Bác Sĩ Thiên Tài

Chương 1046: Chương 1046: Hoàn toàn không có ý nghĩa




Kỹ thuật lát bài, Tần Lạc có kỹ thuật đánh bài này sao?

Nói về vận may, Tần Lạc vẫn còn có chút niềm tin.

Tần Lạc có cảm giác mình là người tốt, một người tốt đúng tiêu chuẩn. Nói một cách to tát chính là cả đời luôn phấn đấu vì sự nghiệp Trung Y của dân tộc, vì dân vì nước, mà không phải chỉ non nửa cuộc đời. Từ nhỏ đã là người kính già yêu trẻ, đoàn kết thân ái với bạn bè. Nếu như trước kia hắn phải là chiến sĩ thì đua toàn quốc, đoạt mười ngọn cờ hồng.

Bây giờ …. Không phải là thần tượng của người dân cả nước sao?

Còn lão già này?

Tần Lạc không hiểu nhiều lắm về lão già này nhưng hắn biết lão già này căn bản không có những phẩm chất này. Hơn nữa với tính cách đặc biệt như này, có thể thấy cả vận may cũng bị ông trời vất bỏ.

Hơn nữa thua thì sao nào? Dù gì đi nữa Tần Lạc đã thắng năm triệu USD.

Khi Tần Lạc lật ba quân bài, trong phòng vang lên tiếng hô kinh ngạc của phụ nữ. Đó chính là của ả phụ nữ ngồi bên cạnh tiểu lão đầu. Ả ngồi ở vị trí đó nên có thể nhìn thấy toàn bộ bài của Tần Lạc trước hết.

Sắc mặt của tiểu lão đầu cũng cực kỳ khó tin, ánh mắt ông ta nhìn chằm chằm vào ba quân bài đã mở, ánh mắt nóng rực như muốn đốt cháy ba quân bài vậy.

Ngay cả Tần Lạc cũng bị ba quân bài của mình hù dọa kinh hãi. Chẳng lẽ mình đã nói đúng, người có nhân phẩm tốt có vận may tốt hả?

Ba con K.

Con thứ nhất là K cơ, con thứ hai là K bích, con thứ ba là K rô.

Ba con bài xếp thành một hàng chỉnh tề, giống như ba huynh đệ cùng một bào thai.

“Nếu như ông không thể mở được ba quân Át, ván này tôi lại thắng.” Tần Lạc cười nói.

Hắn đang thầm tự hỏi liệu có phải mình có bản năng đánh bạc trời phú không? Cho dù không có khả năng bẩm sinh, chỉ dựa vào nhân phẩm vô địch của mình, hắn càng có vận may vô địch. Thắng ba mươi triệu USD hẳn cũng không có vấn đề gì.

Bá Tước lạnh lùng nhìn quân bài của mình rồi lại quay nhìn Jesus, người phụ trách chia bài.

Jesus nhún nhún vai, nói vẻ phóng khoáng: “Hẳn ông nên biết tôi không dối trá.”

Bá Tước tin tưởng câu trả lời này. Cho dù trước mặt ông ta, hắn có ý đồ làm như vậy, khả năng thành công là gần như không có.

Nói một cách khó nghe một chút là ông ta thật sự hy vọng thằng nhóc con này dối trá …

“Vận may của cậu quả thật rất tốt.” Một lần nữa Bá Tước chuyển ánh mắt của mình lên người Tần Lạc. Ông ta không mỉm cười, không tức giận, sắc mặt chỉ chuyển thành một kiểu thẩn thờ vô biểu cảm, sự thẩn thờ nghiêm túc, trịnh trọng.

Rất nhiều người coi thường vận may, coi nó chỉ là thứ có thể ngộ mà không thể cầu.

Nhưng Bá Tước lại hiểu rằng vận may cũng chính là một loại thực lực. Ngay trong thời điểm bạn đang đánh nhau với đối thủ, đột nhiên đánh rắm, sau đó để đối phương nhân cơ hội này giết chết. Bạn có thể oán hận vận may của mình không tốt không?

Đương nhiên không được!

Bây giờ Bá Tước không thể không coi trọng người thanh niên này, coi trọng gã tiểu tử với tính cách con chuột đùa giỡn con mèo này.

Gã thanh niên này chính là một đối thủ có thực lực của ông ta mặc dù loại thực lực này xuất phát từ chính vận may của gã.

“Tôi cũng nghĩ như vậy.” Tần Lạc nghiêm túc gật đầu, hắn cực kỳ tán thành câu nói của Bá Tước. Trong ván bài này, ngoại trừ có ba con Át còn không thể có kiểu bài nào vượt qua ba con K này.

Tần Lạc thật sự không tin trong tay Bá Tước có ba quân Át. Nếu như Bá Tước thât sự có ba quân Át, Tần Lạc sẽ nghi ngờ liệu có phải Jesus cố tình nhường cho đối phương hay không? Nếu không làm gì có chuyện trùng hợp như vậy?

Hơn nữa nếu như ván bài này thua bởi ba con Át, Tần Lạc cũng không cảm thấy oan ức.

“Tôi thua.” Bá Tước nói.

Bá Tước không lật bài lên cho Tần Lạc nhìn mà ông ta vẫn để ba quân bài úp trước mặt mình. Ngoại trừ ông ta không ai biết đích xác bài ông ta như thế nào.

“Đáng tiếc. Thiếu một nước.” Bá Tước thầm hét lên giận dữ trong lòng.

“Chơi tiếp ván nữa.” Bá Tước nói: “Nếu như ván này cậu cũng thắng, chứng minh vận may của cậu quả thực rất tốt. Quả thật tay của tôi cũng không được may cho lắm. Ván bài hôm nay coi như chấm dứt.”

“Đồng ý.” Tần Lạc trả lời. Hắn đã sớm muốn kết thúc. Tần Lạc đứng dậy, hắn gom đống thẻ bài về phía mình, nghĩ tới việc chúng sẽ được đổi thành đồng USD mà đống USD này có thể biến thành mỹ nữ tóc vàng lõa thể cùng với phòng khách sạn xa hoa, khu nhà ở cao cấp và xe đẹp, tâm trạng Tần Lạc cực kỳ tốt.

Không đợi Bá Tước lên tiếng, người thanh niên tóc quăn lập tức đi ra ngoài mang một mâm đầy thẻ bài quay về.

Tần Lạc đã nhận ra: có lẽ người thanh niên này chính là người hầu của Bá Tước.

Jesus đảo bài sau đó gã ra hiệu cho hai người cắt bài.

Tần Lạc xua tay ý bảo không cần thiết. Hắn không bao giờ muốn cắt đi vận may của mình.

Bá Tước cũng không cắt, ông ta chỉ nói: “Chia bài đi.”

Jesus bắt đầu chia bài, theo quy củ cũ: mỗi người ba quân bài.

Tần Lạc ngồi bất động, Bá Tước cũng ngồi bất động. Hai người không giơ tay xem bài.

“Ván bài này tới lượt cậu đi trước.” Bá Tước nói.

Tần Lạc gật đầu hỏi: “Đây là ván cuối cùng?”

“Đúng vậy.”

“Đây là ván bài cuối cùng của chúng.” Tần Lạc nói: “Tôi không nhìn bài, ông cũng không nhìn bài. Chúng ta một lần nữa đánh cuộc vận may của mình.”

Khi nói chuyện Tần Lạc đẩy toàn bộ số thẻ bài trước mặt ra giữa bàn.

Tần Lạc vốn có năm triệu USD, hai lần thắng Bá Tước, tổng cộng mười triệu USD. Lần đánh bài này, hắn đánh mười lăm triệu USD.

Cho dù ở sòng bài Las Vegas nổi tiếng nhất thế giới, hàng ngày có vô số cuộc đánh bạc thần kỳ nhưng chỉ trong một lần đánh bạc đã đặt cược mười lăm triệu USD, có thể nói là rất hiếm.

Hàng mi của Jesus chớp chớp sau đó gã cười vẻ hờ hững, không quan tâm.

Mười lăm triệu USD là con số không nhỏ nhưng đối với một sát thủ cao cấp như gã không phải là quá nhiều. Mấy năm qua gã đã từng tiêu tán một lượng gia tài gấp mấy con số này.

Hơn nữa hiện này Jesus không quá hứng thú với tiền bạc.

Ánh mắt Bá Tước rực sáng, ông ta tán thưởng: “Hay lắm! Người trẻ tuổi rất can đảm.”

“Tại sao lại không nói là tự tin?”

“Cậu đã thắng hai ván, chẳng lẽ cậu nghĩ rằng sẽ thắng ván này sao? Tỷ lệ thắng liền ba ván rất khó xảy ra.”

“Nếu như đã thắng hai ván trước, tại sao không thể thử tiếp một lần nữa?”

“Lần thử nghiệm này rất có thể sẽ khiến thành quả của hai lần trước mất hết. Hơn nữa còn thua hết cả tiền vốn.”

“Vậy thì thế nào? Tôi đã thắng hai ván rồi.”

Đúng vậy, Tần Lạc đã thắng hai ván. Cho dù ván thứ ba Bá Tước thắng nhưng vì thắng hai ván, Tần Lạc đã dành “thắng lợi”.

Hai người vốn đánh bài không vì tiền mà là tâm trạng thắng thua.

“Theo.” Bá Tước nói.

Rầm …

Ả phụ nữ đẩy hết đống thẻ bài của Bá Tước ra giữa bàn, hai bàn tay ả thoáng run rẩy.

Trên bàn này là ba mươi triệu USD, số này đủ cho ả cả đời này không cần lo chuyện cơm áo gạo tiền.

Tần Lạc hít một hơi thật sâu sau đó hắn giơ tay lật bài.

Không thể không nói lúc này tâm trạng Tần Lạc khá căng thẳng, còn căng thẳng hơn cả hai lần trước.

Hai lần trước hắn đã chuẩn bị tâm trạng thua nhưng kết quả ngược lại là thắng, tâm trạng vừa vui mừng vừa kinh hãi.

Tần Lạc cũng hy vọng lần này thắng nên trong lòng hắn có một tâm trạng chờ mong chiến thắng.

Một khi con người ta đam mê cái gì đó, lập tức tâm trạng mất đi sự thăng bằng.

Quân bài thứ nhất chính là chín nhép, thứ hai là chín rô.

Tần Lạc thầm vui mừng, hắn cười nói: “Xem ra lần này vận may của tôi cũng không tệ.”

Khi quân bài thứ ba mở ra, là bảy bích đen.

Nói cách khác quân bài lớn nhất của hắn lần này chính là đôi chín.

“Chỉ hy vọng là như thế.” Bá Tước có vẻ thản nhiên hơn so với Tần Lạc. Ông ta vỗ vỗ mông ả phụ nữ, cười nói: “Tiểu bảo bối, hãy lật bài lên cho anh ta xem.”

“Tôi sợ …”

“Lật lên.”

Ả phụ nữ không do dự nữa, giơ tay lật ba quân bài của Bá Tước.

Quân thứ nhất là sáu cơ, quân thứ hai là Át cơ, quân thứ ba là hai rô.

Thắng bại đã phân. Tần Lạc thắng cả ba ván bài.

Bá Tước nheo mắt nhìn đánh giá Tần Lạc: “Khi bắt đầu tôi đã hiểu câu nói của Quỷ Ảnh và tôi cũng hiểu tại sao bọn họ thất bại. Nếu như một người có may mắn nhiều tới mức người khác không địch nổi, khi làm việc cũng thuận lợi hơn người khác một chút.”

“Hy vọng vận may của tôi cũng vẫn tốt như vậy.” Tần Lạc khiêm tốn nói.

“Tất cả đều là tiền của cậu.” Bá Tước chỉ vào số thẻ bài trị giá ba mươi triệu USD nói.

Tần Lạc không giơ tay thu đống thẻ bài này mà hắn thay đổi tư thế ngồi, một kiểu ngồi rất thoải mái, hắn nhìn Bá Tước và nói: “Tôi tới nước Mỹ không vì đánh bài kiếm tiền. Tôi nghĩ … ông hẹn gặp mặt tôi cũng không phải vì mục đích này.”

Hai bàn tay Bá Tước lại lùa vào trong người ả phụ nữ, quan sát, đánh giá gương mặt có phần quá trẻ của Tần Lạc: “Cậu muốn cái gì?”

“Cô của tôi.” Tần Lạc nói: “Tôi hy vọng lúc này cô vẫn còn sống. Hơn nữa không suy suyển một sợi tóc.”

“Không vội.” Bá Tước nói.

“Tôi rất sốt ruột.”

“Nhưng tôi không nóng vội.”

Nụ cười cứng đơ trên gương mặt Tần Lạc. Hắn quan sát Bá Tước như có điều gì suy nghĩ rồi hỏi: “Ý của ông là?”

“Tại sao trước tiên cậu không làm tốt chính sự của mình đi?”

“Chuyện chính?” Tần Lạc không nhịn được nở một nụ cười, nói: “Không có chuyện gì quan trọng hơn chuyện cứu cô tôi quay về.”

“Phát huy Trung Y.”

“Cũng giống như vậy thôi.” Tần Lạc kiên quyết nói. So với sự an nguy của người thân, tất thẩy chỉ như mây trôi, gió thổi.

Nếu có người nào đó bắt Tần lão gia của hắn rồi hỏi: “Muốn ông của mày hay muốn Trung Y.” Tần Lạc sẽ không do dự mà chọn ông của mình.

“Có ý tứ.” Bá Tước nói.

Tần Lạc nổi giận.

Tần Lạc vỗ tay xuống bàn “rầm” một tiếng, hắn tức giận quát: “Con mẹ nó, cái gì là có ý tứ? Chuyện này hoàn toàn không có ý tứ. Hãy thả cô tôi, tôi thả Ngọc Nữ của các ông. Chuyện chỉ đơn giản như vậy.”

Rầm …

Vì Tần Lạc dùng sức quá mức nên cái bàn bằng đá cẩm thạch chấn động, đống thẻ bài chất cao như núi đổ xuống sàn nhà.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.