Teddy và Kevin thực sự tức giận.
Bọnh họ là nhân viên điều tra FBI chứ không phải là nhân viên đánh máy chữ của cửa hàng photocopy. Bọn họ làm trong một ngành thần bí nhất thế giới, là chủ đề của vô số nhân vật chính anh hùng trong các tác phẩm điện ảnh và truyền hình. Hơn nữa bất kỳ người nào trở thành nhân viên FBI mà không trải qua quá trình tuyển lựa một trong một ngàn, sau đó còn trải qua một quá trình huấn luyện gian khổ lâu dài.
Thế nhưng trong mắt người con gái nhỏ bé ở nơi này, bọn họ giống như một đám phế vật. Điều này khiến bọn họ không tức giận sao?
“Tại sao? Cô còn muốn ra tay với chúng tôi hả?” Kevin âm trầm hỏi: “Cô có biết làm vậy hậu quả sẽ như thế nào không?”
“Tôi không muốn nghĩ xa như vậy.” Ly nói. “Nhưng nếu như các anh dám ra tay với tôi, đương nhiên tôi sẽ phản kháng.”
“Như vậy cô hoàn toàn không muốn hợp tác với chúng tôi.”
“Tôi không muốn hợp tác bất kỳ điều gì với các anh.”
“Cô giết người.” Kevin chỉ vào điện thoại di động trong tay nói: “Cô nhất định phải khai báo động cơ giết người. Hơn nữa rất có khả năng cô sẽ chịu hình phạt tù trong nhiều năm. Khi cô ra ngoài, rất có thể đã trở thành một bà già tóc bạc rồi đó.”
“Đó không phải là giết người mà chỉ là tự vệ.” Ly khinh bỉ nói. Hai người này thật sự không thể uy hiếp được nàng. “Có người thuê xe đụng ông chủ của tôi, tôi chỉ còn cách tự vệ. Chẳng lẽ đây không phải là chuyện một vệ sĩ như tôi nên làm hay sao?”
“Vệ sĩ?” Kevin cười nhạt. “Tiểu thư Long Ly, đừng giỡn chơi nữa. Cô là quân nhân đặc chủng Trung Quốc, tại sao cô lại trở thành vệ sĩ của một thầy thuốc?”
Khi nghe Kevin nói, ánh mắt Ly và Tần Lạc cùng trở nên hung tợn.
Đám người này tới vì ý đồ.
Rõ ràng bọn họ đã biết thân phận thực sự của Ly nhưng cho tới tận lúc này mới vạch trần. Hơn nữa bọn họ còn muốn dẫn Ly đi tiếp tục điều tra là vì mục đích gì? Lần va chạm trên phố này có liên quan gì tới bọn họ không?
Chỉ trong nháy mắt hàng trăm ngàn ý nghĩ ngổn ngang trong đầu Tần Lạc khiến hắn không tự chủ được phải cau mày, cảm giác suy nghĩ tự hỏi thật là đau đớn. Nhưng vì sự sống còn, hắn không thể không hao phí sức sống tuổi trẻ và thời gian có hạn của mình.
Jesus và Hồng Phu đã rời khỏi Tần Lạc. Bên cạnh Tần Lạc chỉ còn mình Ly.
Tần Lạc gặp tập kích bất ngờ trên đường, Tiểu Lưu bị đụng bắn tung đi chỗ khác, Ly kịp thời chạy tới giết chết hung thủ.
Khi quay về khách sạn thì Ngọc Nữ mất tích, trong khi đó nhân viên điều tra FBI lại tới.
Đây là một cái bẫy. Một cái bẫy.
“Nếu như Ly bị chúng mang đi, chính mìn trở thành tư lệnh không quân sao?”
“Tại sao chúng lại muốn dẫn Ly rời khỏi mình mà không định giết chết cùng với mình nhỉ? Có lẽ vì chúng không muốn xảy ra xung đột trực tiếp với Ly khi đã biết rõ thân phận của cô ấy. Nếu như chúng giết chết Ly, cho dù là chính phủ Mỹ cũng khó mà ăn nói với phía chính phủ Trung Quốc.”
“Vậy hai người bị Ly giết chết chỉ là con mồi xui xẻo, có thể giết mình thì quá tốt còn không giết được mình thì cũng đủ dẫn dụ Ly rời khỏi Ngọc Nữ để cô ta có thể trốn thoát, cũng như khiến Ly cuốn vào chuyện này mà không thể nào thoát ra được khi sát thủ chính thức ra tay. Khi đó mục tiêu chính thức của chúng sẽ là mình, không có lực lượng trợ giúp, sức lực yếu đuối.”
Con tằm bị lột mất kén, chân tướng sự việc dị vạch trần.
Tần Lạc không cảm thấy kiêu ngạo hay đắc ý gì đó mà ngược lại tâm trạng hắn càng thêm nặng nề.
Ngay cả lực lượng như FBI chúng cũng có thể điều động thì trên thế giới này còn chuyện gì chúng không thể làm được?
Cứ như vậy Tần Lạc biết bản thân mình cần phải làm gì.
“Thầy thuốc thì sao nào? Thầy thuốc thì không có quyền dùng vệ sĩ hả? Các người dựa vào cái gì mà sỉ nhục nghề nghiệp vĩ đại của chúng tôi? Chẳng lẽ khi các người ốm, cá người không đi khám bác sĩ hả?” Tần Lạc làm như hắn bị kích động bởi câu nói của hai người, hắn thở hổn hển quát mắng rất to.
Vì giọng nói của Tần Lạc quá to, hơn nữa giọng nói cực kỳ kích động khiến ánh mắt hai người Teddy cũng phải chú ý tới hắn.
Teddy cau mày nhìn Tần Lạc nói: “Tiên sinh, chúng tôi không có ý sỉ nhục nghề thầy thuốc, chúng tôi cũng không có ý công kích anh.”
“Các người cho tôi là kẻ ngốc hả?” Tần Lạc không muốn mình bị rơi vào bị động. “Mới rồi các người đã nói tiếng Trung Quốc, không phải tiếng Anh nên tôi đã nghe thấy rất rõ ràng. Anh đã nói một quân nhân đặc chủng không thể làm vệ sĩ cho một thầy thuốc. Chẳng lẽ đây không phải là sỉ nhục sao? Tại sao thầy thuốc không thể mời vệ sĩ? Chẳng lẽ vì thầy thuốc quá nghèo sao? Có phải các người muốn nói đây là một nghề nghiệp đê tiện, tính mạng không đáng giá một xu sao? Nếu như có kẻ thuê nggười lái xe đụng vào tôi, tôi chết cũng đáng sao?”
Nếu như lúc này hai người Teddy nghe mà không hiểu những câu nói này là cố ý bới móc, đương nhiên bọn họ không xứng được tuyển vào FBI.
Sở dĩ tới lúc này bọn họ mới nghĩ tới nguyên nhân này là vì từ trước tới nay chỉ có bọn họ cố tình điều tra người khác, không ngờ lúc này còn có người to gan lớn mật chủ động tra hỏi bọn họ.
Đầu gã này bị kẹp vào cửa sao? Hay vì gã đã uống quá nhiều đặc sản sữa Tam Lộc Trung Quốc?
“Vậy anh muốn thế nào?” Kevin không nhịn được lên tiếng hỏi. Mục tiêu của bọn họ là dẫn Ly đi, còn về chuyện lòng tự trọng, sự kiêu ngạo của nghề thầy thuốc thì hoàn toàn không liên quan tới bọn họ. Cho dù là gã này sống hay chết, hoàn toàn không dính dáng gì tới bọn họ.
Thậm chí bọn họ còn không thèm liếc nhìn gã.
“Xin lỗi.” Tần Lạc kiên quyết hỏi: “Các vị phải xin lỗi tôi nếu không tôi sẽ kiến nghị lên đại hội y học truyền thống và chính phủ Mỹ. Các vị đã sỉ nhục một nghề nghiệp vĩ đại, cũng như sỉ nhục một người hành nghề y.”
“Không thể nào.” Kevin nói: “Hơn nữa chúng tôi cũng không sỉ nhục anh.”
“Anh còn phủ nhận hả?” Tần Lạc đùng đùng nổi giận giơ một ngón tay chỉ vào đầu Kevin quát to.
Lúc này Kevin và Teddy có cảm giác như bản thân mình đang bị người khác sỉ nhục.
“Hỗn láo. Hãy bỏ bàn tay bẩn thỉu của anh ra.”
“Nếu như sau khi tôi nói xong, ngón tay của anh vẫn chỉ vào mặt tôi, tôi sẽ khiến anh vĩnh viễn mất nó.”
“Còn dám uy hiếp người khác.” Anh bạn Tần Lạc đùng nổi giận. Anh bạn Tần Lạc đã nổi điên, hắn muốn liều mạng với hai gã FBI này.
Tần Lạc vung tay đấm một đấm vào mặt Kevin nhưn phản ứng của Kevin cũng rất nhanh, gã vội vàng vung tay ngăn cản.
Phịch!
Nắm tay Tần Lạc nện vào cánh tay Kevin. Tần Lạc cau mày vì dù gì đi nữa tay không nện vào xương không thể tránh khỏi đau đớn.
Răng rắc.
Kevin cuống cuồng lui người về sau. Từ đoạn cánh tay truyền tới âm thanh gãy của xương khớp.
Một đòn đánh ra khiến cái bụng “ngập tràn uất ức” của Tần Lạc vẫn chưa hoàn toàn được giải phóng.
Vì vậy Tần Lạc thừa thắng xông lên truy kích, chân phải hắn mãnh liệt hất lên, đầu gối thúc mạnh vào bụng Kevin.
Hai cánh tay Tần Lạc cũng lao về phía trước, tìm kiếm mục tiêu, tư thế “Hầu tử lao nguyệt”.
Bởi vì Kevin rất cao nên Tần Lạc dự định kéo đầu Kevin xuống khóa chặt như vậy mới có thể đánh được.
Điên rồi!
Hắn hoàn toàn điên rồi!
Đây chính là nước Mỹ, FBI bọn họ còn chưa ra tay mà có kẻ đã dám ra tay trước, còn đánh bị thương đồng nghiệp của bọn họ. Teddy như nổi điên, gã thật sự không thể chấp nhận tình trạng quái quỷ này.
Cho dù trong lòng Teddy không chấp nhận điều này nhưng đây đã là sự thật.
Khi nhìn thấy Tần Lạc đả thương Kevin nhưng vẫn không dừng lại, tiếp tục tấn công, Teddy giơ tay thò vào trong người, chạm vào khẩu súng.
Mẹ kiếp. Teddy chỉ muốn bắn chết thằng khốn này.
Khi tay Teddy mới chạm vào khẩu súng, chưa kịp rút súng ra bắn, một thanh chủy thủ lạnh như băng đã kề vào cổ gã.
“Cô không dám giết tôi.” Teddy nghiêm túc nói. “Bởi vì cô là quân nhân. Cô biết làm như vậy sẽ gây ra hậu quả gì.”
Binh!
Ly vung tay đánh vào mặt Teddy. Trên mặt Teddy in dấu năm ngón tay của Ly rất rõ ràng.
“Nhưng tôi có thể làm nhục anh.” Ly bình tĩnh nói.
“Chúng mày chuẩn bị ở tù đi.” Lúc này bản tính lãnh huyết của Teddy đã hoàn toàn bị chọc giận. Gã không còn úy kỵ gì nữa, chỉ muốn một hai rút súng bắn chết hai đứa điên này. Hơn nữa Teddy cũng biết Ly không dám giết gã vì điều này sẽ mang tới cho đất nước Trung Quốc những hậu quả không thể tưởng tượng nổi.
Cạch!
Ly chém sống đao vào cổ Teddy, hai mắt Teddy tối sầm, cả người mềm nhũ ngã xuống đất.
“Ta ghét nhất là người nói nhiều.” Ly khinh thường nói.
Tần Lạc cũng nhanh chóng kết thúc cuộc chiến của mình.
Tần Lạc là người ra đòn trước. Người có ý tấn công người vô ý. Đòn đánh đầu tiên của Tần Lạc đã khiến Kevin gãy xương cánh tay. Hai bàn tay Tần Lạc hợp lại vít cổ Kevin xuống, đầu gối hắn điên cuồng thúc vào bụng Kevin.
Sau hai chiêu Kevin đã mất đi năng lực chống cự.
Sau đó Tần Lạc vung tay đấm từng quyền mạnh vào bụng Kevin.
Cuối cùng Tần Lạc mệt mỏi, hắn ngòi phịch xuống đất.
Ly nhìn hai gã nhân viên điều tra nằm trên nền nhà nói: “Bọn họ là nhân viên FBI.”
“Ai bảo vậy?” Tần Lạc phủ nhận: “Nhân viên FBI sao có thể tự tiện xông vào nhà dân thường, vô cớ ra tay đánh người, có hành động tục tĩu với một cô gái Trung Quốc xinh đẹp?”
Khi Tần Lạc nói, hắn kéo tay Ly ra hiệu cho nàng ngồi xuống. Tần Lạc cầm cánh tay Kevin đang nằm trên mặt đất sờ loạn lên quần áo của mình một lát, sau đó hắn còn bảo Ly xé rách một vài chỗ trên lưng áo và những chỗ khác hơn nữa Tần Lạc còn ấn ngón tay Kevin vào những miếng vải rách.
“Sao FBI có thể ỷ thế hiếp người, lại còn ra tay đánh người?” Tần Lạc còn “cầm” bàn tay Kevin sờ soạn lên người hắn một lúc. Cũng may lúc này Kevin đang bất tỉnh. Nếu nhu Kevin tỉnh lại, tình trạng này thật khiến hai bên lâm vào tình trạng xấu hổ.
“Ồ, được rồi. Nhân viên FBI còn uống rượu.” Tần Lạc chạy tới chỗ tủ rượu trong phòng, lấy ra một chai Whiskey nhỏ, tới đổ vào trong miệng Kevin, cuối cùng hắn đổ một non nửa chai còn lại vào quần áo của mình.
Cuối cùng Ly cũng nhận ra ý định của Tần Lạc. Nàng bĩu môi nói: “Không biết xấu hổ.”
“Mọi người sắp chết, còn giữ thể diện làm gì?” Tần Lạc nhún vai thờ ơ nói.
Ly không khỏi ngây ngườ khi nhìn người đàn ông này nghiêm túc làm chuyện xấu một cách say mê.