Phó Phong Tuyết, Tần Lạc bọn họ không xem thôn trưởng là cán bộ, nhưng Hỏa thần lại tự xem thôn trưởng này là cán bộ.
Hắn bảo đám Phó Phong Tuyết, Tần Lạc đứng lại, kết quả đứng lại chỉ có một mình Jesus - bởi vì hai vị phía trước căn bản là nghe không hiểu hắn đang nói cái gì.
" Có gì chỉ giáo? "Jesus xoay người nhìn Hỏa thần nói, dùng từ tương đối văn nhã. Nguyên nhân Jesus thích Trung Quốc, không chỉ là mỗi ngày có thể ăn được móng heo kho tương tươi ngon, còn có một nguyên nhân là hắn cảm giác thưởng thức văn hóa của mình đề cao không ít. Về phần nói sùng bái Tần Lạc cho nên cam nguyện lưu ở bên cạnh hắn làm trâu làm ngựa - đây thuần túy là nhảm nhí.
" Đã đến đây, các người còn muốn đi sao?" Hỏa thần cả giận nói. Hắn không có biện pháp không nổi giận, bởi vì hai người phía trước đều đi khỏi nhà ăn này. Chẳng lẽ bọn họ không có nghe được lời của mình sao?
Không thể nào không có nghe được.
Nhưng mà, nghe được còn không đếm xỉa - không có gì nhục hơn việc không đếm xỉa.
Thân thể của hắn đột nhiên khởi động, đầu húc tới trước, giống như là một cây đuốc bị châm phóng tới Tần Lạc phía trước - hắn cũng biết Phó Phong Tuyết dường như khó đối phó, chuẩn bị đem tiểu tử khó giải quyết này để lại cho Hoàng Đế.
Vù vù vù.
Vừa mới cảm giác được không khí bên cạnh đang vặn vẹo thay đổi, quả đấm của hắn đã đánh về phía giữa lưng.
Tần Lạc vẫn không nhúc nhích.
Ở bên cạnh Phó Phong Tuyết, làm sao còn cần hắn động thủ chứ?
Nhưng khiến hắn buồn bực hộc máu chính là, Phó Phong Tuyết cũng không có ý động.
Thời khắc sinh tử một đường, chỉ mành treo chuông, Tần Lạc đã động - bất động không được. Bất động sẽ chết.
Hô.
Hỏa thần từ vị trí Tần Lạc vừa đứng yên xuyên qua, còn Tần Lạc - hắn đã trốn tới bên trái Phó Phong Tuyết.
Điều này làm cho Hỏa thần lộ vẻ ngạc nhiên, phần nhiều vẫn là sửng sốt.
Lúc ấy hắn đã đến gần rồi, quả đấm đều sắp va chạm vào quần áo người kia, hắn còn đứng ngây người ở đó làm sao mà biết phản kích. Sao chỉ trong nháy mắt, hắn liền biến mất không thấy?
Hắn sở dĩ sẽ có nghi vấn như vậy, chủ yếu vẫn là vì Quỷ Ảnh quá ích kỷ rồi.
Chuyện Quỷ Ảnh bị Tần Lạc phá tốc độ hơn nữa bị hắn tát một cái hắn chỉ tự giấu ở trong lòng, không có đem kinh nghiệm thất bại lấy ra cùng chia xẻ với đồng bạn của hắn. Điều này cũng thúc đẩy sự tự cao tự đại của Hỏa thần, hắn cho là những chiến tướng của mình là không gì làm không được - mặc dù đã bị giết gần hết.
"Mày làm như thế nào?" Hỏa thần nhìn chằm chằm Tần Lạc hỏi.
"Jesus, hắn nói gì vậy?" Tần Lạc hỏi.
"Hắn hỏi anh làm như thế nào". Jesus đi tới phiên dịch, vui vẻ khi người ta gặp tai họa mà nhìn Hỏa thần. Năng lực phòng thủ quỷ dị kia của Tần Lạc hắn từng thể nghiệm, cho dù anh từ bất kỳ một góc nào công kích, chỉ cần dẫn theo sát khí, hắn đều có thể phòng thủ được - vì bồi luyện cho hắn, hắn bình thường cũng không ít lần bị Tần Lạc đánh. Bây giờ nhìn đến người hầu của Hoàng Đế cũng gặp được đãi ngộ như vậy, thoải mái trong lòng hắn có thể nghĩ.
"Anh nói cho hắn biết... nói tôi không biết". Tần Lạc nói. Hắn vẫn rất thành thực.
Không ngờ Hỏa thần nghe xong đáp án này xong liền giận dữ, hắn cho là Tần Lạc không muốn nói cho hắn biết nguyên nhân. Người này cũng quá kiêu ngạo đi?
Thân thể của hắn lần nữa biến mất ngay tại chỗ, một ngọn phong ảnh xông về phía Tần Lạc đứng yên.
Két...
Lần này, Phó Phong Tuyết động.
Liền đưa tay phất nhẹ như vậy, liền cầm nhẹ quả đấm Hỏa thần. Dễ dàng giống đối thủ đánh tới một trái bóng bàn bị hắn một phen tiếp được.
Tay của hắn bắt đầu dùng sức, Hỏa thần dùng sức chống cự.
Rất mạnh, lông mày Hỏa thần liền nhíu lại.
Sau đó, nét mặt của hắn bắt đầu vặn vẹo.
Lại sau đó, hắn... Hắn không ngờ chảy nước mắt.
Phó Phong Tuyết vung tay mạnh lên, thân thể Hỏa thần liền không bị khống chế mà ngã văng ra ngoài.
Thân thể bay ngược trên không trung, tùy thời cũng có thể nện vào trụ phía trước.
Đúng lúc này, một bóng người màu trắng xuất hiện.
Thân thể của hắn vọt lên không trung, một trảo vừa kéo, thân thể Hỏa thần đã được hắn kéo xuống đất.
Loảng xoảng...
Chân của hắn nhẹ rơi trên mặt đất không tiếng động, ngược lại hài Hỏa thần dẫm nát trên mặt đất phát ra tiếng vang nặng nề.
Dáng người cao lớn không phân cao thấp với Phó Phong Tuyết, khuôn mặt tuấn lãng phảng phất nhân vật trong Hy Lạp thần thoại. Ánh mắt thâm thúy, nụ cười ấm áp. Một mái tóc đỏ chuẩn bị dựng thẳng lên, tây trang màu trắng hiển nhiên là đổi rồi, không có một chút nếp nhăn, không có một hạt tro bụi.
Hoàng Đế!
Đệ nhất Âu Châu! Đệ nhất Châu Mỹ!
Vua thế giới hắc ám, vương giả trong mắt vô số người.
Lúc này, hắn liền đứng ở đối diện Tần Lạc.
Sau khi hắn đứng lại, một mùi thơm xộc thẳng tới.
Tần Lạc vội ngừng thở, lo lắng mùi thơm trên người hắn có cái gì cổ quái.
Nhưng khi nhìn vẻ mặt Phó Phong Tuyết như thường, Tần Lạc liền thoải mái. Nghĩ thầm, Hoàng Đế không cần phải dùng phương thức như vậy giết người nhỉ? Hắn cũng không phải là Phó Phong Tuyết.
Ánh mắt Hoàng Đế chuyên chú đặt ở trên người Phó Phong Tuyết, Phó Phong Tuyết cũng ánh mắt sáng quắc nhìn Hoàng Đế.
Tần Lạc phát hiện, vẻ mặt Phó Phong Tuyết vẫn bình tĩnh như cũ, nhưng ánh mắt lại trở nên nóng rực, giống như là thấy được người tình đầu tiên của mình... Tần Lạc nghĩ, lòng của hắn rối loạn. Đây không phải là một hiện tượng tốt.
"Ông phải đi?" Hoàng Đế hỏi. Không ngờ hắn lại nói tiếng Trung. Hắn lại nói ra một chuỗi tiếng Trung lưu loát.
Nghe được sự thật trước mắt, tâm tình Tần Lạc quả thực kích động khó có thể tăng thêm, làm cho người ta thật là tốt biết bao giống Tổng Thống Mỹ thích ăn gan xào Yến Kinh cùng nước đậu xanh. Hắn nghĩ, nếu để cho Hoàng Đế làm đại sứ mở rộng tiếng Trung của Trung Quốc thì thật tốt biết bao... Sát thủ lớn của thế giới đều vì nghiệp vụ học nói tiếng Trung, những người khác còn có lý do gì không cố gắng học tập chứ?
"Cậu muốn lưu?" Phó Phong Tuyết không chút khoan nhượng hỏi.
" Ăn cơm trước chứ?" Hoàng Đế nói.
" Khách tùy theo chủ".
"Mời". Hoàng Đế vươn bàn tay to trắng như tuyết kia ra, làm tư thế mời.
Những người bên cạnh đều thấy vậy âm thầm kinh hãi. Hoàng Đế từ khi nào khách khí đãi một người như vậy chứ? Hắn từ khi nào xem người ta là người chứ?
Phó Phong Tuyết không có khách khí, sải bước đi tới bàn lớn Hỏa thần vừa ngồi kia. Tần Lạc cùng Jesus một trái một phải theo sau lưng... Không, chạy tới phía trước hắn. Bọn họ còn chưa thăm dò tính cách Hoàng Đế, sợ hắn dưới sự giận dữ giải quyết hai bọn họ trước.
Phong độ hay không cũng chỉ thứ nhì. Nếu người đã chết, tất cả chỉ trích đều không còn ý nghĩa nữa.
Ba người Phó Phong Tuyết, Tần Lạc cùng Jesus đồng thời ngồi xuống, người tiếp khách chỉ có một chủ nhân Hoàng Đế này. Hỏa thần vừa rồi còn không ai bì nổi ở trước mặt Hoàng Đế cũng chỉ là một lâu la, giống như là một người hầu nhỏ đứng ở sau lưng Hoàng Đế.
Hoàng Đế nhìn Phó Phong Tuyết, nói: "Uống chén rượu trợ hứng chứ?"
" Tôi không uống rượu". Phó Phong Tuyết cự tuyệt.
" Đúng là tiếc nuối ". Hoàng Đế nói, dùng khăn lụa lau nhẹ khóe miệng. "Vậy thì ăn cơm đi".
Hắn không có hỏi ý kiến Tần Lạc cùng Jesus, xem hai người trở thành người trong suốt.
Tiểu lão đầu nhận được ra hiệu của Hoàng Đế, lập tức bắt đầu mang thức ăn lên.
Từng dĩa món ngon bưng lên, Tần Lạc ngoại trừ biết Tây Lan Hoa làm đồ ăn tráng miệng, những món khác lại không biết cái nào cả.
Hoàng Đế cũng không có ý giải thích, dẫn đầu cầm thìa khởi động.
Hắn đem mỗi món đều để một ít vào trong đĩa nhỏ trước mặt mình, sau đó liền ăn hết sức chuyên chú.
Điều này làm cho Tần Lạc ù ù cạc cạc. Chẳng lẽ hàng này mời bọn họ tới thật chỉ là vì ăn cơm?
Tần Lạc nhìn thoáng qua Phó Phong Tuyết, thấy hắn đã bắt đầu. Nhớ tới lời của Jesus, hắn cũng không nghi thần nghi quỷ nữa, giơ thìa xúc một miếng đồ lớn giống đậu hủ đặt ở trong dĩa mình.
Ngồi xe thời gian dài như vậy, hắn thật đúng là đói bụng.
Hoàng Đế lúc đang dùng cơm không nói câu nào, vâng theo đạo dưỡng sinh "Lúc ăn cơm không nói".
Sau khi ăn xong đồ trong đĩa, liền ngừng lại, nhận lấy khăn ấm người hầu bưng lên chùi miệng.
Kể từ sau khi người khác chạm qua mấy món ăn trong mâm kia, hắn liền không động nữa, bệnh xấu thích sạch sẽ có thể thấy được rõ.
Điều này làm cho Tần Lạc phi thường không thoải mái. Nghĩ thầm, chúng tôi cũng không có bệnh gì, anh ghét bỏ như vậy làm cái gì?
Vì vậy, Tần Lạc rất nhiệt tình mà dùng khối "Đậu hủ" của mình xúc đặt ở trong đĩa trước mặt Hoàng Đế, vừa cười vừa nói: "Món ăn này rất ngon, anh nên nếm thử.
Hoàng Đế cau mày, nhưng không có lên tiếng.
"Mày đáng chết". Hỏa thần nổi giận. Mấy chiến tướng bọn họ đều phi thường rõ ràng Hoàng Đế có bệnh thích sạch sẽ rất nặng, không thích đụng chạm hết thảy đồ bẩn, mà ngay cả bọn họ không cẩn thận rơi một sợi tóc khi ở trong nhà hắn cũng đều phải nhặt ra ngoài.
Bây giờ, ma-cà-bông Trung Quốc này lại dùng thìa của mình xúc đồ ăn cho Hoàng Đế, đây không phải là vũ nhục thì là cái gì?
Hoàng Đế cười khoát tay, cuối cùng đem ánh mắt để lên mặt Tần Lạc, nói: "Anh biết vì sao một người thích sạch sẽ có thể trở thành Hoàng Đế không?"
" Không biết ". Tần Lạc nói. Hắn cũng rất tò mò. Nếu hắn không đụng vật bẩn gì cả, vậy hắn sao giết người? Giết người không phải là bẩn sao?
" Bởi vì tôi muốn giết người ". Hoàng Đế cười ôn hòa, giống như là đang nói một chuyện phi thường thú vị với bạn học cũ ở bàn cơn: "Quần áo bẩn có thể vứt bỏ, người dơ bẩn cũng có thể giết chết. Không có gì là không thể tinh lọc".
Hắn nhìn chằm chằm Tần Lạc, nói: " Anh cũng giống vậy".