Bác Sĩ Thiên Tài

Chương 607: Chương 607: Hãy gọi tôi là “Hương Suất” !




Trời nhá nhem tối, Tần Lạc nhận được điện thoại của Quả Vương, nói là Tần Tung Hoàng đã được thả ra.

Đây là chuyện ngoài dự liệu của Tần Lạc. Vốn dĩ tưởng rằng hắn ta nhiều nhất cũng chỉ nằm trong Sở Cảnh Sát một đem. Ai ngờ Tần gia không có động tĩnh gì, thế nên hắn mới bị bắt giữ đến hôm nay.

Cho dù Tần gia không nói gì, Sở Cảnh Sát cũng phải đối mặt với áp lực trước giờ chưa từng có. Tần Lạc đưa đến ba nhân chứng, nếu như không có chứng cứ rõ ràng tố cáo Tần Tung Hoành là kẻ chủ mưu đằng sau thì kết cục cuối cùng là phải lập tức thả người ra.

“Mấy giờ hắn ra?”

“5 phút trước.” Quả Vương nói “ Mã Đào của Sở cảnh sát đã gọi điện thông báo cho tôi chuyện này.”

Mã Duyệt sau khi bị Văn Nhân Mục Nguyệt tạm giữ ở Viện điều dưỡng thì sản nghiệp của gia tộc Văn Nhân sẽ do Trí Não Tam Tổ của lão gia Văn Nhân Đình phụ trách, bao gồm những nhiệm vụ quan trọng như quản lí cuộc sống hàng ngày và bảo vệ Văn Nhân Mục Nguyệt.

Nói cách khác, giờ phút này khắc này, trừ Tần Lạc thì Quả Vương chính là người được Văn Nhân Mục Nguyệt coi trọng nhất.

“Mục Nguyệt nói thế nào?”

“Tiểu thư chỉ bảo tôi nói cho cậu biết thong tin này.” Lời nói của Quả Vương rất gọn gẽ.

Có lẽ Văn Nhân Mục Nguyệt thưc sự không nói cài gì.

“Cảm ơn.Tôi biết rồi.” Tần Lạc nói.

Ngắt điện thoại, Tần Lạc liền quay sang nói với Lâm Hoán Khê: “Buổi tối anh phải tham gia một bữa tiệc, em và Bối Bối ăn cơm với ông nhé.”

Vết thương của Tần Tranh hồi phục khắ tốt. Bây giờ có thể tự đẩy xe ra ngoài phơi nắng được rồi,và cũng có thể ăn được một số đồ ăn nhẹ tiêu hóa dễ dàng. Thậm chí còn có thể chơi cờ cùng với Lâm Thanh Nguyên bàn luận hơn 2 tiếng đồng hồ. Theo dự đoán của Tần Lạc, chỉ cần nghỉ ngơi điều dưỡng hơn nửa tháng nữa là ông gần hết bệnh.

Nhưng hai đầu gối của Tần Tranh đã bị vỡ nát, đây mới thực sự là vấn đề làm đau đầu Tần Lạc. Với kiến thức của y học hắn có, không có cách nào để hồi phục năng lực của xương đã bị đánh vỡ nát.

“Được.” Lâm Hoán Khê nói. “Anh đi đi. Ông nội lát nữa sẽ đến.”

“Ài, như vậy càng tốt.” Tần Lạc cười cười “Càng nhiều người càng náo nhiệt.”

“Em có chuyện muốn nói với anh.” Lâm Hoán Khê lấy khăn lau mặt cho Tần Lạc.

“Chuyện gì thế?” Tần Lạc hỏi. Lâm Hoán Khê cả ngày lặng lẽ ít nói, nhưng xử lí công việc hằng ngày rất độc lập, rất ít dung ngữ khí như vậy nói chuyện với mình.

“Lâm Hoán Khê ngập ngừng rồi nói tiếp: “Được rồi.Em vẫn muốn trực tiếp nói chuyện với nàng ấy.”

“Sao?” Tần Lạc càng thêm khó hiểu.

“Mau đi đi.Đừng trễ đấy.” Lâm Hoán Khê giúp Tần Lạc chỉnh lại cổ áo rồi nói.

Tần Lạc tuy vẫn chút nghi hoặc, nhưng Lâm Hoán Khê đã đổi chủ đề không nói nữa, hắn cũng không tiện nhiều lời. Sau khi chào ông nội một tiếng, hắn bèn một mình đi xuống.

Bữa tiệc được tổ chức nhằm chúc mừng Hoàng Thiên Trọng hồi phục sức khỏe xuất viện, không được tổ chức tại khu nhà cao cấp tư nhân của hắn, cũng không phải là Thiên phủ gia viên xưng là “Tiểu Khu Tướng Quân”. Mà được tổ chức tài Danh Viện Hội vô cùng nổi tiếng tại Yến Kinh.

Tần Lạc nhận được thiệp mời vô cùng bất ngờ, nghĩ thầm Cừu Yên Mị nàng ta đích thực rất có năng lực. Bất kể là hạng người thế nào cũng đều bị nàng ta nắm được. Tần Tung Hoành và Hoàng Thiên Trọng đều là ngững công tử nổi tiếng nhất có thực lực nhất, đều có quan hệ thân thiết với nàng ta.

Hắn và Cừu Yên Mị có thể xem như bạn bè. Lúc hắn và Cừu Trọng Mưu phát sinh xung đột, nàng ta còn đứng ra bảo vệ mình. Nhưng nàng ta bà Lệ Khuynh Thành lại có ân oán khó mà cởi bỏ sớm chiều được.

Có lẽ lúc này taml thời hai người con gái đó sẽ không xảy ra chuyện gì? Lúc Lệ Khuynh Thành vì báo thù mà giơ lên con dao mổ máu chảy đầm đìa, liệu Cừu Yên Mị sẽ ngồi yên nhìn lần lượt từng người Cừu gia bị đưa lên bàn mổ sao?

Hai người con gái tranh chấp, tất có một người bị thương. Đến lúc đó, Tần Lạc cũng không cách nào không quan tâm đến.

Đây không phải là lần đầu tiên Tần Lạc đến Danh Viện Hội. Lần đầu đến là do Vương Cửu Cửu đưa hắn tới. Lần đó Quản Tự vừa mới về nước. Lý Lệnh Tây không chết, mà Lăng Tiếu cũng chưa trở thành bộ dạng như bây giờ. Kì thực thời gian đó thật là đẹp.

Người quen từng người rời đi, rốt cục không phải là chuyện làm người ta vui vẻ gì.

Bảo vệ tài Danh Viện họi ngày hôm nay vô cùng chặt chẽ. Bên ngoài hết tầng này đến tầng khác cảnh giới tuyến do những người mặc đồ đen hung hãn tạo nên.

Thường ngày đi đến thang máy là phải đưa thẻ hội viên ra, không ngờ ở đâu xuất hiện nhiều tên mặc đồ đen, vẻ mặt lạnh lùng nhìn Tần Lạc nói: “Tiên sinh thật sinh lỗi, hôm nay Danh Viện Hội không dành cho hội viên. Nếu ngìa muốn tham dự bữa tiệc, xin mời đưa thiếp mời.”

Tần Lạc lấy thiệp mời đưa cho hắn. Bọn chúng sau khi kiểm tra cẩn thận mới nghiêng người nhường đường nói: “Tần tiên sinh xin mời ngài. Nhưng người đi theo ngài không được phép vào.”

Anh ta là bằng hữu của ta.” Tần Lạc nói: “ Nếu anh ta không thể đi vòa vậy tôi cũng không đi vào.”

Đại Đầu cảm kích liếc nhìn Tần Lạc, nhưng không nói ra.

Tần Lạc nhất định phải kéo theo Đại Đầu cùng vào. Một là bởi vì hắn thực sự muốn coi Đại Đầu là bạn bè, hai là hi vọng Đại Đầu có thể đi theo mở mang tầm mắt nhìn mọi mặt của xã hội. Ngoài ra cũng vì bản than hắn, không biết Hoàng Thiên Trọng và lão bà yêu kia rốt cuộc muốn giở trò gì đây. Nếu không có Đại Đầu bên cạnh bảo vệ hắn lo rằng bản than mình sẽ gặp nguy hiểm.

Người đứng đầu đội ngũ bảo vệ do dự một hồi, rồi nói vào điện thoại vô tuyến cái gì đó,nhìn như là để nhận được sự cho phép của ai đó, rồi quay sang làm một động tác mời Tần Lạc: “ Tần tiên sinh, ngài và bạn ngài đều có thể đi vào.”

Tần Lạc gật đầu, mới đưa Đại Đầu đi theo vào thang máy.

Thang máy sau khi dừng lại mở cửa ra, liền xuất hiện hai người tiếp đón. Lúc này Tần Lạc phát hiện ra vài người quen.

Người phụ trách tiếp đón là Trịnh Cồn Cảnh người gầy gò giống như một trong hai ông thần giữ cửa. Trên mặt kẻ này mọc lên nốt ruồi bằng hạt đậu chính là kẻ khẩu Phật tâm xà, bề ngoài ra vẻ đường hoàng bên trong thĩ xấu xa không thấy đáy. Lúc trước ở Lanh Đình Tần Lạc đã được ‘thưởng thức’ qua rồi. Vì vậy phải đặc biệt phải cẩn thận.

Nhìn thấy Tần ạc và Đại Đầu đến,hắn một chút cũng không có gì bất ngờ. Có lẽ đội bảo vệ ở dưới vửa dùng vô tuyến điện báo với hắn.Hắn ta đã sớm biết Tần Lạc đưa Đại Đầu theo.

Hắn cười hi hi đến đón, vươn bàn tay phải ra nói: “Tần thiếu gia, rất hoan nghênh.”

Lần trước ở Lan Đình hắn ta muốn bắt tay với Tần Lạc, Tần Lạc đã từ chối. Không ngờ lần này hắn ta vẫn dám thử lại.

Xem ra, Hoàng Trọng Thiên và bà lão đó đã dặn dò hắn cái gì đó. Bằng không, với cốt cách kiêu ngạo của những tên công tử này, chưa chắc đã bằng lòng chịu khuât phục kẻ thù như vậy. Cho dù kẻ địch đó giờ đã trở thành một nhân vật lớn mạnh.

Tần Lạc tạm thời không biết bọn chúng giở trò gì, bán loại dược liệu giả gì, cũng vươn tay ra nắm tay hắn, khuông mặt ngây thơ vô cùng nói: “Đừng gọi Tần thiếu gia. Tần thiếu gia thực sự lát nữa mới đến kìa.”

Trịnh Tồn Cảnh cười sáng lạn hơn, da thịt trên cằm kéo căng ra hết cỡ, lộ ra hai hàm răng trắng: “Anh ta là Tần thiếu gia, còn anh cũng là Tần thiếu gia. Bây giờ ở Yến Kinh không ai là không biết Song Tần?”

“Tôi còn kém xa. Không thể so sánh với anh ta được.” Tần Lạc khiêm tốn nói. Hắn thực sự không muốn trở thành ‘song Tần’ cùng với Tần Tung Hoành, mà vẫn nhớ Vương Cửu Cửu đã đặt cho hắn cái tên ‘Hương Suất’.

“Nếu được các anh hãy gọi tôi là “Hương Suất” Tần Lạc nói.

“Hương Suất.” Trịnh Tồn Cảnh sững sờ cả người.

“Đúng thế. Người sợ nhất là kẻ bắt chước mình.” Tần Lạc cười cười “ Tần thiếu gia thực kia nhất định sẽ không hài long khi nghe thấy có người so sánh tôi và hắn ở cùng một vị trí. Tôi cũng rất đồng ý với cách nghĩ này. Do vậy tôi đã chuẩn bị một ngoại hiệu để mọi người gọi rồi, tránh lãng phí tâm tư và sức lực của mọi người đặt cho tôi một cái tên.”

Từ xưa đến nay, ngoại hiệu la một cách đùa vui do người khác đặt cho. Ví dụ “Hải Trung Long Vương”, ‘Hoa Trung Cầm Thú’, ‘Lãng Tử Yến Thanh’, Cập Thì Vũ’…Đây đều là xuất phát từ tính cách, hoặc là chuyện bạn làm gây ấn tượng mạnh mẽ với người khác hoặc là đặc trưng của cơ thể nào đó.

Tần Lạc muốn tốt hơn, bản than vì bản than mình mà tự đặt một ngoại hiệu. Hơn nữa, hơn nữa lại là một ngoại hiệu rất dày mặt.

Cái ngoại hiệu này truyện ra như vậy đó.

Chuyện này sau khi truyền ra ngoài liền trỏ thành giai thoại một thời gian ỏ Yến Kinh. Đương nhiên bạn cũng có thể cho rằng đây chỉ là chuyện phiếm trà dư tửu hậu của mọi người thôi.

Trịnh Tồn Cảnh giở đã hiểu được liền cười lớn: “Hay, cái tên này Hương Suất rất hay. Tần huynh đệ đúng là một dị nhân! Tôi cũng ưa thích bình hương luận mỹ.Nếu có cơ hội, thực hi vọng cùng ngồi uống trà nói chuyện với Tần huynh đệ, trở thành tri kỉ thật sự.”

Lời của Trịnh Tồn Cảnh một lần nữa bày tỏ thiện ý với Tần Lạc. Như vậy là Thái Tử đích thực có lòng cầu hòa rồi.

Điều này làm trong long Tần Lạc có chút tự đắc, có thể làm cho Thái Tử kẻ hô phong hoán vũ ở Yến Kinh tự động đầu hang. Thật đúng là chuyện không dễ dàng. Mà Tần Lạc cũng đã từng tiếp xúc với hắn, thừa biết hắn cũng là một người đàn ông vô cùng kiêu ngạo.

Nhưng đừng tưởng Tần Lạc là kẻ ngốc, với tính cách của Thái Tử, có chết cũng sẽ không cầu hòa với mình. Vậy thì, nhất định là do người phụ nữ đã gặp ở chỗ Long Vương đứng giữa thúc đẩy cục diện như bây giờ.

Người phụ nữ này rốt cuộc có sức mạnh lớn tới mức nào?

Nhớ tới khuôn mặt khi cười của nàng thật ngây thơ, Tần Lạc không hề cảm thấy tâm trí mình nhộn nhạo. Ngược lại từ sâu thẳm trong tâm trí lại có một cảm giác sợ hãi.

“Tôi cũng rất bằng lòng trở thành tri kỉ của Trịnh đại ca.” Tần Lạc gật đầu nói. Hắn lục lọi trong túi áo một lát, sau đó lấy ra tờ giấy màu vàng, đưa lên trước mắt xác định rõ bên trong rồi cẩn thận gấp lại tờ giấy. Hắn để tờ giầy vào long bàn tay của Trịnh Tồn Cảnh, nhỏ giọng vào sát tai hắn: “ Đây là thang thuốc Duyên Thì. Có thể làm cho đàn ông ở vài phương diện nào đó kéo dài thời gian gấp bốn đến sáu lần. Nếu anh có thể kiên trì được một phút, vậy thì có thể kéo dài them được ba phút. Nếu anh chỉ có thể giữ được ba phút,thì có thể kéo dài được từ chin đến mười lăm phút. Trong này có một số vị thuốc rất quý, cũng thường thấy. Nhưng vị thuốc Hòa Thái Đầu bê ngoài không có đâu. Nếu Trịnh đại ca muốn, tôi còn có mấy lạng nữa.”

“Lễ vật quý giá như thế này sao tôi có thể nhận đây?” Trịnh Tồn Cảnh vừa mừng vừa lo.

Tuy hắn với lời nói của Tần Lạc một phút ba phút có chút ý kiến, nhưng cũng biết phưng thuốc này rất quý. Bởi vì hắn đắm chìm trong nữ sắc nhiều năm và thể chất hắn thật sự là rất cần phương thuốc này.

Đương nhiên nếu phương thuốc này thật sự có tác dụnng thần kì giống như Tần Lạc nói.

Nhưng điều làm hắn không hiểu là, đồ này lần trước nhảy qua lại trước mặt hắn, thậm chí cũng không muốn bắt tay với hắn. Sao lần này lại than mật vậy?

Tuy lời mở đầu là hắn nói,cũng hi vọng kết thành tri kỉ bình thường luận mỹ với Tần Lạc. Tại sao chuyện này lại làm cho người ta có cảm giác kì quặc?


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.