Sau khi dốc hết thuốc vào miệng hai cô nhóc kia xong đâu đấy rồi, thì bây giờ mọi người chỉ cần ngồi chờ xem kết quả ra sao mà thôi.
Thuốc giải là do Ngô Song Song đưa cho. cô ta đưa cho Tần Lạc một địa chỉ, Tần Lạc liền bảo Đại Đầu tới đó lấy thuốc. Đại Đầu còn phải làm theo đúng những gì Ngô Song Song đã dặn để tới lấy thuốc về.
Lúc này, Tần Lạc đột nhiên cảm thấy sợ hãi.
Nếu như Ngô Song Song đưa cho hắn không phải là thuốc giải mà là thuốc khác thì làm thế nào?
Tần Lạc cũng đã kiểm tra rồi, biết loại thuốc này không làm người ta bị chết được! Nhưng nếu nó kết hợp với thuốc độc trong người Hy Dung và Hy Vũ làm cho chất độc bị biến dị đi thì làm sao?
Nhưng Ngô Song Song bây giờ đang ở trong tay hắn. lẽ nào cô ta lại dám mạo hiểm như vậy sao?
“Mệt mỏi cả ngày rồi- để tôi xoa bóp giúp anh nhé!” Vương Viên thấy những giọt mồ hôi trên trán Tần Lạc thì trong bụng mừng thầm, vội lấy một chiếc khăn tay ra lau mồ hôi cho Tần Lạc.
“Cảm ơn chị!” Tần Lạc nói. sau đó hắn lui lại một bước khẽ tránh khỏi động tác có phần thân mặt này của Vương Viên.
Tuy Vương Viên là một mỹ nữ, nhưng nói cho cùng thì nàng cũng là người đẹp của người khác rồi.
“Anh sợ tôi ăn thịt anh hay sao?” Vương Viên tức giận nói. sau đó liền dúi chiếc khăn tay vào tay Tần Lạc giận dỗi:“Anh tự đi mà lau lấy!”
“Thật xin lỗi làm phiền chị quá!” Tần Lạc mỉm cười rồi đưa chiếc khăn tay lên lau mồ hôi. sau khi lau xong thì hắn cũng không biết nên xử lý với cái khăn này thế nào nữa.
Trả lại cho người ta chiếc khăn toàn mồ hôi của mình cũng không phải, nhưng không trả cho người ta thì lại không được phải phép cho lắm.
“Anh không trả lại khăn cho tôi hả?” Vương Viên nhìn ra được thái độ khó xử của Tần Lạc liền cười nói.
“Không phải! Tôi định giặt nó xong rồi trả lại cho chị, như thế có được không?” Tần Lạc thành thật nói.
“Không cần đâu! Tự tôi mang nó về giặt được rồi!” Vương Viên nói xong liền đưa tay ra giặt luôn chiếc khăn tay lại. Còn lâu mình mới giặt nó đi, minh phải cất giữ cho cẩn thận mới được.
Tần Lạc thấy vậy thì chỉ cười chứ không nói thêm câu nào nữa.
Hắn bây giờ chỉ để ý tới tình hình của hai chị em Hy Dung và Hy Vũ hơn. xem xem phản ứng của cả hai ra sao.
“Sao lại nóng thế nhỉ?” Hy Dung nói.
‘Đúng đấy! Hay là chưa mở máy lạnh?" Hy Vũ đưa tay lên định cởi luôn quần áo của mình ra.
Trương Mẫn thấy vậy vội chạy tới nắm lấy tay con gái mình ngăn lại, nếu để nó cứ tự tiện cởi quần áo trước mặt người khác thì về sau còn mặt mũi nào mà nhìn người khác nữa chứ.
“ Mở máy lạnh nhé?” Lý Đằng Huy sốt ruột nói.
“Không cần đâu!'' Tần Lạc nói: “ Để cho hai đứa ra mồ hôi đã!”
Hắn biểt rằng phàm là thuốc giải thì tất cả đều có công dụng bài trừ là chủ yếu. ví dụ như nôn mửa. đi đại tiểu tiện đều có thể bài trừ chất độc ra khỏi cơ thể. Ra mồ hôi cũng là đẩy độc tố ra khỏi cơ thể qua đường lỗ chân lông.
Hy Dung và Hy Vũ vừa mới uống thuốc giải vào trong người nên cảm thấy nóng có hiện tượng ra mồ hôi là lẽ đương nhiên.
“Nóng! Nóng quá!” Hy Dung bắt đầu xé bỏ quần áo trên người xuống. Vương Viên thấy vậy liền vội chạy tới ngăn chặn hành động này lại.
“Nóng! Sao mà nóng thể này!”
“Nóng chết mất. chết mất thôi_”
“Mẹ ơi! Con muốn đi tắm_”
Trương Mẫn và Vương Viên mỗi người lần lượt cầm lấy tay của hai cô bé này, không để cho chúng xé quần xé áo ra. Lý Đằng Huy thì đứng bên cạnh đi đi lại lại mà không biết nên làm thế nào.
Tuy nói rằng ông là cha của Hy Dung và Hy Vũ, nhưng hai đứa con gái này của ông đều là hai thiếu nữ trường thành, ông mà chạy tới ôm lấy chúng nó thì cũng có phần không tiện cho lắm.
“Bác sĩ Tần! Bây giờ phải làm thế nào đây? Có chuyện gì đang xảy ra vậy?” Lý Đằng Huy sốt ruột kéo tay Tần Lạc nói.
Tần Lạc quan sát kỹ lường nét mặt của hai cô gái này, hắn phát hiện ra mới đầu da của hai cô gái này màu trắng, bây giờ nó bắt đầu chuyển sang màu đỏ tím. cứ như người ta nướng thịt trên lò nướng vậy. Trong bụng Tần Lạc thầm kinh hãi. hắn không ngờ hiệu lực của loại thuốc này lại mạnh đến thế.
“Ọe_”
Đột nhiên. Hy Vũ há miệng ra nôn thốc nôn tháo, Trương Mẫn không kịp né tránh bị con gái minh nôn đầy ra tay. Một mùi tanh nồng bốc lên khắp trong phòng, nhưng Trương Mẫn dường như không cảm thấy có gì là ghê tởm cả.
Mẹ không chê con bẩn. cũng không chê con thối, đây chính là tình mẹ.
“Tần Lạc! Đây là phàn ứng bình thường đúng không?” Trương Mẫn vội lên tiếng hỏi.
“Đúng vậy!” Tần Lạc gật đầu nói. Cả hai cùng nôn ra những thứ có mùi tanh nồng khó chịu như thế này thì chứng tỏ là thuốc có tác dụng.
Những vật mà hai cô gái kia nôn ra đều có màu đen. nó mà cứ ở trong cơ thể con người thì đúng là độc thật.
“Nóng quá! Mẹ ơi con nóng chết mất_”
“Mẹ ơi! Mẹ muốn bọn con nóng chết à? Bọn con chết rồi mẹ làm gì còn con gái nữa đâu_Mẹ cho con đi tắm đi!”
Hai cô gái không ngừng kêu gào. vừa kêu vừa nôn. Toàn bộ thân thể của cả hai người bảy giờ toát mồ hôi đầm đìa cứ như vừa từ dưới nước bước lên vậy. Trong phòng lúc này đã bị một mùi hôi thối bao trùm lấy tất cả.
Không được Tần Lạc cho phép thì cả Trương Mẫn lẫn Vương Viên đều không buông tay ra. Một bên thì không ngừng dãy giụa, một bên thì lấy hết sức bình sinh khống chế lại. Bốn người phụ nữ thở hổn hển. còn hai người đàn ông đứng bên cạnh chỉ biết trơ mắt ếch ra nhìn.
“Hay là châm cho chúng nó một châm?” Lý Đằng Huy lên tiếng nói. ông ta lo sợ Trương Mẫn và Vương Viên đều sức cùng lực kiệt mà vẫn không khống chế nổi hai đứa con gái của mình thì biết làm sao.
“Không được!'’ Tần Lạc lắc đầu nói: “Nếu như có thể. thì lúc nãy tôi đã làm cho cả hai bất tỉnh rồi mới cho uống thuốc rồi! Bọn họ bây giờ phải dùng thuốc trong trạng thái tỉnh táo!”
“Ôi! Oan nghiệt!” Lý Đằng Huy thở dài nói: “Song Song_Sao cô ta lại làm chuyện ác độc thế này?”
Đang trong lúc vật lộn với con gái của mình, Trương Mẫn đột nhiên ngẩng đầu dậy gầm lên: ‘‘Đừng nhắc đến cái tên đó trước mặt tôi!”
Lý Đằng Huy thấy vẻ mặt hung hãn cùa Trương Mẫn liền ngậm miệng lại không dám ho he thêm câu nào nữa.
Hai đứa con thông minh, xinh đẹp thế này mà đưa đi bao nhiêu bệnh viện cũng không thể nào chữa trị nổi. Bao nhiêu năm nay, cuộc sống của bà cứ như trong địa ngục trần gian vậy.
Bà căm hận Ngô Song Song là lẽ đương nhiên.
Cứ như vậy nửa tiếng đồng hồ sau, Trương Mẫn và Vương Viên dường như không còn sức lực nữa. bọn họ cũng mồ hôi nhễ nhại, quần áo ướt sũng hết cả. Đặc biệt là Vương Viên, nàng mặc một chiếc váy ngắn màu đen. cùng với một chiếc áo lụa trắng, bây giờ toàn thân ướt hết làm lộ ra cả chiếc áo lót màu đen bên trong. Thân hình của nàng lúc này đúng là nhìn vô cùng bốc lửa.
Hy Dung và Hy Vũ sau một hồi lăn lội. nôn ọe cũng xong, thì sắc mặt từ đỏ tím cũng dần dần trở nên bình thường, hai mắt nhắm nghiền lại nằm xuống bất động.
Tần Lạc lúc này mới bước tới., đưa tay lên bắt mạch cho Hy Dung và Hy Vũ.
Hai phút sau. Tần Lạc mới đặt tay của cả hai xuống mỉm cười nói: “Tất cả đã ổn rồi!”
“Hả? Bác sĩ Tần! Hy Dung và Hy Vũ lẽ nào đã khỏi rồi sao?” Trương Mẫn xúc động nói.
“Bác sĩ Tần! Anh lợi hại thật đấy! Tôi biết không bệnh gì là anh không chữa được cả!” Vương Viên cũng tỏ ra vô cùng xúc động vồ tới chỗ Tâfn Lạc hôn lấy hôn để.
“Bệnh tình của cả hai ra sao. tạm thời lúc này không rõ được!” Tần Lạc nói: “Chúng ta phải xem xét tình hình đã!”
“Vậy thì_Chúng ta vất vả suốt từ nãy đến giờ không có tác dụng gì sao?” Lý Đằng Huy lo lắng nói.
“Không phải không có tác dụng! Không chữa bệnh thì làm sao biết được nó có tác dụng hay không?" Tần Lạc nói: “Nhưng cả hai đều bị bệnh về thần kinh, không phải uống một lần thuốc là khỏi ngay được! Cái này phải xem xem tình trạng hồi phục của cả hai ra sao! Hơn nữa. cho dù có hồi phục lại cũng không thể nào một chốc một lát là khỏi ngay được! Cái này tôi nghĩ là anh nên chuẩn bị tâm lý trước!”
Bác sĩ có trọng trách cho người bệnh niềm tin, nhưng cũng không thể nói toàn điều tốt được, nếu không ba bốn ngày sau con gái của họ lại trở lại tình, trạng như xưa, thì Tần Lạc chẳng khác nào là kẻ lừa đảo cả.
“Cảm ơn anh! Hy vọng mọi chuyện rồi sẽ qua!'- Trương Mẫn hai mắt đỏ hoe cảm tạ nói. Nghĩ tới việc con gái mình có cơ hội phục hồi thì bà cảm thấy nhẹ nhõm đi rất nhiều.
“Chị cứ yên tâm, mọi chuyện rồi sẽ ổn cả thôi!” Tần Lạc mỉm cười nói. Đây không phải là thuốc độc, vậy thì nó đúng là thuốc giải rồi. Ngô Song Song là người thông minh, e rằng sẽ không vì hai cô nhóc này mà bị nhuốm chàm_Nếu như đây đúng là thuốc giải, thì hai chị em song sinh này sẽ có hy vọng phục hồi thôi.
Nhưng, lần chữa bệnh này không phải dựa vào y thuật của Tần Lạc mà thành công, mà là dựa vào trí tuệ của hắn lấy được thuốc giải. Điều này làm cho hắn có phần cảm thấy đáng.
Nếu như có thể lựa chọn thì hắn hy vọng hắn dùng tài năng y thuật của hắn giúp người bệnh phục hồi. Con người phải đối mặt với quá nhiều bệnh tật rồi, nếu như còn phải đối mặt với những con người thâm độc như Ngô Song Song nữa thì thật là_Đây là điều mà Tần Lạc không mong muốn nó xảy ra chút nào.
Sau khi quay về từ viện điều dưỡng. Tần Tung Hoành liền ở lỳ bên trong Thiên Ba Phủ, không hề ló mặt ra ngoài nữa.
Hắn không tới công ty, từ chối tất cả cuộc gặp mặt. cứ như muốn đoạn tuyệt với thế giới bên ngoài vậy.
Chỉ có một người là ngoại lệ. hắn ta có thể xuất hiện bên cạnh Tần Tung Hoành mà không bị ngăn cản. Đây chính là vệ sĩ thần bí nhất, thân cận nhất của hắn. Điển Loa.
Giống với thường ngày, Tần Tung Hoành ngồi đấu cờ với Điển Loa. Đánh cờ thì Điển Loa không phải là đối thủ của Tần Tung Hoành, nhưng lại có những nước đi rất kỳ dị_Chính vì vậy mà cho dù lần nào Tần Tung Hoành cũng là người thắng cuộc.
nhưng Tần Tung Hoành vẫn rất thích ngồi đánh cờ với Điển Loa.
“Bên ngoài có động tĩnh gì không?” Tần Tung Hoành đặt một con cờ xuống, mặt không hề có cảm xúc nào hỏi.
“Ngô Song Song bị lộ rồi! Tần Lạc tới Hoa Hồng Viên!” Điển Loa vừa nói vừa nhìn bàn cờ. Hắn nhếch mép cười cười_. thế là ván cờ này hắn lại thua rồi.
Tần Tung Hoành nghe vậy liền cầm quân cờ lên vứt sang một bên. thở dài nói: “Lại mất thêm một quân cờ nữa rồi! Tôi cứ tưởng Ngô Song Song giấu mình kỹ lắm rồi đấy!”
“ Thằng ranh đó đúng là thông minh ra rồi!” Điển Loa cười nói: “Đại thiếu gia! Lần này lẽ nào tôi lại thua tiếp rồi sao?”
“Vần chưa đi hết cờ mà. sao anh đã biết là mình thua?” Tần Tung Hoành cười nói.
“Tôi nhìn ra rồi, cùng lắm là còn hai nước nữa thôi, tôi thua rồi!” Điền Loa cười khổ nói.
“Nếu như tôi không đi nữa thì sao?” Tần Tung Hoành nói.
“Ý của anh là gì?” Điền Loa nói xong liền móc một điếu thuốc lên hít lấy hít để một cách tham lam. nhưng lại không nở châm lửa lên đốt.
“Nếu như tôi không còn quân cờ nào. thì anh sẽ không thua nữa đúng không?” Tần Tung Hoảnh hỏi.
Điền Loa nghe vậy liền nhìn vào vào cốc đựng quân cờ của Tần Tung Hoành (cờ vây có rất nhiều quân cờ) nói: “Đạn của anh không phải vẫn khá là dồi dào đó sao?”
“Đây mới là nguyên do vì sao anh lại thua tôi!” Tần Tung Hoành sa sầm nét mặt nói: “Tìm người tới chỗ Bạch Tàn Phổ nhắc nhở anh ta một hai câu! Tỏi cho anh ta mượn danh tiếng của mình đi làm nhiều chuyện quá rồi. nếu như anh ta không làm ăn ra gì. thì chúng ta không cần phải hợp tác nữa!”
Điền Loa gặt đầu hiểu ý nói: “Ý của anh là người chết thì cho dù trong tay anh ta có nhiều quân cờ đến mấy thi cũng không làm được gì đúng không? Nếu như Tần Lạc chết rồi, thi tất cả vấn đề đều sẽ được giải quyết đúng không?"Chương 723: Kẻ thua người thắng
Sau khi dốc hết thuốc vào miệng hai cô nhóc kia xong đâu đấy rồi, thì bây giờ mọi người chỉ cần ngồi chờ xem kết quả ra sao mà thôi.
Thuốc giải là do Ngô Song Song đưa cho. cô ta đưa cho Tần Lạc một địa chỉ, Tần Lạc liền bảo Đại Đầu tới đó lấy thuốc. Đại Đầu còn phải làm theo đúng những gì Ngô Song Song đã dặn để tới lấy thuốc về.
Lúc này, Tần Lạc đột nhiên cảm thấy sợ hãi.
Nếu như Ngô Song Song đưa cho hắn không phải là thuốc giải mà là thuốc khác thì làm thế nào?
Tần Lạc cũng đã kiểm tra rồi, biết loại thuốc này không làm người ta bị chết được! Nhưng nếu nó kết hợp với thuốc độc trong người Hy Dung và Hy Vũ làm cho chất độc bị biến dị đi thì làm sao?
Nhưng Ngô Song Song bây giờ đang ở trong tay hắn. lẽ nào cô ta lại dám mạo hiểm như vậy sao?
“Mệt mỏi cả ngày rồi- để tôi xoa bóp giúp anh nhé!” Vương Viên thấy những giọt mồ hôi trên trán Tần Lạc thì trong bụng mừng thầm, vội lấy một chiếc khăn tay ra lau mồ hôi cho Tần Lạc.
“Cảm ơn chị!” Tần Lạc nói. sau đó hắn lui lại một bước khẽ tránh khỏi động tác có phần thân mặt này của Vương Viên.
Tuy Vương Viên là một mỹ nữ, nhưng nói cho cùng thì nàng cũng là người đẹp của người khác rồi.
“Anh sợ tôi ăn thịt anh hay sao?” Vương Viên tức giận nói. sau đó liền dúi chiếc khăn tay vào tay Tần Lạc giận dỗi:“Anh tự đi mà lau lấy!”
“Thật xin lỗi làm phiền chị quá!” Tần Lạc mỉm cười rồi đưa chiếc khăn tay lên lau mồ hôi. sau khi lau xong thì hắn cũng không biết nên xử lý với cái khăn này thế nào nữa.
Trả lại cho người ta chiếc khăn toàn mồ hôi của mình cũng không phải, nhưng không trả cho người ta thì lại không được phải phép cho lắm.
“Anh không trả lại khăn cho tôi hả?” Vương Viên nhìn ra được thái độ khó xử của Tần Lạc liền cười nói.
“Không phải! Tôi định giặt nó xong rồi trả lại cho chị, như thế có được không?” Tần Lạc thành thật nói.
“Không cần đâu! Tự tôi mang nó về giặt được rồi!” Vương Viên nói xong liền đưa tay ra giặt luôn chiếc khăn tay lại. Còn lâu mình mới giặt nó đi, minh phải cất giữ cho cẩn thận mới được.
Tần Lạc thấy vậy thì chỉ cười chứ không nói thêm câu nào nữa.
Hắn bây giờ chỉ để ý tới tình hình của hai chị em Hy Dung và Hy Vũ hơn. xem xem phản ứng của cả hai ra sao.
“Sao lại nóng thế nhỉ?” Hy Dung nói.
‘Đúng đấy! Hay là chưa mở máy lạnh?" Hy Vũ đưa tay lên định cởi luôn quần áo của mình ra.
Trương Mẫn thấy vậy vội chạy tới nắm lấy tay con gái mình ngăn lại, nếu để nó cứ tự tiện cởi quần áo trước mặt người khác thì về sau còn mặt mũi nào mà nhìn người khác nữa chứ.
“ Mở máy lạnh nhé?” Lý Đằng Huy sốt ruột nói.
“Không cần đâu!'' Tần Lạc nói: “ Để cho hai đứa ra mồ hôi đã!”
Hắn biểt rằng phàm là thuốc giải thì tất cả đều có công dụng bài trừ là chủ yếu. ví dụ như nôn mửa. đi đại tiểu tiện đều có thể bài trừ chất độc ra khỏi cơ thể. Ra mồ hôi cũng là đẩy độc tố ra khỏi cơ thể qua đường lỗ chân lông.
Hy Dung và Hy Vũ vừa mới uống thuốc giải vào trong người nên cảm thấy nóng có hiện tượng ra mồ hôi là lẽ đương nhiên.
“Nóng! Nóng quá!” Hy Dung bắt đầu xé bỏ quần áo trên người xuống. Vương Viên thấy vậy liền vội chạy tới ngăn chặn hành động này lại.
“Nóng! Sao mà nóng thể này!”
“Nóng chết mất. chết mất thôi_”
“Mẹ ơi! Con muốn đi tắm_”
Trương Mẫn và Vương Viên mỗi người lần lượt cầm lấy tay của hai cô bé này, không để cho chúng xé quần xé áo ra. Lý Đằng Huy thì đứng bên cạnh đi đi lại lại mà không biết nên làm thế nào.
Tuy nói rằng ông là cha của Hy Dung và Hy Vũ, nhưng hai đứa con gái này của ông đều là hai thiếu nữ trường thành, ông mà chạy tới ôm lấy chúng nó thì cũng có phần không tiện cho lắm.
“Bác sĩ Tần! Bây giờ phải làm thế nào đây? Có chuyện gì đang xảy ra vậy?” Lý Đằng Huy sốt ruột kéo tay Tần Lạc nói.
Tần Lạc quan sát kỹ lường nét mặt của hai cô gái này, hắn phát hiện ra mới đầu da của hai cô gái này màu trắng, bây giờ nó bắt đầu chuyển sang màu đỏ tím. cứ như người ta nướng thịt trên lò nướng vậy. Trong bụng Tần Lạc thầm kinh hãi. hắn không ngờ hiệu lực của loại thuốc này lại mạnh đến thế.
“Ọe_”
Đột nhiên. Hy Vũ há miệng ra nôn thốc nôn tháo, Trương Mẫn không kịp né tránh bị con gái minh nôn đầy ra tay. Một mùi tanh nồng bốc lên khắp trong phòng, nhưng Trương Mẫn dường như không cảm thấy có gì là ghê tởm cả.
Mẹ không chê con bẩn. cũng không chê con thối, đây chính là tình mẹ.
“Tần Lạc! Đây là phàn ứng bình thường đúng không?” Trương Mẫn vội lên tiếng hỏi.
“Đúng vậy!” Tần Lạc gật đầu nói. Cả hai cùng nôn ra những thứ có mùi tanh nồng khó chịu như thế này thì chứng tỏ là thuốc có tác dụng.
Những vật mà hai cô gái kia nôn ra đều có màu đen. nó mà cứ ở trong cơ thể con người thì đúng là độc thật.
“Nóng quá! Mẹ ơi con nóng chết mất_”
“Mẹ ơi! Mẹ muốn bọn con nóng chết à? Bọn con chết rồi mẹ làm gì còn con gái nữa đâu_Mẹ cho con đi tắm đi!”
Hai cô gái không ngừng kêu gào. vừa kêu vừa nôn. Toàn bộ thân thể của cả hai người bảy giờ toát mồ hôi đầm đìa cứ như vừa từ dưới nước bước lên vậy. Trong phòng lúc này đã bị một mùi hôi thối bao trùm lấy tất cả.
Không được Tần Lạc cho phép thì cả Trương Mẫn lẫn Vương Viên đều không buông tay ra. Một bên thì không ngừng dãy giụa, một bên thì lấy hết sức bình sinh khống chế lại. Bốn người phụ nữ thở hổn hển. còn hai người đàn ông đứng bên cạnh chỉ biết trơ mắt ếch ra nhìn.
“Hay là châm cho chúng nó một châm?” Lý Đằng Huy lên tiếng nói. ông ta lo sợ Trương Mẫn và Vương Viên đều sức cùng lực kiệt mà vẫn không khống chế nổi hai đứa con gái của mình thì biết làm sao.
“Không được!'’ Tần Lạc lắc đầu nói: “Nếu như có thể. thì lúc nãy tôi đã làm cho cả hai bất tỉnh rồi mới cho uống thuốc rồi! Bọn họ bây giờ phải dùng thuốc trong trạng thái tỉnh táo!”
“Ôi! Oan nghiệt!” Lý Đằng Huy thở dài nói: “Song Song_Sao cô ta lại làm chuyện ác độc thế này?”
Đang trong lúc vật lộn với con gái của mình, Trương Mẫn đột nhiên ngẩng đầu dậy gầm lên: ‘‘Đừng nhắc đến cái tên đó trước mặt tôi!”
Lý Đằng Huy thấy vẻ mặt hung hãn cùa Trương Mẫn liền ngậm miệng lại không dám ho he thêm câu nào nữa.
Hai đứa con thông minh, xinh đẹp thế này mà đưa đi bao nhiêu bệnh viện cũng không thể nào chữa trị nổi. Bao nhiêu năm nay, cuộc sống của bà cứ như trong địa ngục trần gian vậy.
Bà căm hận Ngô Song Song là lẽ đương nhiên.
Cứ như vậy nửa tiếng đồng hồ sau, Trương Mẫn và Vương Viên dường như không còn sức lực nữa. bọn họ cũng mồ hôi nhễ nhại, quần áo ướt sũng hết cả. Đặc biệt là Vương Viên, nàng mặc một chiếc váy ngắn màu đen. cùng với một chiếc áo lụa trắng, bây giờ toàn thân ướt hết làm lộ ra cả chiếc áo lót màu đen bên trong. Thân hình của nàng lúc này đúng là nhìn vô cùng bốc lửa.
Hy Dung và Hy Vũ sau một hồi lăn lội. nôn ọe cũng xong, thì sắc mặt từ đỏ tím cũng dần dần trở nên bình thường, hai mắt nhắm nghiền lại nằm xuống bất động.
Tần Lạc lúc này mới bước tới., đưa tay lên bắt mạch cho Hy Dung và Hy Vũ.
Hai phút sau. Tần Lạc mới đặt tay của cả hai xuống mỉm cười nói: “Tất cả đã ổn rồi!”
“Hả? Bác sĩ Tần! Hy Dung và Hy Vũ lẽ nào đã khỏi rồi sao?” Trương Mẫn xúc động nói.
“Bác sĩ Tần! Anh lợi hại thật đấy! Tôi biết không bệnh gì là anh không chữa được cả!” Vương Viên cũng tỏ ra vô cùng xúc động vồ tới chỗ Tâfn Lạc hôn lấy hôn để.
“Bệnh tình của cả hai ra sao. tạm thời lúc này không rõ được!” Tần Lạc nói: “Chúng ta phải xem xét tình hình đã!”
“Vậy thì_Chúng ta vất vả suốt từ nãy đến giờ không có tác dụng gì sao?” Lý Đằng Huy lo lắng nói.
“Không phải không có tác dụng! Không chữa bệnh thì làm sao biết được nó có tác dụng hay không?" Tần Lạc nói: “Nhưng cả hai đều bị bệnh về thần kinh, không phải uống một lần thuốc là khỏi ngay được! Cái này phải xem xem tình trạng hồi phục của cả hai ra sao! Hơn nữa. cho dù có hồi phục lại cũng không thể nào một chốc một lát là khỏi ngay được! Cái này tôi nghĩ là anh nên chuẩn bị tâm lý trước!”
Bác sĩ có trọng trách cho người bệnh niềm tin, nhưng cũng không thể nói toàn điều tốt được, nếu không ba bốn ngày sau con gái của họ lại trở lại tình, trạng như xưa, thì Tần Lạc chẳng khác nào là kẻ lừa đảo cả.
“Cảm ơn anh! Hy vọng mọi chuyện rồi sẽ qua!'- Trương Mẫn hai mắt đỏ hoe cảm tạ nói. Nghĩ tới việc con gái mình có cơ hội phục hồi thì bà cảm thấy nhẹ nhõm đi rất nhiều.
“Chị cứ yên tâm, mọi chuyện rồi sẽ ổn cả thôi!” Tần Lạc mỉm cười nói. Đây không phải là thuốc độc, vậy thì nó đúng là thuốc giải rồi. Ngô Song Song là người thông minh, e rằng sẽ không vì hai cô nhóc này mà bị nhuốm chàm_Nếu như đây đúng là thuốc giải, thì hai chị em song sinh này sẽ có hy vọng phục hồi thôi.
Nhưng, lần chữa bệnh này không phải dựa vào y thuật của Tần Lạc mà thành công, mà là dựa vào trí tuệ của hắn lấy được thuốc giải. Điều này làm cho hắn có phần cảm thấy đáng.
Nếu như có thể lựa chọn thì hắn hy vọng hắn dùng tài năng y thuật của hắn giúp người bệnh phục hồi. Con người phải đối mặt với quá nhiều bệnh tật rồi, nếu như còn phải đối mặt với những con người thâm độc như Ngô Song Song nữa thì thật là_Đây là điều mà Tần Lạc không mong muốn nó xảy ra chút nào.
Sau khi quay về từ viện điều dưỡng. Tần Tung Hoành liền ở lỳ bên trong Thiên Ba Phủ, không hề ló mặt ra ngoài nữa.
Hắn không tới công ty, từ chối tất cả cuộc gặp mặt. cứ như muốn đoạn tuyệt với thế giới bên ngoài vậy.
Chỉ có một người là ngoại lệ. hắn ta có thể xuất hiện bên cạnh Tần Tung Hoành mà không bị ngăn cản. Đây chính là vệ sĩ thần bí nhất, thân cận nhất của hắn. Điển Loa.
Giống với thường ngày, Tần Tung Hoành ngồi đấu cờ với Điển Loa. Đánh cờ thì Điển Loa không phải là đối thủ của Tần Tung Hoành, nhưng lại có những nước đi rất kỳ dị_Chính vì vậy mà cho dù lần nào Tần Tung Hoành cũng là người thắng cuộc.
nhưng Tần Tung Hoành vẫn rất thích ngồi đánh cờ với Điển Loa.
“Bên ngoài có động tĩnh gì không?” Tần Tung Hoành đặt một con cờ xuống, mặt không hề có cảm xúc nào hỏi.
“Ngô Song Song bị lộ rồi! Tần Lạc tới Hoa Hồng Viên!” Điển Loa vừa nói vừa nhìn bàn cờ. Hắn nhếch mép cười cười_. thế là ván cờ này hắn lại thua rồi.
Tần Tung Hoành nghe vậy liền cầm quân cờ lên vứt sang một bên. thở dài nói: “Lại mất thêm một quân cờ nữa rồi! Tôi cứ tưởng Ngô Song Song giấu mình kỹ lắm rồi đấy!”
“ Thằng ranh đó đúng là thông minh ra rồi!” Điển Loa cười nói: “Đại thiếu gia! Lần này lẽ nào tôi lại thua tiếp rồi sao?”
“Vần chưa đi hết cờ mà. sao anh đã biết là mình thua?” Tần Tung Hoành cười nói.
“Tôi nhìn ra rồi, cùng lắm là còn hai nước nữa thôi, tôi thua rồi!” Điền Loa cười khổ nói.
“Nếu như tôi không đi nữa thì sao?” Tần Tung Hoành nói.
“Ý của anh là gì?” Điền Loa nói xong liền móc một điếu thuốc lên hít lấy hít để một cách tham lam. nhưng lại không nở châm lửa lên đốt.
“Nếu như tôi không còn quân cờ nào. thì anh sẽ không thua nữa đúng không?” Tần Tung Hoảnh hỏi.
Điền Loa nghe vậy liền nhìn vào vào cốc đựng quân cờ của Tần Tung Hoành (cờ vây có rất nhiều quân cờ) nói: “Đạn của anh không phải vẫn khá là dồi dào đó sao?”
“Đây mới là nguyên do vì sao anh lại thua tôi!” Tần Tung Hoành sa sầm nét mặt nói: “Tìm người tới chỗ Bạch Tàn Phổ nhắc nhở anh ta một hai câu! Tỏi cho anh ta mượn danh tiếng của mình đi làm nhiều chuyện quá rồi. nếu như anh ta không làm ăn ra gì. thì chúng ta không cần phải hợp tác nữa!”
Điền Loa gặt đầu hiểu ý nói: “Ý của anh là người chết thì cho dù trong tay anh ta có nhiều quân cờ đến mấy thi cũng không làm được gì đúng không? Nếu như Tần Lạc chết rồi, thi tất cả vấn đề đều sẽ được giải quyết đúng không?"