còn có một đôi mắt đầy tia máu, nhìn nàng không chớp.
- Tỉnh rồi.
Đôi mắt đó ấm áp như ánh nắng mặt trời, gương mặt tươi cười, ôn hòa.
- Dạ.
Lâm Hoán Khê trả lời. Nàng còn sống, rất tốt.
Trong giấc mộng, nàng điên cuồng giãy dụa nhưng không thể nào giãy được. Lúc này nàng đã biết nguyên nhân. Thì ra người đó nắm chặt tay nàng.
- Em đói không?
Lâm Hoán Khê lắc đầu.
- Em khát không?
Lâm Hoán Khê gật đầu.
Ánh mắt, nụ cười đó càng vui vẻ hơn, biến mất trong thoáng chốc rồi lại xuất hiện. Hắn bưng tới một cốc nước trắng lạnh, dùng chiếc thìa nhỏ đổ vào miệng Lâm Hoán Khê.
Lâm Hoán Khê há mồm, để mặc cho chất lỏng ấm áp chảy qua cổ họng mình, làm mát phổi, ngũ tạng lục phủ của nàng, cả thân thể nàng nữa.
Nàng thích cảm giác này.
Có bầu trời sáng ngời, có ánh mặt trời ấm áp, có chiếc giường lớn, còn có cả người đàn ông yêu quý của nàng.
Thảo nào khi nàng quyết định sẽ phải chết, nàng vẫn lưu luyến không rời.
Sau khi hết chén nước Tần Lạc hỏi:
- Em muốn uống nữa không?
Lâm Hoán Khê lắc đầu.
- Vậy em hãy ngủ tiếp đi.
Tần Lạc nói.
- Em ngủ bao lâu rồi?
- Một ngày một đêm.
Tần Lạc nói. Hắn nhìn đồng hồ, nói tiếp:
- Hơn năm mươi tiếng.
- Lâu như vậy sao?
Lâm Hoán Khê hỏi.
- Em cứ nghĩ mình vĩnh viễn không tỉnh lại được.
- Không sao rồi.
Tần Lạc nắm chặt tay Lâm Hoán Khê, an ủi nàng.
- Anh đã cứu em?
Lâm Hoán Khê hỏi.
- Không phải.
Tần Lạc lắc đầu.
- Không phải?
Sư nghi ngờ hiện lên trong mắt Lâm Hoán Khê.
- Em căn bản không trúng độc.
Tần Lạc giải thích.
- Không bị trúng độc?
Lâm Hoán Khê hỏi lại. Nàng nhớ lại tình cảnh khi đó, Lâm Tử bơm chất lỏng trong ống tiêm vào người nàng sau đó bản thân nàng không thở được, nàng rất khó chịu, rất đau đớn cuối cùng thì nàng mất đi tri giác …
- Đúng vậy, em không trúng độc.
Tần Lạc nói.
- Khi em được đưa về đây anh rất sợ hãi nhưng em vẫn còn nhịp tim và hơi thở dù khá yếu ớt. Anh nghe Jesus nói khi bọn họ mang em ra ngoài, thậm chí em không còn nhịp tim và thở nữa, giống như đã chết thật rồi.
Lâm Hoán Khê ngồi dậy, nàng nói:
- Em rõ ràng đã bị bà ấy tiêm thuốc độc vào người.
Sắc mặt Tần Lạc trở nên nghiêm trọng, hắn hỏi:
- Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Mấy người nhân cơ hội anh không ở đây đã định ra kế hoạch này, thậm chí anh không biết gì hết. Ông già kia cũng không nói. Jesus cũng không biết nhiều.
- Em nhận được điện thoại của bà ấy.
Lâm Hoán Khê nói.
- Ngay tối hôm đó?
Tần Lạc hỏi. Ngay tối hôm đó khi hắn về phòng nhìn thấy Lâm Hoán Khê ngã ngồi trên nền nhà. Mặc dù khi đó Tần Lạc đã cảm thấy tâm trạng Lâm Hoán Khê có gì đó bất ổn nhưng hắn không quá quan tâm tới chuyện này vì khi đó hắn đang mải quan tâm suy nghĩ phương pháp chữa bệnh cho lão phu nhân Marie. Tối đó tay chân Lâm Hoán Khê rất lạnh, hắn ôm người nàng cả tối mà vẫn không khá hơn. Hắn còn định châm cứu cho nàng nhưng Lâm Hoán Khê đã từ chối, nàng nói chỉ cần nghỉ ngơi là khỏe.
- Đúng vậy.
Lâm Hoán Khê gật đầu nói.
- …..
Tần Lạc không biết nói gì. Hắn thầm nghĩ cô gái này quả thật quá mạnh mẽ, trực tiếp đi tìm người có thể quyết định được.
- Em kể chuyện cho Phó lão. Phó lão đồng ý ở phía sau bảo vệ em.
Lâm Hoán Khê nói.
- Em vẫn đoán bà ấy và tổ chức kia có liên quan với nhau chính vì vậy em muốn một lần tới gặp bà ấy. Hơn nữa một câu nói của bà ấy khiến em nghi ngờ.
- Nói cái gì?
- Bà ấy nói em tới một mình.
Lâm Hoán Khê nói.
- Nếu như bà ấy không có vấn đề thì sao còn đặc biệt căn dặn như vậy, tại sao bà ấy không muốn gặp mặt người khác?
- Vậy tại sao em còn bị chúng bắt đi?
- Ly bảo vệ em một cách công khai.
Lâm Hoán Khê nói.
- Khi bà ấy ra tay với em, Ly đã xuất hiện kịp thời ngăn cản thế nhưng có người đã chặn Ly lại. Em không vùng vẫy được, bị chúng đánh ngất.
Tần Lạc tức giận nghiến răng nghiến lợi nói:
- Khi đó lão già đó và Jesus ở phía sau không xuất hiện cứu em sao?
- Em không muốn bọn họ xuất hiện.
Lâm Hoán Khê giải thích cho hai người.
- Em đã thống nhất với bọn họ. Nếu như em hô to là: cứu mạng thì bọn họ sẽ không xuất hiện còn nếu như em không kêu lên một tiếng nào thì khi đó quả thực em gặp nguy hiểm. Em cảm thấy đám người kia muốn mang em tới một nơi nào đó, có lẽ vì muốn uy hiếp anh … ít nhất trước khi đàm phán xong với anh, em vẫn an toàn.
- Tới khi em tỉnh lại thì đã đang nằm trong một căn phòng trống, có bà ấy và một người phụ nữ tóc vàng. Anh nhất định là biết người phụ nữ đó … bọn họ muốn cải tạo em.
- Cải tạo?
- Bọn họ nói như vậy.
Lâm Hoán Khê gật đầu.
- Bọn họ nói em là người chọn lựa thích hợp. À, bọn họ còn nhắc tới tên Quản Tự.
- Quản Tự?
Hình ảnh liên tục di chuyển trong đầu Tần Lạc, phân tích, tiếp thụ những điều Lâm Hoán Khê mới nói. Nếu đúng như vậy thì Quản Tự và Lâm Tử đều thuộc về một tổ chức. Hành động của Quản Tự sau khi về nước có thể kết luận là hủy diệt Trung Y trong khi đó tổ chức đó liên tục tổ chức tập kích hắn, hiển nhiên cũng có liên quan tới Trung Y.
Hơn nữa căn cứ vào những gì Phó Phong Tuyết và Jesus chứng kiến sau khi xông vào động ma, có thể kết luận đây là một tổ chức có thế lực khổng lồ, cũng là một cơ sở nghiên cứu khoa học cực kỳ tiên tiến. Thân phận của những người này là gì, không cần nói cũng biết.
Mục đích của đám người này chính là tiêu diệt Trung Y, mà muốn tiêu diệt Trung Y, trước tiên cần phải tiêu diệt hắn.
Bởi vì lúc này chính hắn là người chủ yếu thúc đẩy Trung Y, cũng là người phát ngôn của Trung Y. Một khi hắn chết, khi nào sẽ có một Tần Lạc thứ hai?
“Quả thật rất vinh hạnh.”
Tần Lạc thầm nghĩ trong lòng.
- Đúng vậy, bọn họ đã nhắc tới Quản Tự.
Lâm Hoán Khê nói.
- Quản Tự cũng là người của bọn họ.
- Anh có thể xâu chuỗi những sự kiện này.
Tần Lạc nói.
- Nhưng mà em nói rõ ràng bà ấy tiêm thuốc độc vào người em. Tại sao em lại không xảy ra chuyện gì?
Tần Lạc cau mày nói:
- Chẳng lẽ bọn họ dùng nhầm thuốc? Điều này tuyệt đối không thể xảy ra. Như vậy chính bà ấy cố tình dùng nhầm thuốc. Vì sao phải che giấu đồng nghiệp của mình?
- Tại sao bà ấy lại cố ý dùng sai thuốc?
Lâm Hoán Khê hỏi.
Sau khi thốt ra câu này, sắc mặt của nàng đột nhiên trở nên cực kỳ sợ hãi và khó tin.
- Rất có khả năng đó.
Tần Lạc nghiêm túc gật đầu. Hắn biết Lâm Hoán Khê đang nghĩ tới điều gì.
- Nếu không chúng mình không thể nào giải thích được chuyện này.
- Nhưng mà …
- Có lẽ chính bà ấy có nỗi khổ riêng.
Tần Lạc nắm chặt bàn tay Lâm Hoán Khê, nói:
- Khi bà ấy gọi điện thoại cho em, vì sao còn cố tình căn dặn em chỉ đi một mình? Có phải bà ấy muốn cảnh báo em không? Trong khi đó em từ câu nói này mà nhận ra ý tứ nguy hiểm nên mới đi tim Phó lão và Jesus giúp mình. Bà ấy biết êm đi một mình nên mới dẫn em tới động ma, cũng chính bà ấy là người tiêm thuốc độc vào người em.
Gương mặt Lâm Hoán Khê hoàn toàn không có biểu hiện vui mừng mà càng lúc càng tái nhợt.
- Bà ấy rất nguy hiểm.
Lâm Hoán Khê nói.
- Đúng vậy.
Tần Lạc gật đầu.
- Thế nhưng em không cần quá lo lắng. Nếu như chuyện đúng như những gì chúng mình suy đoán, hẳn bà ấy đã suy nghĩ xong con đường lui … không xảy ra chuyện gì đâu.
- Em không thể tỉnh lại.
Lâm Hoán Khê nói.
- Anh hiểu rồi.
Tần Lạc gật đầu nói.
- Chuyện này chỉ có mình anh biết. Không một ai khác biết em đã tỉnh lại.
Tần Lạc giải thích suy nghĩ của Lâm Hoán Khê.
Nếu như quả thật Lâm Tử đứng về phía Lâm Hoán Khê, chuyện bà dùng thuốc giả tiêm cho Lâm Hoán Khê để che mắt đồng nghiệp sẽ không thể lộ ra ngoài. Nếu như để đám người đó biết Lâm Hoán Khê còn sống, Lâm Tử sẽ lâm vào tình trạng nguy hiểm.
Chính vì vậy Lâm Hoán Khê vì để bảo vệ Lâm Tử nên tạm thời che giấu tin tức nàng đã tỉnh lại với bên ngoài.
Tần Lạc ôm Lâm Hoán Khê vào lòng, cười nói:
- Đó là chuyện tốt, đúng không? Em không cô đơn.