Thâm Thành. Siêu thị Bách Giai Nhạc.
Siêu thị Bách Giai Nhạc là một nơi bán đồ tiêu dùng hàng ngày, bao gồm đồ ăn, đồ điện, quần áo cùng với những đồ gia dụng trong nhà khác nữa. Đó là một trong những siêu thị lớn nhất Tâm Thành, ở Hoa Nam có tới gần một trăm chi nhánh lớn nhỏ, có tầm ảnh hưởng vô cùng lớn trong phạm vi cả nước.
Cũng giống với những ngày khác, siêu thị Bách Giai Nhạc vẫn đông vui tấp nập như mọi khi, khách khứa không ngừng hối hả đi tới đi lui, còn siêu thị thì cũng thu hoạch được khá nhiều tiền từ trong ví của những người khách vào ra không ngớt này.
Ăn của người mua lại ăn cả của người bán. Nghề buôn bán lẻ là một trong những nghề mà lợi nhuận kết xù nhất trên thế giới.
Bà Lý sau khi đến quầy thu ngân tính tiền xong, thì bà còn đứng ở cửa siêu thị kiểm tra lại giá của từng sản phẩm mà mình mua xem có đúng không. Đây là một thói quen tốt của người già mà rất ít những người trẻ tuổi có hành động tỉ mỉ, chu đáo được như thế này.
Bà phát hiện ra trên tờ đơn mua đùi gà giá là mười hai tệ chín nửa cân, còn lúc mua thì bà nhìn thấy trên biển giảm giá viết là ‘chín tệ chín’ nửa cân. Thực tế thì mỗi nửa cân lại đắt hơn ba tệ so với bản giảm giá mà siêu thị đưa ra, thế là thế nào?
Mỗi nửa cân lại đắt hơn ba tệ, bà mua một cân thế là đã phải chi thêm sáu tệ rồi. Điều này căn bản chẳng là gì đối với những người có tiền, nhưng đối với vô số người dân Trung Quốc chỉ dựa vào chỗ lương hưu ít ỏi để sinh sống qua ngày thì đó là cả một vấn đề.
Bà Lý kéo chiếc xe đẩy hàng đến bên cạnh nơi mà bà đứng tính tiền, nói với cô nhân viên thu ngân: “Cô ơi, giá đùi gà tôi mua không đúng rồi.”
Trước mặt cô nhân viên thu ngân là cả một hàng người dài, cô ta vừa tính tiền cho những vị khách khác, vừa khó chịu nói: “Nếu có vấn đề gì thì xin mời đến quầy phục vụ để hỏi.”
Bà Lý cũng không biết phải làm sao, đành phải kéo theo chiếc xe hàng đến quầy phục vụ để hỏi. Trước quầy phục vụ cũng là một hàng người dài lượt thược, vất vả lắm mới đến lượt bà, nhân viên phục vụ cầm túi đùi gà mà bà đưa cho rồi nói: “Có thể là do bảng giảm giá chưa kịp đổi đấy, giá tiền thực tế lấy giá đánh ra từ máy vi tính làm chuẩn.”
Bà Lý nổi giận, nói: “Sao có thể như thế được chứ? Mấy người làm thế không phải là hành vi lừa gạt rồi sao? Rõ ràng bên trên thì viết là chín tệ chín nửa cân thì tôi mới mua chứ, sao lúc tính thành tiền thì lại là mười hai tệ chín? Nếu là thế thì tôi không mua nữa.”
“Nhà buôn không kịp bỏ bảng giảm giá đó xuống thì chúng tôi cũng biết làm sao được? Không mua thì thôi. Bà để đồ ở đây, chúng tôi sẽ hoàn trả lại tiền cho bà.” Cô nhân viên nói với vẻ mặt không vui. “Không ăn nổi thì đừng có mà mua nữa. Chín tệ chín thì khác gì mười hai tệ chín đâu cơ chứ?”
“Cô! … cô… mấy người ăn hiếp người ta quá đáng. Mấy người đã không cho tôi một đáp án vừa lòng, đã thế thái độ còn kém như vậy. Tôi đứng xếp hàng lâu như thế để phản ảnh vấn đề cho các người… Rõ ràng các người đã sai, thế mà lại không chịu xin lỗi người ta một tiếng.”
Nhân viên phục vụ khó chịu liếc nhìn bà Lý một cái, rồi trả lại bà hai mươi lăm tệ tám, nói: “Đây là tiền hoàn trả lại bà, bà đến chỗ khác mà mua chín tệ chín đi nhé.”
“Cô…cô…” Bà Lý tức đến đỏ mặt, ngón tay run lẩy bẩy chỉ thẳng vào cô nhân viên phục vụ mà không nói được tiếng nào.
Sau đó tất cả mọi vật trước mắt bà tối sầm lại, bà ngã gục ngay trước quầy phục vụ.
“Á…có người té xỉu rồi…”
“Mau gọi xe cứu thương đi…”
“Tôi có xe đây, mau đưa bà ấy đến bệnh viện đi…”
Những việc như thế này xảy ra không ít, cũng không phải chỉ xuất hiện mỗi ở trong siêu thị Bách Giai Nhạc. Thông thường thì mỗi khi gặp những tình huống thế này, thì nhà buôn sẽ phái người đến thăm hỏi một chút, sau đó trả hết tiền thuốc men hoặc bồi thường cho người bệnh vài trăm tệ thì sự việc coi như kết thúc.
Vì dù gì thì một người dân thông thường làm sao có thể đấu lại được với những người có tiền, có quyền hay có bối cảnh hơn người chứ?
Thế nhưng sự việc lại được xoay chuyển tình thế.
Bạch Dương là phóng viên của tờ ‘Đông Nam Đô Thị báo’, hôm nay anh ta được nghỉ đã cùng với bạn gái đến đây mua sắm.
Cô bạn gái anh ta lên tầng trên làm móng tay, nên anh ta ngồi luôn ở quán nước tầng dưới gọi một cốc nước chanh rồi ngồi giết thời gian.
Quán nước này ở ngay đối diện với quầy phục vụ, vì vậy mà anh ta vừa vặn thấy hết toàn bộ sự tình xảy ra trước mắt mình.
Khi bà lão xảy ra tranh chấp với nhân viên phục vụ thì anh ta nhanh chóng rút luôn máy ảnh ra chụp liên tục. Khi bà lão đột nhiên té xỉu, trán bà chẳng may đập luôn vào góc quầy phục vụ máu me tung tóe thì anh ta cũng kịp thời chộp được cái ống kính quý báu này.
Sau khi bà Lý được đưa đến bệnh viện, trải qua cứu chữa kịp thời thì bà đã hồi tỉnh lại. Nhưng vì tuổi tác bà đã cao, đầu lại bị va đập mạnh, nên bà có vẻ thiếu minh mẫn hơn trước.
Một viên giám đốc nhỏ của siêu thị Bách Giai Nhạc xách một túi hoa quả đến thăm bà, rồi lại vội vả cáo từ rời đi. Vì kết quả kiểm nghiệm mà bệnh viện cho ra đã nói rõ bà lão vì huyết áp cao, lại kèm với bệnh tim mãn tính nữa đã dẫn tới hôn mê bất tỉnh, mà bà thì đã có bệnh sử về tim đã mấy chục năm nay rồi. Vì vậy mà bên thương gia đến tiền thuốc men phí bệnh viện cũng không cần phải trả, chứ đừng nói đến vấn đề bồi thường nữa.
Con trai và con gái bà không chịu được cái kiểu đãi ngộ như thế này, bèn đi tìm cơ quan công an để báo án, nhưng kết quả là cơ quan công an không chịu lập án, nói là thương gia không sai gì, trách nhiệm chủ yếu là ở phía bà lão.
Hơn nữa còn có một viên cảnh sát cảm thấy bất bình giáo huấn cho họ một bài học: “Nếu người bệnh cứ bị té xỉu ở những nơi mua sắm là đòi người ta phải bồi thường, thì về sau tất cả những nơi mua sắm trên khắp thế giới đều có thể đóng cửa được rồi đấy, thu nhập hằng ngày còn không đủ để bồi thường tiền thuốc men cho những người cố tình đi lừa bịp tống tiền.”
Không thể không nói là, có một số người có thể tìm đủ các lý do để biện hộ cho hành vi sai trái của khổ chủ của mình.
Con trai và con gái bà Lý suýt tí nữa thì giận mà ngất xỉu, mẹ của bọn họ bị thương mà lại bị cảnh sát nói la ‘cố tình đi lừa bịp tống tiền’.
Nhưng cơ quan công an không chịu lập án cho bọn họ thì bọn họ còn có cách gì nữa đây?
Kiện lên tòa ư?
Làm thế thì phải bỏ tiền ra mời luật sư, còn phải hao công tổn sức đi thu thập chứng cớ. Nếu bạn ở tòa án mà không có chỗ dựa vững chắc thì có lẽ kết quả cuối cùng cũng sẽ giống như bây giờ mà thôi.
Những người thấp cổ bé họng như bọn họ làm sao có thể đánh lại nổi cả một doanh nghiệp lớn cơ chứ?
Nhẫn nhịn!
Đây là việc duy nhất mà bọn họ có thể làm được bây giờ.
Thế nhưng chỉ với một bài báo mà việc này đột nhiên trở thành một sự kiện lớn trên khắp cả nước.
Ngay tối ngày hôm đó, tờ báo ‘Đông Nam Đô Thị Báo’, một tờ báo được tiếng là lấy lời của dân làm chuẩn tắc, có địa vị khá lớn trong đám phần tử trí thức và dân thường đã cho đăng bài viết có tên: ‘Bà lão bảy mươi đến siêu thị Bách Giai Nhạc mua sắm và bị lừa gạt, bệnh tim đột phát nên đã té xỉu trở thành người thực vật’, bài viết được ký tên là Bạch Dương, không những giới thiệu chi tiết việc bà lão mua đùi gà và bị lừa gạt về giá cả, mà còn có cả một tấm ảnh bà lão mặt máu me be bét đính kèm theo nữa, không những thế, ở phần cuối bài viết còn nói rõ cách ứng phó của siêu thị Bách Giai Nhạc đối với việc này nữa: Tính từ lúc xảy ra vụ việc, ngoài một vị giám đốc ở bộ nhân lực của siêu thị Bách Giai Nhạc đến bệnh viện thăm bà lão ra, thì không có bất kỳ thành phần quản lý nào đến đó nữa. Hơn nữa, ngoài một giỏ hoa quả thì siêu thị Bách Giai Nhạc không có thêm bất kỳ một sự bồi thường nào hơn.
Một hòn đá thôi cũng đủ khơi lên ngàn gợn sóng!
Việc này vừa được công bố một cái, bèn thu hút sự chú ý và phẫn nộ của vô số quần chúng Đông Nam.
Có không biết bao nhiêu người đã gọi điện thoại đến tòa báo để hỏi thăm tình hình, còn có cả những người đã chạy đến siêu thị Bách Giai Nhạc để tìm ra chân tướng sự việc nữa, không những thế còn có người chuyển tải bài viết đó đến blog cá nhân của mình hay những trang mạng khác nữa.
Với độ truyền thông của nước Trung Quốc, thì chỉ trong vòng một giờ đồng hồ đã có cả triệu người bấm vào đó xem rồi, hàng trăm nghìn người hồi âm, đạt đến một con số khiến cho người ta phải kinh hãi.
Việc chuyển tải ở blog còn có được thành quả huy hoàng hơn người ta tưởng. Tin này được một dân mạng Đông Nam đăng tải, rất nhanh số lượng chuyển tải đã lên tới mấy chục nghìn người. Sau khi một người ở trang mạng Tân Lãng có tên ‘V’ chuyển tải, thì số lượng chuyển tải lại được tăng lên đến chục nghìn, trăm nghìn… đến cả những nhân vật có tầm ảnh hưởng lớn như Diêu Thần, Thái Khang Vĩnh, Tiểu S… cũng đều tham gia vào trong đó, khiển trách một cách mạnh mẽ hành vi vô đạo đức của siêu thị Bách Giai Nhạc.
Rất nhanh, thì sự kiện ‘bà lão bị lừa gạt’ đã trở thành đề tài nóng bỏng của blog Tân Lãng ngày hôm đó.
Những tòa soạn khác khi thấy độ nóng sốt của việc này thì cũng rối rít bám vào đưa tin theo.
Trong một khoảng thời gian ngắn ngủi, tập đoàn thương nghiệp liên dây chuyền siêu thị Bách Giai Nhạc đã trở thành chuột chạy ngang đường, ai nhìn thấy cũng muốn đánh.
Thậm chí mọi người còn tập hợp lại một cách tự phát, hét lên khẩu hiệu ‘từ chối mua đồ trong Bách Giai Nhạc, để cho siêu thị vô lương đóng cửa’ nữa.
… …
Tần Lạc là người phương nam, vì vậy mà hắn chẳng lạ gì với cái tên Bách Giai Nhạc này cả.
Hắn không có cơ hội đi học, nên mỗi lần đợi cô tan học về nhà, cô hắn đều đưa hắn đến siêu thị chơi, không những thế còn lén mua cho hắn hai xiên cá viên nữa. Ông nội không cho hắn ăn linh tinh ở bên ngoài đâu. Vì thế mà đây cũng là thú vui lớn nhất khi đó của hắn.
Ngày đó siêu thị mà hắn đến chính là Bách Giai Nhạc, có thể nói rằng hắn chẳng có bất kỳ ác cảm gì với cái siêu thì này cả, ngược lại còn có những ký ức tốt đẹp nữa là đằng khác.
Nhưng thương nghiệp tranh đấu với nhau vốn vẫn tàn khốc như vậy.
Tần Lạc biết Bách Giai Nhạc là một trong những sản nghiệp của Cừu gia. Lợi nhuận hằng năm lên đến vài chục tỷ.
Hắn sau khi xem xong bản tin trên ‘Yến Kinh sinh hoạt báo’ thì hắn hiểu được rằng, đã có người bắt đầu ra tay với Cừu gia rồi.
Hắn nhấc điện thoại ở trên bàn lên gọi cho Lệ Khuynh Thành.
Rất nhanh đầu dây bên kia đã có người nhấc máy.
“Em biết là anh sẽ gọi điện thoại cho em.” Giọng nói khêu gợi của Lệ Khuynh Thành truyền tới.
“Ai đã làm chuyện đó thế?” Tần Lạc cười hỏi.
“Là em đấy.” Lệ Khuynh Thành nói. “Doanh nghiệp dây chuyền mặc dù không phải là sản nghiệp kiếm nhiều tiền nhất của Cừu gia, nhưng nó lại là cái lúc nào cũng ở ngay trước mắt quần chúng, ra tay với nó là thích hợp nhất rồi.”
Tần Lạc không hứng thú gì với việc nàng ra tay với sản nghiệp nào của Cừu gia trước, mà cái hắn quan tâm lại là việc khác, hắn hỏi: “Bà lão họ Lý đó là thế nào?”
“Em biết là anh chỉ quan tâm tới điều này.” Lệ Khuynh Thành cười lớn ở đầu dây bên kia, nói: “Người của chúng ta chỉ mua chuộc phóng viên thôi, còn nhân viên làm việc với bà lão đó đều là những việc đột nhiên phát sinh. Em biết nơi dễ xảy ra chuyện nhất thường là ở quầy phục vụ, vì thế nên em đã bảo phóng viên phục kích ở đó. Quả nhiên là có kết quả.”