Lúc này Tần Lạc đang ngồi trong phòng làm việc của Lâm Hoán Khê ở hiệp hội Trung Y.
Bởi vì biệt thự Lâm gia vẫn bị đông đảo phóng viên bao vây, Tần Lạc không thể quay về nhà, hắn đành phải gọi điện cho Lâm Hoán Khê ra ngoài. Dù sao Lâm Hoán Khê cũng không phải Tần Lạc. Khi Lâm Hoán Khê ra ngoài, nàng cũng bị ngăn cản nhưng cuối cùng cũng vẫn dễ dàng hơn Tần Lạc nhiều.
Bối Bối cũng tới, cô bé nói muốn tới gặp cha. Lâm Hoán Khê lấy cớ đưa Bối Bối đi học thoát khỏi các phóng viên bao vây thế nhưng vẫn có nhiều phóng viên đuổi theo tới tận trụ sở của hiệp hội Trung Y.
- Cha, tại sao trước cửa nhà chúng ta có nhiều người như vậy?
Bối Bối ngồi trên đùi Tần Lạc, ngây thơ hỏi.
- Ông nói bọn họ đều là phóng viên. Thầy giáo nói để cho phóng viên phỏng vấn có thể được lên đài báo. Cha, tại sao cha không muốn trả lời phỏng vấn?
Trong suy nghĩ của Bối Bối, xuất hiện trên mặt báo là một chuyện đáng để kiêu ngạo. Tên của cô bé được giáo viên ghi lên bảng đen đã khiến cô bé cực kỳ vui sướng huống chi còn biến thành chữ chì đúc (trong in ấn)
- Bởi vì cha bận nhiều việc.
Tần Lạc nhéo vào má Bối Bối, cười nói.
- Thì ra là như vậy.
Đôi mắt đen láy của Bối Bối nhấp nháy, cô bé nói:
- Con không bận. Hay cha bảo bọn họ tới phỏng vấn con đi?
Tần Lạc và Lâm Hoán Khê nhìn nhau cười, nói:
- Phóng viên phỏng vấn con cái gì?
- Bọn họ có thể hỏi con mấy tuổi, nhà ở đâu, học trường nào, có ngoan hay không, thích hoa hồng hay không? Có rất nhiều vấn đề có thể hỏi.
Bối Bối vì muốn biểu đạt ý "có rất nhiều vấn đề" đã dùng ngón tay vẻ một vòng tròn.
- Bọn họ hẳn là muốn hỏi mấy vấn đề này. Nếu như con biết, không phải con đã là phóng viên sao?
Tần Lạc thật sự rất yêu mến Bối Bối, hắn ôm chặt cô bé, nói:
- Được rồi, đợi khi cha trả lời phỏng vấn sẽ dẫn con tới đó. Để xem bọn họ có muốn phỏng vấn con không?
- Ui, cám ơn cha.
Bối Bối hôn lên mặt Tần Lạc.
Vương Dưỡng Tâm gõ cửa đi vào, anh ta giơ tay vuốt đầu Bối Bối, Bối Bối gạt tay ra nói:
- Không cho chú vuốt.
Vương Dưỡng Tâm vừa đùa giỡn với Bối Bối vừa nói Tần Lạc:
- Tôi đã liên lạc bên Khuynh Thành Quốc Tế. Hay chúng ta dùng hội trường lớn của bọn họ? Hôm nay nhất định có rất nhiều phóng viên, chỉ sợ phòng hội nghị không đủ chỗ.
- Làm phiền anh rồi.
Tần Lạc cười nói.
- Hì, sao lại khách khí với tôi?
Vương Dưỡng Tâm nhếch miệng cười.
- Hơn nữa bây giờ tôi là nhân viên hiệp hội Trung Y, bọn họ còn phải trả lương cho tôi mà.
- Nhưng tôi là cấp trên của anh.
Tần Lạc nói.
- Nếu như anh làm không tốt, tôi sẽ bảo tài vụ trừ lương, thưởng của anh.
- Chẳng có nghĩa khí gì cả.
Vương Dưỡng Tâm nói với vẻ mặt khẩn cầu, anh ta nói với Lâm Hoán Khê ngồi bên cạnh:
- Chị dâu, chị hãy nói giúp một tiếng đi?
- Anh ấy cũng là cấp trên của tôi.
Lâm Hoán Khê thản nhiên nói.
- Nhưng anh ấy thực sự không dám đắc tội với chị.
Vương Dưỡng Tâm nói.
- Nếu không khi về chị lại không thu thập anh ấy sao?
Lâm Hoán Khê chỉ cười, không nói.
Vương Dưỡng Tâm kéo một cái ghế ngồi trước mặt Tần Lạc nói:
- Tối hôm qua về nhà, nghe ông nói muốn sang nước Mỹ cùng với anh?
- Đúng là như vậy.
Tần Lạc gật đầu.
- Thế nào? Anh nghĩ sao?
- Tôi cảm thấy ông tuổi đã cao.
Vương Dưỡng Tâm nói.
- Hơn nữa ông không quen đi máy bay. Bay cả chặng đướng hàng ngàn km, nhất định sức khỏe của ông không đảm bảo.
Tần Lạc nhìn Vương Dưỡng Tâm, nghiêm túc suy nghĩ rồi nói:
- Tôi cũng đã nghĩ tới vấn đề này. Anh đã nói vậy thì cứ để sư phụ ở lại Yến Kinh. Khi về anh hãy cẩn thận khuyên nhủ sư phụ hộ tôi.
- Được thôi, chuyện này giao cho tôi.
Vương Dưỡng Tâm vui vẻ nói.
- Nhưng bên cạnh anh cũng không thể không có ai quan tâm như vậy … nếu không …"
- Tôi đi cùng anh ấy.
Lâm Hoán Khê nói.
Vương Dưỡng Tâm đang định nói tiếp nhưng rồi đành nuốt lại, anh ta thừ người mấy giây mới có phản ứng. Vương Dưỡng Tâm nhìn Lâm Hoán Khê nói:
- Chị muốn đi?
- Đúng vậy.
Lâm Hoán Khê nói. Khi nàng nói câu này, ánh mắt nàng nhìn Tần Lạc không chớp, dáng vẻ bình tĩnh, rất thản nhiên nhưng khẳng định tuyệt đối không từ bỏ.
- Hiệp hội Trung Y không thể không có em.
Tần Lạc nói.
- Em sẽ sắp đặt công việc chu đáo.
- Thế còn Bối Bối?
- Ông sẽ chăm sóc.
Lâm Hoán Khê không để cho Tần Lạc có cớ từ chối đề nghị của mình, nàng nghiêm túc nhìn hắn nói:
- Lần này, em đi.
- Lần này em đi. Không một ai có thể tranh với em.
Đây là lần đầu tiên Lâm Hoán Khê nói một câu cương quyết như vậy, mạnh mẽ nói ra yêu cầu của bản thân mình.
- Được rồi, em đi.
Tần Lạc nắm tay Lâm Hoán Khê gật đầu đồng ý.
Lâm Hoán Khê cười, đỡ Bối Bối từ trên đùi Tần Lạc xuống, để tránh cô bé quấy rầy trong khi hai người đàn ông đang nói chuyện.
- Tôi cũng cho rằng như vậy.
Vương Dưỡng Tâm. Anh ta "kéo" ông mình xuống chẳng qua là muốn đẩy bản thân mình lên vị trí đó. Thế nhưng chuyện mới làm một nửa, nửa còn lại bị Lâm Hoán Khê cướp mất.
- Sự kiện quan trọng như này đương nhiên chị dâu nên đi theo. Thế nhưng tôi cảm thấy bên cạnh mọi người vẫn còn thiếu một người cầm ô. Tôi nghĩ … tôi là người rất phù hợp. Hai người có nghĩ vậy không?
Tần Lạc cười nói:
- Anh nói xem vậy có mệt không?
- Nếu như có thu hoạch, sẽ không có cảm giác mệt mỏi.
Vương Dưỡng Tâm nói.
- Được rồi, vậy anh cũng cùng đi.
Tần Lạc gật đầu.
Hai người nói chuyện một lát thì thời gian họp báo đã tới.
Lần này Tần Lạc lại đến đúng giờ như thường lệ. Hắn không tới sớm vì tạo cơ hội cho người ta gây khó dễ, cũng không tới muộn vì khi đó sẽ tạo cơ hội cho kẻ xấu công kích.
Vì Tần Lạc đã đồng ý dẫn Bối Bối tới buổi họp báo nên khi Tần Lạc đi vào trong phòng còn bế một cô bé trắng trẻo cực kỳ dễ thương.
Các nữ phóng viên vừa nhìn thấy Bối Bối đã rất yêu mến, cô vừa thốt lên "Ôi, đáng yêu quá.", vừa giơ máy ảnh lên chụp. Cô bé Bối Bối này cũng rất biết phối hợp, khi nhìn thấy người nào giơ máy ảnh chụp mình, cô bé lập tức giơ hai ngón tay đặt hai bên đầu giả vờ như là tai thỏ.
Tần Lạc bỏ Bối Bối xuống đất, bấm microphone, cười nói:
- Xin chào mọi người. Chúng ta lại gặp nhau.
Bên dưới phòng họp vang lên một trận cười, có người còn vỗ tay rất nồng nhiệt. Tất cả mọi người đều biết chỉ cần người thanh niên trên đài này bắt đầu, nhất định sẽ có rất nhiều chuyện hay xảy ra.
Mọi người đều là người trong giới, biết rõ có thể thu được nhiều tin tức từ trên người ai nhất trong khi đó Tần Lạc từ trước tới nay chưa từng khiến bọn họ thất vọng, mỗi lần đều cung cấp cho bọn họ rất đầy đủ.
- Vẫn như trước kia, không có chủ đề. Mọi người muốn hỏi gì thì cứ hỏi.
Tần Lạc chỉ vào Bối Bối bên cạnh nói.
- Nếu như mọi người có gì muốn hỏi cô bé, tôi cũng không quan tâm. Đương nhiên vẫn tính vào thời gian của tôi.
Một trận cười lại vang lên.
Một nữ phóng viên trẻ nhìn Bối Bối nói:
- Tôi có một câu hỏi giành cho cháu gái, tôi muốn hỏi cháu, cháu và Tần Lạc tiên sinh có mối quan hệ gì?
Bối Bối cầm mic từ tay Tần Lạc, cất giọng con trẻ, ngây thơ nói:
- Là cha cháu.
Giọng nói lanh lảnh, ngây thơ còn mang theo thanh âm bập bẹ, cực kỳ đáng yêu.
Thế nhưng câu trả lời này của Bối Bối lại khiến đám phóng viên bên dưới nháo nhào, cực kỳ kích động.
Con gái?
Tần Lạc có con gái lớn như này sao?
Bọn họ thật sự quá đáng trách, một chuyện quan trọng như vậy mà không biết.
Nghĩ như vậy, camera, máy ảnh trong tay bọn họ nháy liên tục, âm thanh răng rắc. Bọn họ đã lập tức nghĩ ra một tiêu đề rất hay: chưa lập gia đình đã có con gái. Con gái của Y Vương trẻ tuổi xuất hiện!
- Thế nhưng không phải là cha ruột của cháu.
Bối Bối cầm mic giải thích với các phóng viên.
- Mẹ cháu là cô của cha. Vì không rõ cha cháu biến đi đâu mất nên đã trở thành cha cháu. Ai da, dù sao thì quan hệ cũng rất phức tạp, có nói mọi người cũng không hiểu. Được rồi, cháu đã trả lời xong hết câu hỏi. Mọi người có thể hỏi cháu câu hỏi thứ hai.
Mọi người cùng phá lên cười sau đó một phóng viên nam giành được quyền hỏi, đứng dậy nói:
- Tần Lạc tiên sinh, có người nói anh đang gây xôn xao dư luận để lấy lòng mọi người, cố ý lăng xê chính mình. Anh nghĩ gì về vấn đề này?
- Tôi cảm thấy người đó nói rất đúng.
Tần Lạc cười nói.
- Thế nhưng tôi không chỉ lăng xê chính mình, tôi còn muốn làm vì Trung Y. Khi mọi người viết bài làm ơn hãy để Trung Y lên trước tên của tôi, cám ơn.
Tần Lạc trả lời trực tiếp, thoải mái, rất phù hợp với mong đợi của phóng viên đó.
- Tần Lạc tiên sinh, nếu như phó tổng thống Jackson tư chối yêu cầu của anh thì sao?
Một phóng viên nam khác đứng dậy hỏi.
Tần Lạc nhún vai thờ ơ nói:
- Tôi chỉ có thể cảm thấy tiếc nuối cho ông ấy.
- Tần thầy thuốc, trên inte có người nói rằng yêu cầu của anh rất quá đáng. Phó tổng thống Jackson bận trăm công nghìn việc, anh sao có thể đưa ra một yêu cầu vô lý như vậy? Điều này căn bản là không thể làm được, cho rằng anh làm vậy là muốn từ chối chữa bệnh cho mẹ của phó tổng thống Jackson.
Tần Lạc cười nói:
- Có phải người đưa ra vấn đề này là người Mỹ không? Nếu không tại sao người đó lại quan tâm, lo lắng tới tình trạng của mẹ phó tổng thống Mỹ Jackson vậy?
Sau khi buổi họp báo kết thúc, Tần Lạc nhận được điện thoại của Thái Công Dân.
Nội dung điện thoại thông báo rằng một tuần sau phó tổng thống Mỹ, Jackson sẽ tới thăm Trung Quốc.