Bác Sĩ Thiên Tài

Chương 827: Chương 827: Em vốn là con gái mà!




Tần Lạc sau khi bị Ly dí dao vào cổ như vậy, Tần Lạc cũng chỉ biết im lặng không dám hó hé thêm bất kỳ câu nào nữa.

Tần Lạc không nói gì, Ly cũng không nói gì, hai người cứ thế ngồi im lặng mà nhìn nhau.

Không khí bên trong chiếc xe dường như lắng đọng hết cả.

Tần Lạc lúc này thi thoảng chỉ trả vờ gãi đầu, gãi mũi rồi nhìn ra phía bên ngoài cửa xe, sau đó lén lút nhìn vào bộ dạng của Ly.

Ngày trước hắn luôn bị Ly bắt nạt, hôm nay mới có cơ hội để trả thù nàng.

Không thể phủ nhận một điều rằng, hôm nay Ly ăn mặc quá đỗi…. điên cuồng!

Đúng vậy, nàng cuối cùng đã cởi bỏ bộ quần áo da màu đen bó sát người, mà thay vào đó là một chiếc áo Tshirt màu hồng trễ ngực, và một chiếc váy mỏng màu trắng.

Trễ ngực thì trễ ngực, vì vốn ngực bự là phải khoe cho người ta ngắm nhìn. Nhưng Ly lại chọn chiếc áo bra màu da người, giống hệt các mẹ bán rau ngoài chợ.

Mà giống các mẹ thì cũng chẳng sao, nhưng Ly lại mặc cái áo lót này to ngoại cỡ, nó ôm hết cả bộ ngực của nàng lại, làm cho đôi gò của nàng chẳng khác gì hai chiếc bánh dầy được bọc lá dong cả.

Cho dù bạn có dí sát mắt vào bộ ngực của Ly, thì bạn cũng đừng hòng nhìn thấy được thứ gì.

Ly cuối cùng cũng không đi bốt nữa, mà hôm nay nàng đã đi một đôi dép quai hậu nữ tính rất xinh đẹp. Có lẽ đôi giầy này điểm nhấn duy nhất của nàng, nhưng chết một nỗi là nàng lại đi tất ở trong.

Nếu như Ly mà ngồi ở chỗ tiệm cắt tóc gội đầu đèn mờ, gọi mấy anh chàng đi qua đi lại chào mời vào gội đầu, thì chắc chắn người ta sẽ nghĩ ngay nàng là một con cave quá đát không hơn không kém.

“Anh còn dám cười nữa hả? Anh còn cười nữa tôi sẽ xẻo từng thớ thịt trên mặt anh xuống!” Ly rất nhạy cảm với từng cử chỉ, động tác của Tần Lạc. Nàng để ý thấy hắn cứ nhìn trộm mình đến mấy chục lần liền, nàng lập tức gầm lên giận dữ.

“Tôi có cười đâu?” Tần Lạc giả ngây nói: “Tôi có vài ý kiến thế này, không biết em có nghe hay không?”

“Không!” LY từ chối thẳng thừng.

Nàng lúc này cảm thấy tủi thân vô cùng.

Từ sau khi Tần Lạc khuyên nên nữ tính một chút, thì cái ý nghĩ làm thục nữ luôn lởn vởn trong đầu nàng.

Hôm nay sau khi luyện tập xong, nàng nghe nói có Tần Lạc tới liền vội vã đi tắm rửa sạch sẽ rồi….. ăn mặc như thế này đi gặp hắn.

Nhưng nàng không ngờ phản ứng của Tần Lạc lại khốn nạn tới mức đó, cái thái độ của hắn làm nàng chỉ muốn cắm vài nhát dao vào đôi mắt cùng nụ cười đểu giả của hắn ngay lập tức.

“…….” Tần Lạc cảm thấy khó xử vô cùng, xem ra con bé này có phần vừa quê vừa dốt vừa bảo thủ.

Nhưng quan trọng và chết người hơn nữa là Ly lại không hề nhận biết được bản thân mình vừa quê vừa bảo thủ như vậy.

Không khí trong xe lại trở nên yên tĩnh khác thường.

Một lúc lâu sau, Ly không chịu nổi nữa đành lên tiếng nói với giọng rất tủi thân tội nghiệp: “Tôi mặc bộ quần áo này tệ đến thế hay sao?”

“Cũng không đến nỗi nào!” Tần Lạc cảm thấy khi đối diện với những cô gái bạo lực như Ly, thì hắn phải có kế sách đối phó đàng hoàng mới mong toàn thây.

Gương mặt hắn nở một nụ cười hài hòa, giọng nói của hắn trở nên trầm ấm: “Loại quần áo này được lắm! Phối hợp cũng khá sáng tạo. Nếu như mẹ của Hoàng Thiên Trọng cũng mặc nó, thì tôi nghĩ chắc chắn sẽ rất hợp với bà ấy!”

Ly nghe vậy trợn ngược mắt lên, Tần Lạc thấy vậy kinh hãi vội vàng giải thích: “Nhưng bà ấy sao so bì được với em cơ chứ? Em không những xinh đẹp mà lại còn trẻ, thời thượng, do vậy em mặc có phần không hợp cho lắm! Áo đẹp lắm, nhưng nó lại không tôn lên được với khí chất tôn quý của em!”

“Thật sao?” Gương mặt của Ly cuối cùng đã giãn ra.

“Anh đã bao giờ lừa em chưa?” Tần Lạc gật đầu nói.

Ly ngẫm nghĩ một lúc, thấy rằng Tần Lạc đúng là chưa bao giờ lừa dối nàng cả. Ly ngượng ngùng cúi mặt xuống nói: “Vậy anh thấy được ở chỗ nào nữa?”

Tần Lạc tuy không phải là phụ nữ, nhưng hắn là người có rất nhiều phụ nữ. Bất luận là Lệ Khuynh Thành hay là Lâm Hoán Khê, Vương Cửu Cửu bọn họ đều là những bậc thầy trong cách ăm mặc và trang điểm. Đến cả Tô Tử cũng còn biết ăn mặc hơn Ly rất nhiều.

Tần Lạc chỉ vào chiếc áo Tshirt màu đỏ trễ ngực nói: “Màu này ai chọn cho em vậy?”

“Em tự chọn đấy!” Ly ngượng ngùng đáp lại, người ta chỉ muốn chọn mầu hồng cho nó kiêu kỳ một chút thôi mà, lẽ nào màu áo lại không được như ý?

Trong tiềm thức của Ly thì nàng cho rằng mặc càng đỏ thì càng nữ tính.

“Em không hợp với màu này! Bất luận là màu đen, màu trắng, màu gạo, hay màu xanh da trời thì nó vẫn đẹp hơn màu đỏ rất nhiều. Lẽ nào em không thấy màu đỏ này nó hơi bị khủng bố tinh thần người ta sao?”

“………..”

“Còn cái váy này nữa… mỏng thì không nói làm gì, nhưng chất lượng của nó lại quá tồi, nhìn một cái là biết đồ chợ rồi! Em mua nó bao nhiêu tiền vậy?”

“Ba mươi!”

“Ba mươi?” Tần Lạc trợn tròn con mắt kinh ngạc.

“Em mua ở ven đường đấy!” Ly nói. Khi nàng đi ra các shop thời trang mua hàng, thì nàng cũng đã thử rất nhiều bộ quần áo rồi, nhưng nàng lại cảm thấy vô cùng khó chịu. Hơn nữa khi nàng đang thử áo, thì mấy người phục vụ cứ đứng bên cạnh giới thiệu, nào là đây là hàng hiệu đắt tiền nhất, nào là đây là hàng hiệu thời trang nhất…v…v… Ly nghe mà cảm thấy bực hết cả mình, thế là nàng liền bỏ đi luôn.

“Đôi dép quai hậu…..”

“Đôi dép này cũng có vấn đề hay sao?”

“nó không có vấn đề gì cả!” Tần Lạc cười nói: “Đôi dép này đẹp lắm, vừa đơn giản lại hợp với em! Nhưng trên mặt em lại bôi cái gì thế? Sao nó lại trắng thế này? Và còn môi son nữa. Môi son không phải là bôi theo kiểu này chứ? Còn nữa, em phải dùng son môi loại tốt, không dễ bị mất màu mới được! Em nhìn cái môi son của em kìa, mới chỉ dính chút nước bọt thôi mà đã nhoe nhoét hết ra cả rồi, trông cứ như em vừa hút máu người ấy…… ái ái….. đau, đau quá…… Mau buông tay ra!”

Tần Lạc chưa kịp nói xong thì hắn đã bị Ly đưa tay lên bóp cổ rồi.

Ly dí sát mặt tới gần Tần Lạc lạnh giọng nói: “Tôi chỉ muốn anh góp ý cho tôi, chứ không bảo anh chế giễu tôi!”

“Hết rồi, hết sạch cả rồi! Em không còn bất kỳ vấn đề gì cả. Tất cả các thứ khác đều rất tốt!” Dĩ nhiên Tần Lạc cũng không biết là ngoại trừ những cái khiếm khuyết này ra, thì Ly còn ưu điểm gì nữa.

Ly lúc này mới buông tay ra nói: “Đi về, tôi không muốn đi đâu nữa!”

Tần Lạc nhìn vào gương mặt xinh như búp bê của Ly, mỉm cười nói: “Đây chính là môn bắt buộc của phụ nữ! Hôm nay em đòi về rồi còn ngày mai thì sao? Lẽ nào cả đời này em cứ mặc mãi bộ quần áo da bó sát như vậy?”

“Mặc thế thì có gì là không tốt hả?” Ly quắc mắc hỏi.

“Dĩ nhiên là không sao cả, nhưng nó lại chẳng nữ tính! Khó khăn lắm em mới cố gắng để thay đổi mình như vậy, tại sao em lại bỏ cuộc dễ dàng như thế? Hay là…….. em muốn làm một gã trai cả đời hay sao?”

Thấy Ly chuẩn bị động thủ, Tần Lạc vội gào lên: “Đừng động thủ vội! Thục nữ chẳng ai lại đánh người như em cả? Đừng cầm dao đâm anh hu hu hu…!”

“Tôi không cần biết, dù sao thì tôi cũng không muốn làm thục nữ!” Ly múa may con dao trong tay dọa Tần Lạc.

“Đi thôi! Để anh đưa em đến một nơi này!” Tần Lạc cười nói.

Lệ Khuynh Thành đang ở trong phòng làm việc xử lý vấn đề kinh doanh, thì bên ngoài có trưởng phòng kinh doanh gõ cửa chạy tới nói: “Chị Lệ! Tần Lạc dẫn tới một cô gái, anh ấy bảo chúng ta thiết kế cho cô gái ấy một chút!”

“Thiết kế cho một cô gái ư?” Lệ Khuynh Thành sững người hỏi lại.

“Đúng vậy, anh ấy nói rằng…. chúng tay hãy biến cô ấy một người….. con gái!”

Lệ Khuynh Thành nghe xong thì phá lên cười ha hả: “Anh ấy đang ở đâu? Đưa tôi đi xem sao!”

“Bọn họ đang ngồi ở trong phòng hóa trang, tôi đã bảo Tiểu Ái đi hóa trang cho cô ấy rồi!” Trưởng phòng kinh doanh nói.

Lệ Khuynh Thành gỡ kính xuống nói: “Để tôi đi xem sao!”

Khi Lệ Khuynh Thành tới phòng hóa trang, thì nàng đã trông thấy Tần Lạc ngồi cạnh một cô gái trẻ tuổi, đang được một nhân viên ngồi hóa trang cho nàng.

“Anh lại lừa được một cô gái trẻ này ở đâu vậy?” Lệ Khuynh Thành tiến tới gần nói.

“Cô ấy là bạn của anh!” Tần Lạc cười đáp: “Ngày trước cô ấy toàn mặc quần áo da bó sát thân, chưa từng mặc quần áo nữ tính bao giờ cả! Anh đưa cô ấy tới đây để thay đổi cách ăn mặc!”

“Cô ấy là người trong quân đội?” Lệ Khuynh Thành nhìn Tần Lạc hỏi.

“Cũng gần như vậy!” Tần Lạc gật đầu đáp.

Lệ Khuynh Thành gật gật đầu, sau đó tiến gần tới bàn hóa trang rồi nói với Tiểu Ái: “Để đấy cho tôi!”

Tiểu Ái nghe thấy bà chủ của mình đích thân ra tay, thì vội vàng đưa cây bút vẽ và dụng cụ trang điểm cho Lệ Khuynh Thành.

Lệ Khuynh Thành quay sang bên Tần Lạc nói: “Anh đừng đứng ở đây nữa, cứ ra ngoài kia ngồi đợi đi! Chút nữa sẽ cho anh một sự bất ngờ.”

Tần Lạc nghe vậy mỉm cười đi ra bên ngoài.

Tần Lạc ngồi ngoài cầm lấy một tờ tạp chí lên đọc để chờ đợi.

Khi cửa phòng hóa trang vừa mở ra, thì một cảnh tượng hoàn toàn bất ngờ hiện ra trước mặt Tần Lạc.

Đây là……….. Ly sao?

Đôi môi đỏ hồng khêu gợi, hai hàng lông mi cong lên, trông như hai cái quạt xòe ra trông rất xinh đẹp.

Tóc của Ly xõa xuống hai vai, chiếc áo váy bó sát thân tôn lên những đường cong hoàn hảo của cơ thể Ly. Tuy Ly ăn mặc vô cùng đơn giản, nhưng các đường nét của quần áo đều tôn lên các bộ phận nở nang trên người của Ly, trông nàng vô cùng……… sexy.

Ly ngày nào cũng luyện tập vô cùng nghiêm ngặt, chỗ nào cần to thì rất to, chỗ nào cần nhỏ lại rất nhỏ. Bây giờ nàng lại ăn mặc ít như vậy, thì càng làm tăng thêm vẻ đẹp cơ thể của nàng lên bội phần.

Đôi dép quai hậu của nàng cũng đã được thay ra, thay vào đó là một đôi dép quai hậu cao gót màu đen.

Càng làm Tần Lạc kinh ngạc hơn nữa là cái khí chất của Ly cũng đã thay đổi một trăm tám mươi độ. Đầu nàng cúi xuống ngượng ngùng, e thẹn đi tới gần Tần Lạc.

“Thế này đã được chưa?” Ly thẽ thọt hỏi.

“Được rồi!” Tần Lạc gật đầu nói.

“Nhìn có giống con gái không?” Ly vẫn không yên tâm hỏi.

Tần Lạc nghe vậy nhoẻn miệng cười nói: “Em vốn là con gái mà!”

Ly nghe vậy liền ngẩng đầu lên nhìn Tần Lạc ngại ngùng nói: “Vậy mà em đã quên mất bản thân mình là con gái rồi đấy!”

Nghe câu nói này của Ly, Tần Lạc vừa cảm thấy buồn cười, lại vừa cảm thấy chua xót.

Đúng là một cô gái dễ thương hết mức


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.