Đây là một khẩu súng lục màu đen được nhập khẩu từ Ý về, được làm rất tinh tế và tỉ mỉ, bên trên còn khắc hình một con chim ưng màu đen, thoạt nhìn là biết không phải là một vật tầm thường rồi.
Đặt vào tay nặng trình trịch, nhưng thứ mà còn nặng hơn cả nó đó là tâm tình của Bạch Phá Cục lúc này.
“Tao thật không ngờ là sự việc lại ra nông nỗi này.” Trong mắt Bạch Phá Cục lóe lên một ánh nhìn nghiêm nghị nhưng ngay sau đó đã biến mất một cách nhanh chóng, rồi anh ta vẫn dùng giọng nói điềm tĩnh của mình để biểu đạt suy nghĩ thật sự của mình.
“Vậy sao?” Bạch Tàn Phổ không có ý lùi bước nói. “Lẽ nào đây không phải là thứ mà anh muốn à? Anh rõ ràng là biết những việc đó là do tôi làm mà còn ép tôi đi gặp Tần Lạc, anh làm thế không phải là ép tôi vào chổ chết thì là cái gì?”
“Tao sẽ nói giúp cho mày.” Bạch Phá Cục nói. “Hiện giờ gia tộc Văn Nhân cũng cần tới sự ủng hộ của Bạch gia, vì vậy mà anh ta sẽ không tàn nhẫn với mày đâu.”
“Anh cho rằng mình rất hiểu hắn ta sao? Hắn ta giết người còn ít lắm à? Tôi không cho rằng hắn ta lương thiện như anh nói đâu.”
“Nếu anh ta muốn giết mày thì sao lại bảo tao đến đây điều tra mày làm gì? Sao anh ta không tự đi mà làm việc đó đi?” Bạch Phá Cục cố kìm nén nỗi tức giận trong người lại nói.
Nếu người đứng trước mặt mình đây không phải là em họ mình, nếu nó không phải là người mà ông nội coi trọng thì mình đã không do dự gì mà bắn cho nát óc nó ra rồi, nếu nó muốn chết thì cứ để nó chết đi cho rồi. Ai mà muốn đứng nó những lời vô nghĩa như thế này với mày chứ?
“Anh không phải là nô tài của hắn ta, anh là gia chủ của Bạch gia, vì sao anh lại phải nghe lời hắn ta làm gì? Vì sao nhất định phải báo cáo lại những thứ mà anh biết cho hắn ta? Hắn ta dựa vào cái gì mà mệnh lệnh cho anh, chỉ huy anh như thế? Hắn ta dựa vào cái gì mà chỉ huy gia chủ của Bạch gia?” Bạch Tàn Phổ lạnh lùng nói với vẻ mặt dữ tợn. “Là gia chủ của Bạch gia, anh không cảm thấy hành vi của mình rất đáng xấu hổ hay sao?”
“Tao bắt buộc phải nói với anh ta những điều này.” Bạch Phá Cục cố chấp nói. “Anh ta giao cho tao việc này, thì tao phải có một đáp án để ăn nói lại với anh ta. Nếu không, đó sẽ là lừa gạt. Còn nữa, từ trước tới giờ tao chưa bao giờ cho rằng mình đã làm gì mà phải thấy xấu hổ cả. Tao làm thế cũng là vì Bạch gia, lý do này đủ để làm tao ngủ ngon giấc.”
“Một là bỏ qua cho tôi, hai là nổ súng giết tôi đi.” Bạch Tàn Phổ nheo mắt lại nhìn Bạch Phá Cục, gằn từng chữ một: “Tôi sẽ không đi theo anh đâu.”
“Mày thật sự cho rằng tao không dám giết mày à?” Bạch Phá Cục điên lên, hai mắt căm tức nhìn chằm chằm vào Bạch Tàn Phổ nói.
“Ha ha ha…” Bạch Tàn Phổ cười lớn, cười đến nỗi co thắt hết cả bụng không đứng thẳng lên được, nói: “Bạch Phá Cục, tôi thấy con người anh thật là thú vị, làm gì có loại người nào tốt đẹp trong cái gia đình chúng ta chứ? Anh làm những việc gì anh tưởng tôi không biết hay sao? Suốt ngày làm ra vẻ nhân nghĩa, đại hiệp, nhưng sau lưng anh ngấm ngầm làm những chuyện bỉ ổi, đê hèn gì còn ít lắm hay sao?
“Anh có biết rằng, trong cả cái đất Yến Kinh này có hai người mà tôi ghét nhất là ai không? Một là Tần Tung Hoành, còn người kia chính là anh đấy. Anh ta là một tên ngụy quân tử đạo đức giả, còn anh thì lại là một tên ngụy quân tử chính gốc nhưng lúc nào cũng cố làm ra vẻ mình không đạo đức giả, hai người các người đều là một hạng người cả thôi. So với Tần Tung Hoành thì anh đáng ghét hơn nhiều, ít nhất thì tất cả mọi người đều biết anh ta đạo đức giả, nhưng đa phần mọi người đều không biết rằng anh cũng chỉ là một kẻ đạo đức giả mà thôi.”
“Tao không cần biết mày nghĩ gì, tao chỉ làm việc mà tao nên làm.” Bạch Phá Cục giơ khẩu súng trong tay mình lên nói: “Đi theo tao.”
“Sao? Bị tôi vạch trần bộ mặt thật thì tức giận quá chuẩn bị giết người diệt khẩu à?” Bạch Tàn Phổ chế nhạo nói. “Tôi đã nói rồi, anh không thả tôi ra thì cứ việc nổ súng.”
“Đi theo tao.” Ngón tay Bạch Phá Cục áp sát vào nơi bóp cò, chỉ cần khẽ dùng lực một chút xíu nữa thôi là đầu của Bạch Tàn Phổ sẽ bị anh ta bắn xuyên qua.
“Không bao giờ.” Bạch Tàn Phổ từ chối một cách dứt khoát.
Bùm!
Tiếng súng vang lên.
Bạch Tàn Phổ chỉ kịp kêu lên một tiếng đau đớn, sau đó thì ôm đùi ngồi phịch xuống.
Bạch Phá Cục cuối cùng vẫn không nỡ hạ thủ, không nổ súng thẳng vào ngực hắn ta mà chỉ bắn vào đùi, nơi da thịt tương đối dày này.
“Quả nhiên là một người anh em tốt.” Bạch Tàn Phổ dùng tay ôm chặt lấy vết thương, để mặc cho cái thứ chất lỏng nóng bừng bừng kia chảy xối cả từ trong người ra.
Đây là một cảm giác vô cùng kỳ diệu, nhưng lại tàn nhẫn hết sức.
Huynh đệ tương tàn, thì vết thương lúc nào cũng đau hơn một chút mới phải.
“Vì Bạch gia, tao có thể giết chết mày.” Bạch Phá Cục lạnh lùng nói. “Đi theo tao.”
“Tôi đã nói rồi, điều đó là không thể.” Bạch Tàn Phổ cười nhạt nói, nhưng vì đau đớn qua nên da thịt trên mặt hắn cứ máy lên liên hồi. “Nếu anh có thể nổ súng bắn luôn cả người anh em của mình, thì cũng đừng có trách tôi là vô tình vô nghĩa.”
“Ra đi.” Bạch Tàn Phổ lên tiếng hét lên.
Lạch cạch ….
Cánh cửa của một gian phòng trong hốc tối được mở ra, hai người đàn ông bận đồ đen cầm súng xông ra.
Họng súng nhắm thẳng vào Bạch Phá Cục, chỉ cần nhận được mệnh lệnh là sẽ bóp cò không do dự.
“Bạch Phá Cục, sao anh lúc nào cũng tự tin thế?” Bạch Tàn Phổ tấp ta tấp tểnh ngồi ở ghế salon, thở hổn hển nói: “Muốn đến bắt người thì cũng phải đem thêm ít người tới đây chứ. Anh cho rằng chỉ cần anh đến đây rồi thì tôi nhất định sẽ đi theo anh hay sao?”
“Tao chỉ không hiểu mày cứ chống lại như thế thì có ý nghĩa gì chứ.” Mặc dù bị hai đầu súng chỉa thẳng vào, nhưng Bạch Phá Cục vẫn không tỏ ra có bất kỳ biểu hiện nào gọi là thất kinh lo sợ cả. Anh ta vẫn điềm tĩnh đứng đó, còn không liếc mắt nhìn hai người đàn ông bận đồ đen lấy một cái.
“Tất nhiên là có ý nghĩa rồi.” Bạch Tàn Phổ hét lên. “Đi theo anh thì tôi chỉ còn con đường chết còn chống lại thì tôi vẫn có thể sống, nếu tôi là anh thì tôi sẽ lập tức ra khỏi Đồng Tước Thái. Giả bộ như mình chưa hề bước vào đây.”
“Tao đã bị người ta uy hiếp bao giờ chưa?” Bạch Phá Cục cười hỏi. Họng súng trên tay anh ta lại tiếp tục được giơ lên nhắm thẳng vào đầu Bạch Tàn Phổ, nói: “Đi theo tao.”
……………………
Raymond được phái tới từ tổng bộ, những người giống như gã đều được rèn luyện kỹ lưỡng trong tổ chức, hơn nữa còn được huấn luyện ‘kỹ năng phản tra khảo’ nữa.
Vốn dĩ gã cho rằng mình có thể chịu đựng những cơn đau đớn, thậm chí những vết thương nhỏ hoặc nhũng cơn đau vặt vãnh căn bản là không thể nào làm cho gã có bất kỳ phản ứng gì.
Nhưng gã đã đánh giá mình quá cao so với thực tế.
Đau!
Đau vô cùng!
Không biết đã bị con gì cắn cho một phát, dùng mắt thường thì khó mà nhìn ra được những giọt máu li ti rỉ ra từ vết thương bé xíu. Ngoài chỗ đó ra thì chẳng còn chỗ nào bị thương cả.
Vết thương như bị nhiễm trùng vậy, ngay lập tức đổi màu thành đỏ nhạt, sau đó là đỏ thẫm, và rất nhanh đã chuyển sang màu đỏ tím.
Phạm vi mẩn đỏ cũng lấy vết thương nhỏ đó là trung tâm, lan ra tứ phía, chỉ trong vài giây ngắn ngủi mà toàn bộ bàn tay phải của gã đã nhuốm cùng một màu, giống như vừa nhúng tay vào vạc thuốc nhuộm vậy.
“Raymond, anh thế nào rồi? Kẻ địch ở đâu?” Ciro không đợi cho Raymond kịp có phản ứng mà lại lên tiếng hỏi tiếp.
Mặc dù nghe thấy Ciro đang kêu gào ở trong xe nhưng Raymond căn bản là không thể nào đáp trả lại được.
“Ư…………ư…………”
Cánh tay trái còn nguyên vẹn của gã ôm lấy cánh tay phải, miệng không ngớt rên rỉ vì đau đớn.
Là một chiến sĩ anh dũng, gã cho rằng mình nên nhẫn nại chịu đựng ……. nhưng, mẹ kiếp, không thể chịu đựng được nữa rồi.
“Tình hình của Raymond không được tốt, có cần ra ngoài xem xem thế nào không?” Nữ trợ thủ tay cầm súng đưa ánh mắt cảnh giác của mình ra sau lưng, đề phòng có người tấn công từ phía sau, lên tiếng hỏi.
“Không được.” Ciro nói. “Trước khi kẻ địch xuất hiện thì chúng ta không thể ra ngoài được.”
“Nhưng Raymond…”
Ciro cau đôi lông mày vàng nhạt của mình, hét lên một lần nữa: “Raymond, mau quay lại xe.”
Raymond giờ mới bừng tỉnh từ cơn đau, ôm lấy cánh tay định chạy ngược trở lại.
Một bước, hai bước, ba bước…
Bịch…
Toàn thân Raymond bỗng nhiên ngã xầm xuống đất, sau đó thì không phát ra bất kỳ tiếng động nào nữa.
“Chết tiệt.” Ciro vỗ mạnh tay lên thành ghế nói.
“Bây giờ phải làm sao đây?” Nữ trợ thủ nói với vẻ mặt lo lắng.
Ciro lại nhìn cây gỗ to chặn giữa đường và người nằm ngay trước đầu xe là Raymond một lần nữa, trong lòng cũng vô cùng bối rối.
Nếu bọn họ muốn tiến lên phía trước thì bắt buộc phải xê dịch cây gỗ và Raymond sang một bên.
Nếu làm vậy thì một trong hai người phải xuống xe, lúc này liệu có phải là lúc mà kẻ địch định tấn công không?
Trong ba người bọn họ thì Raymond là người có thực lực mạnh nhất, vậy mà khi gã còn chưa phát huy hết uy lực của mình thì đã bị người ta làm cho ngã gục rồi, thậm chí bọn họ còn không nhìn thấy bóng dáng của kẻ địch đâu nữa, không biết là gã bị thương do động vật hay người làm nữa. Nỗi sợ hãi do không biết gì này lại càng khiến cho bọn họ không có dũng khí để khiêu chiến.
“Lùi lại.” Ciro nói. Sau đó hắn ta leo lên ghế lái, muốn đích thân lái xe đến Đồng Tước Thái của Bạch Tàn PHổ.
Có lẽ người đàn ông đó sẽ bảo vệ cho bọn họ.
“Raymond phải làm sao đây?” Nữ trợ thủ hét lên.
“Chằng lẽ không ai dạy cho cô biết là khi thi hành nhiệm vụ thì không được chất vấn mệnh lệnh của cấp trên hay sao?” Ciro bực mình nói.
“Anh không phải là cấp trên của tôi. Anh chỉ là người cùng hợp tác với tôi mà thôi. Tôi có quyền chất vấn về những hành động của anh.” Nữ trợ thủ không khách khí cãi lại.
“Hừ. Nếu cô không sợ chết thì cứ đi cứu anh ta đi.” Ciro thản nhiên nói. “Có điều là tôi sẽ không đợi hai người đâu.”
Nữ trợ thủ do dự một hồi, không biết bước tiếp theo nên làm như thế nào.
Nàng được chấp sự quan phái tới để trợ giúp và giám sát tiến trình của kế hoạch, nàng có trách nhiệm đưa ra chất vấn và ý kiến về nhũng hành vi lệch lạc với kế hoạch của chấp sự quan.
Nàng và Raymond đều được tổng bộ phái tới, nếu không cứu gã thì gã nhất định sẽ bị kẻ địch bắt đi. Nếu thế thì bí mật của tổ chức có thể sẽ bị bại lộ.
Nhưng nếu xuống xe cứu gã thì mình liệu còn có thể quay lại xe hay không?
Kẻ địch ở đâu?