Bác Sĩ Thiên Tài

Chương 922: Chương 922: Hết thỏ giết chó săn




Tần Lạc day day đôi tai bị âm thanh của nàng làm cho phát hoảng, nói: “Đừng vội xúc động. Tôi không phải đang thương lượng với cô đó sao. Cô có đề nghị gì khác thì cũng có thể đưa ra mà. Nói chuyện làm ăn, nói chuyện làm ăn, thì cũng phải từ nói chuyện mới có làm ăn chứ?”

“Tôi không nói chuyện với anh, tôi cũng không cần biết anh nói gì.” Vì tức giận nên đôi gò bồng đảo của Hồng Phu cứ phập phồng lên xuống không yên, rõ hơn ngày thường rất nhiều. Hơi thở tuổi thanh xuân của một cô thiếu nữ lan tỏa ra bên ngoài, làm cho người ta phải xốn xang trong lòng. Cho dù Tần Lạc ngày thường lúc nào cũng có người đẹp vây quanh, nhưng khi nhìn thấy cảnh tượng này thì hắn vẫn lại đứng núi này trông núi nọ, suy nghĩ vẫn vơ.

Hắn vội vàng di dời tầm mắt mình đi hướng khác, hất hất mái tóc rồi nghĩ thầm, từ khi nào mà mình lại có cái thú thích những cô nhóc còn chưa phát triển hết thế này?

Hồng Phu dùng dây thừng chỉ vào Tần Lạc, nổi giận đùng đùng, nói: “Dù gì thì anh cũng đã đồng ý với tôi là năm trăm điểm khám chữa bệnh, năm mươi trường học bồi dưỡng kiến thức y học cho người dân ở đó rồi, một cái cũng không được thiếu. Thiếu một cái là tôi liều mạng với anh đấy.”

“Có vẻ hơi nhiều một chút đấy … hay là thế này nhé, ba trăm điểm khám chữa bệnh được không? Nếu về sau chúng ta còn hợp tác với nhau, thì tôi sẽ tiếp tục đầu tư vào quê hương của cô, thậm chí còn đầu tư vào việc xây cả trường tiểu học và những bệnh viện với những thiết bị kỹ thuật tiên tiến nữa.”

“Ngày sau tính chuyện ngày sau, bây giờ là bây giờ.” Hồng Phu cười nhạt nói. “Anh coi tôi là con ngu hay sao? Anh vẽ ra cho tôi một viễn cảnh thật đẹp, thế là tôi sẽ cảm kích đến rơi nước mắt ra ư? Ngày sau có hợp tác với nhau thì sẽ bàn đến điều kiện của ngày sau. Bây giờ anh đang nợ tôi, bắt buộc phải thực hiện ngay tức thì.”

“Cô đúng là ngu ngốc thật chứ gì nữa.” Tần Lạc thầm nghĩ. Tất nhiên, những lời này mà nói ra thì chẳng khác nào đổ thêm dầu vào lửa.

“Nhưng cô cũng có sai lầm mà.” Tần Lạc nói. “Tôi bảo cô đi giám sát Bạch Tàn Phổ, vậy mà cô lại giao lại cho tôi mấy người mà tôi chẳng quen chẳng biết gì thế này. Cô nghĩ xem, cô móc ra năm trăm tệ ra mua một quả táo, kết quả thì sao, người ta lại đưa đến cho cô một quả lê thối, cô bằng lòng không?”

“Ai bảo bọn chúng là lê thối? Bọn chúng …” Hồng Phu phồng mồm trợn má lên nói. Nàng biết là mấy người này lén lén lút lút đi ra từ cửa sau, mà hai trong số đó vốn dĩ là tài xế và trợ lý của bác sĩ Lam Thiên Hộ, nên họ chắc chắn là có quan hệ vô cùng mật thiết với Lam Thiên Hộ, và cũng có liên quan đến thuốc giải của bệnh viêm gan B mà Tần Lạc đang theo dõi nữa, chỉ là tên nhãi này không chịu thừa nhận mà thôi.

“Đấy là tôi ví dụ thế.” Tần Lạc nói. “Bọn họ không phải là lê thối, mà là người chết rồi. Mấy người đã chết mà đổi lại được cả năm trăm điểm khám chữa bệnh, năm mươi trường học bồi dưỡng, như thế liệu có dễ dàng quá không?"

Hồng Phu nghĩ ngợi một lúc, thì thấy có vẻ đúng như hắn ta nói thì phải.

“Nhưng …”

“Thế này đi.” Tần Lạc cắt ngang lời nàng, nói: “Tôi có thể xây trước giúp cô ba trăm điểm khám chữa bệnh và hai mươi trường học bồi dưỡng. Địa điểm xây dựng có thể do cô toàn quyền quyết định, có điều, cô phải đảm bảo an toàn cho bọn họ.”

“Anh không lừa tôi đấy chứ?” Hồng Phu nhìn Tần Lạc với ánh mắt hoài nghi hỏi.

Tên này thật xấu xa, hắn ta là người đàn ông bỉ ổi, vô sỉ, giảo hoạt, không phong độ, nói lời mà không giữ lời nhất mà mình từng gặp.

“Chúng ta có thể ký hợp đồng ngay bây giờ.” Tần Lạc nói.

“Tôi không cần hợp đồng.” Hồng Phu nói. “Nếu anh còn dám lừa tôi thì tất cả những người biết hạ độc trong thiên hạ sẽ trở thành kẻ địch của anh.”

“Tôi hiểu rồi, hiểu rồi.” Tần Lạc gật đầu như gà mổ thóc nói. “Bọn họ đáng sợ lắm, hạ độc mà làm cho người ta có muốn phòng cũng không phòng được, tướng mạo cũng khiếp người nữa …”

“Anh …” Hồng Phu lại nổi điên lên. Nàng phát hiện ra một điều, đó là đứng trước tên khốn này thì phải cần có một khả năng kiềm chế vô cùng mãnh liệt.

“Chúng ta lại làm một cuộc trao đổi nữa đi.” Tần Lạc coi như không nhìn thấy khuôn mặt nhỏ nhắn đang giận dữ kia, cứ thế mà nói tiếp.

“Trao đổi gì?” Hồng Phu khó chịu nói.

“Cô giúp tôi làm thêm một việc nữa.” Tần Lạc nói. “Tôi có thể giúp Miêu Cương của cô xây thêm một trăm điểm khám chữa bệnh và ba mươi nơi đào tạo bồi dưỡng nữa.”

“Ít nhất phải là hai trăm điểm.” Hồng Phu nói lớn, một thoáng đã nâng yêu cầu của mình lên gấp đôi.

“Đồng ý.” Tần Lạc sảng khoái đáp lại.

Từ sau khi trao đổi thành công với Hồng Phu xong, thì hắn lập tức báo cáo việc này với Thái Công Dân. Mấy năm trở lại đây, quốc gia đặc biệt quan tâm tới đời sống sinh hoạt, giáo dục cùng với mặt bằng khám và chữa bệnh của người dân vùng biên giới, chỉ là vì có một số nơi dân chúng chưa được học hành đầy đủ, tư tưởng có phần ngu muội, hơn nữa còn có vẻ phản đối những thứ từ bên ngoài một cách kịch liệt, nên cho dù nhà nước có muốn cung cấp cho họ cơ hội giáo dục và khám chữa bệnh nhưng họ cũng không muốn nhận. Ngược lại, bọn họ có vẻ tín nhiệm vào những thầy lang chân đất hay những bà mo được truyền từ đời này sang đời khác hơn.

Bây giờ có một cơ hội có thể thâm nhập vào Miêu Cương, một cơ hội có thể đồng hóa và dung hợp với bọn họ như thế, thì Thái Công Dân dĩ nhiên là vô cùng sung sướng rồi.

Ông lập tức nói rằng sẽ đồng ý toàn bộ điều kiện của Hồng Phu, tất cả chi phí sẽ do bộ ý tế quốc gia chi trả, không những thế, đây mới chỉ là kinh phí đầu tư thời kỳ đầu. Nếu hạng mục công trình này có thể đạt hiệu quả khả quan, thì quốc gia sẽ có thời kỳ thứ hai, thời kỳ thứ ba, thậm chí còn có nhiều thời kỳ khác trợ giúp nữa.

Việc này do bộ y tế cầm đầu, và Tần Lạc sẽ là người phụ trách toàn quyền. Về phần sắp xếp nhân lực và vật chất, thì đến lúc đó sẽ có người khác tiếp nhận. Nói cách khác là hắn chỉ cần quản phần vĩ mô là được rồi.

Với thân phận của một người bình thường mà đại diện cho quốc gia đi làm một việc lớn như thế này, thì có thể thấy rằng Tần Lạc đúng là được Thái Công Dân tin tưởng vô cùng. Nếu không thì nhà nước sao có thể yên tâm mà giao cho hắn bao nhiêu là tiền và tài nguyên như thế chứ?

Hồng Phu sau nghĩ ngợi một lát, thì trong lòng bỗng cảm thấy có gì đó không được thoải mái.

Trong lần đàm phán đầu tiên của bọn họ, nàng đưa ra điều kiện là một nghìn điểm khám chữa bệnh và một trăm trường học bồi dưỡng y học. Về sau bị hắn cò kè mặc cả xuống còn năm trăm điểm khám chữa bệnh và năm mươi trường học.

Kết quả là khi thanh toán thì lại kiếm cớ để trừ hao chiết khấu, sau đó giảm năm trăm điểm khám chữa bệnh thành ba trăm điểm, năm mươi trường học cũng thoáng một cái là thành hai mươi trường.

Hồng Phu vốn dĩ ban đầu cũng thấy điều kiện của mình có phần hà khắc, một lần mà bắt hắn bỏ ra bao nhiêu tiền tài như vậy cũng có vẻ là làm khó người ta quá.

Nhưng không ngờ chỉ trong nháy mắt hắn đã dùng hai trăm điểm khám chữa bệnh và ba mươi trường học còn lại để bàn chuyện đổi chác với mình rồi.

Nói cách khác là hắn đã dùng cùng một điều kiện để lừa mình giúp hắn làm hai việc khác nhau.

“Tần Lạc, tên đáng chết này, anh lại lừa tôi.” Hồng Phu phất chiếc dây thừng về phía Tần Lạc nói.

Tần Lạc quay người bỏ chạy, nói: “Là do cô tự đồng ý chứ, liên quan gì đến tôi?”

“Anh không lừa tôi thì tôi làm sao bị mắc lừa như thế chứ?”

“Ai mà biết cô lại phối hợp ăn ý thế …”

“Sao anh không đi chết đi …”

………………………………………

Có người nói, Yến Kinh có ba cột mốc đánh dấu, đó là Trường Thành, vịt quay và tứ hợp viện. Ở một nơi tấc đất tấc vàng như Yến Kinh đây thì một căn tứ hợp viện nho nhỏ thôi cũng như là một thỏi vàng vậy.

Người mà có thể ở trong tứ hợp viện thì không phải là phú thì cũng là quý. Ít nhất là bán nhà đi rồi nhưng giá trị con người cũng không thể thấp đi đâu cả.

Chiếc Chevrolet màu đen dừng lại trước cổng của một căn tứ hợp viện rất bình thường, cửa xe được mở ra, một người đàn ông mặc đồ thể thao màu trắng của hãng Lining, đầu đội một chiếc mũ lưỡi trai, đầu cúi thấp bước xuống xe. Vành mũ của chiếc mũ lưỡi trai được kéo thấp xuống, khiến cho người ta căn bản là không có cách nào nhìn rõ được vẻ mặt của người đó.

Tài xế đóng cửa xe lại rồi nhanh chóng chạy lên trước gõ cửa.

Hai lần lớn, hai lần nhỏ.

Dừng lại một lát rồi lại tiếp tục khẽ gõ thêm hai lần nữa.

Cót két!

Chiếc cửa son mộc được mở ra, một người phụ nữ mắt xanh tóc vàng đứng ở phía sau cánh cửa. Cô ta mặc một bộ đồng phục màu tím nhạt, chiếc cúc trong chiếc áo sơ mi trắng bên trong tựa như sắp bị bộ ngực đại tướng kia làm cho bựt ra đến nơi.

Người đàn ông và người phụ nữ nhìn nhau một cái, sau đó thì nhanh chóng bước vào bên trong. Viên tài xế đi theo sau cũng đảo mắt nhìn quanh một lượt rồi mới bước vào theo.

Khi chiếc cửa được đóng kín lại, thì người đàn ông đội mũ lưỡi trai giờ mới bỏ chiếc mũ xuống, vuốt lại tóc mình, cười nói: “Cô Hilton, chúng ta lại gặp nhau rồi.”

Natasha Hilton nhìn bộ dạng của Tần Tung Hoành hiện giờ, bật cười nói: “Cho dù bây giờ Tần tiên sinh có đi ở giữa phố thì cũng chẳng có ai nhận ra đâu.”

Tần Tung Hoành quay ra nhìn cô ta một cái, nói: “Người cẩn thận thì có thể chèo thuyền cả nghìn năm, nhưng người không cẩn thận thì đều chết hết cả.”

“Tần tiên sinh muốn ám chỉ điều gì vậy?” Natasha Hilton làm động tác giơ tay ra hiệu mời Tần Tung Hoành vào trong phòng khách ngồi.

Căn phòng khách hiện giờ đang được mở sẳn một khúc quân hành, nhịp trống, điệu nhạc và lời bài hát khiến cho người ta không kìm lòng được mà cũng nhiệt huyết hào hùng hẳn lên.

Cho dù là một người như Tần Tung Hoành đây thì cũng bị kích thích như muốn hét lên, gào lên, hay đánh một trận tơi bời, như thể cả cái thế giới này chẳng có việc gì là mình không làm được vậy. Dĩ nhiên, đây chỉ là giả tượng.

“Tôi đến chỉ là muốn biết bước tiếp theo cô chuẩn bị làm thế nào.” Tần Tung Hoành cười nói mà không trả lời thẳng vào câu hỏi của cô ta.

“Uống trà hay cà phê đây?” Natasha Hilton nhìn Tần Tung Hoành hỏi. “Hay là uống một ly rượu vang nhé?”

“Trà đi.” Tần Tung Hoanh nói.

Natasha Hilton bèn đích thân đi pha trà, điều này khiến cho Tần Tung Hoành thầm tăng thêm phần cảnh giác, nói: “Sao không đem theo một người ở bên cạnh mà dùng?”

“Giữa sinh tồn và hưởng thụ thì tôi chọn sinh tồn.” Natasha Hilton mím đôi môi mọng màu đỏ tím của mình lại cười nói. “Thêm một người tức là thêm một phần nguy hiểm bị bại lộ.”

Tần Tung Hoành rất tán thành quan điểm này, gật đầu nói: “Cô không sợ sao?”

“Sợ cái gì?” Natasha Hilton hỏi ngược lại.

“Không sợ có người muốn hại cô sao?” Tần Tung Hoành tiếp lấy tách trà cười hề hề nói.

“Ở cái quốc gia này, thì người biết được thân phận của tôi chỉ có một mình anh. Nếu anh không có ý muốn giết người, vậy thì tôi sẽ được an toàn.” Natasha Hilton chẳng có chút bận tâm nói.

“Vì sao cô lại cho rằng tôi không có ý muốn giết người?” Tần Tung Hoành hỏi ngược lại.

“Nếu anh muốn giết tôi, thì sẽ không tự mình đến đây rồi.” Natasha Hilton ngồi đối diện với Tần Tung Hoành, nhìn thẳng vào anh ta, không một vẻ sợ hãi nói. “Hơn nữa, tôi đã giúp anh giải quyết một cái nợ, anh đáng ra phải cảm kích với tôi mới phải chứ, làm sao có thể giết tôi được?”

“Người Trung Quốc có câu: Hết thỏ giết chó săn. Không biết cô Hilton có biết nghĩa của câu nói này không thế?”

“Vậy … Tần tiên sinh cho rằng, ai là thỏ, ai là chó săn đây?”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.