Bác Sĩ Thiên Tài

Chương 288: Chương 288: Không cần dao giải phẫu




Âu Dương Thanh là cháu của Âu Dương Mệnh, sau khi hắn học tập mười mấy năm Trung y ở phái quỷ y, liền được cắt cử ghánh vác sản nghiệp gia tộc. Bởi vì nhận thấy Âu Dương Thanh là người có năng lực, hiện tại cho hắn phụ trách quản lý tại bệnh viện Quảng An.

Hắn dẫn dắt một đám người chậm rãi lên tầng sáu toà nhà. Toà nhà này có phong cách kiến trúc châu Âu, thoạt nhìn cực xa xỉ, không giống như phòng bệnh hay khu vực làm việc bình thường.

"Đây là một bệnh viện VIP săn sóc đặc biệt." Âu Dương Thanh cùng Âu Dương Mệnh đứng bên cạnh Cốc Thiên Phàm, ra tiếng giải thích."Toà nhà này chủ yếu phục vụ người bệnh cao cấp. Bọn họ đều có yêu cầu rất cao, rất coi trọng năng lực bác sĩ cùng với phương pháp chữa bệnh. Cho nên, chúng ta mở ra một số phòng bệnh mang tên phòng VIP để phục vụ bệnh nhân."

Nghe hắn giải thích, Tần Lạc liền hiểu được, bệnh nhân bên trong phòng VIP cũng như trong toà nhà này đều là hạng giàu sang. Ít nhất, có thể tiền trả phí trước hẳn một quý.

Tần Lạc nghĩ, có nên gọi điện cho mẹ, để bà tiếp nhận sáng kiến hay không?

Ý nghĩ đó chỉ loé lên trong đầu. Hắn biết, nếu làm cho lão gia tử trong nhà biết mình có ý tưởng nguy hiểm, hắn không lấy gậy đánh gãy chân mình mới lạ.

Nếu gặp phải tình huống như này thì trong điện ảnh truyền hình, sư phụ yêu cầu đồ đệ tự phế võ công, còn hiện tại chỉ sợ là lão gia tử sẽ “phế” hết y thuật của mình.

Âu Dương Thanh nhìn thấy Âu Dương Mệnh liền lấy lòng, nói: "Biết phái chủ tiến hành thi đấu vòng 1 tại đây, cho nên cháu đã chuẩn bị phòng giải phẫu. Cái này phải bí mật một chút, bởi cháu không làm cho bệnh nhân khác hoặc là người nhà nhòm ngó đến, không để cho một số người không cần thiết đến xem. Mặt khác, điều kiện giải phẫu cũng rất tốt, có đầy đủ các loại dụng cụ giải phẫu. Đương nhiên, nếu vị nào còn có yêu cầu hoặc là đề nghị gì thì cứ nêu ra. Ba năm mới có một giải thi đấu do phái quỷ y tổ chức, cháu phải nghĩ đến vinh quang của bổn phái.” Hắn tỏ ra như một đệ tử của phái quỷ y, vì thế phải cống hiến một phần sức lực của mình.

Lúc trước, Âu Dương Mệnh vừa bị lão ma ma làm cho bực bội, nghe thấy thằng cháu nói như thế liền cảm thấy vui vẻ, trên mặt cũng hiện lên nụ cười.

"Chuẩn bị rất tốt." Âu Dương Mệnh nhìn Âu Dương Thanh gật đầu, nói.

Âu Dương Thanh mừng rỡ trong lòng, trên mặt không dám biểu hiện rõ ràng. Chỉ hàm chứa ý cười, khiêm tốn cung kính nói: "Phái chủ, đây là việc cháu phải làm."

Trong lòng Âu Dương Thanh lại dấy lên sự suy tính, có phải mình đã đi đúng bước đầu tiên rồi hay không?

Cái tên ngu xuẩn Âu Dương Lâm kia bị phạt ba năm án, hơn nữa, bị phế truất khỏi vị trí người thừa kế phái quỷ y. Nói cách khác, hiện tại vị trí thừa kế bổn phái vẫn bỏ trống.

Âu Dương Thanh là dòng dõi trực tiếp của Âu Dương Mệnh, nếu có thể khiến Âu Dương Mệnh vui vẻ, hắn cũng sẽ có cơ hội được kế thừa.

Phái quỷ y tuy rằng không phải là một nơi nào đó cao xa, nhưng hiện tại môn phái nắm giữ một số lượng y dược khổng lồ và tài chính khổng lồ. Trở thành phái chủ của phái quỷ y là giấc mộng ngàn vàng của mỗi người có chí.

Đoàn người đi vào một văn phòng rộng rãi xa hoa, tràn ngập tính chất hiện đại hoá, Âu Dương Mệnh đi đến giữa phòng, lớn tiếng nói: "Mời các thí sinh đi đến giữa."

Vì thế, một tiểu hồ tử của Chính Khí môn đi tới, chính là người lần trước cùng Tần Lạc so đấu bắt mạch. Tần Lạc biết hắn tên là Phong Tật, là một trong tiểu nhi tử giám định của Chính Khí môn, là nhân vật trẻ tuổi tài ba trong tam đại trung y. Phía bên kia, người đại diện cho Phái quỷ y dĩ nhiên là Âu Dương Mẫn, vẻ mặt mọi người trầm xuống, liền hiểu rõ sự tình.

So với Chính Khí môn và Bồ Tát môn thì phái quỷ y am hiểu hơn cả về khía cạnh giải phẫu ngoại khoa. Đây là lĩnh vực cực mạnh của bọn họ, hiển nhiên muốn chiếm lấy vị trí đầu bảng trong cuộc thi đấu. Lựa chọn Âu Dương Mẫn, thân phận phó phái chủ là một trong những nhân vật trọng yếu lên thi đấu, đủ thấy bọn họ rất coi trọng cuộc thi đấu này.

Đến lượt người của Bồ Tát môn lên thi đấu, đột nhiên lão ma ma nhìn Tô Tử nói: "Môn chủ, để lão đi thi đấu vòng 1 này."

"Lão cũng biết y thuật này sao?" Lúc này đây, đến phiên Tần Lạc nhìn lão ma ma với cặp mắt khác xưa. Hắn nghĩ lão ma ma thân thủ không tồi là người bảo vệ bên cạnh Tô Tử. Không nghĩ rằng, lão còn có thể tiến hành giải phẫu ngoại khoa.

"Hắc hắc, là sát thủ, hiển nhiên cũng có thể cứu người. Phương pháp nhỏ này ăn thua gì?" Lão nhìn Tần Lạc nhếch miệng cười nói.

"Ma ma là tôi luôn tôn trọng ý kiến của ma ma thế nhưng…." Tô Tử nhẹ giọng giải thích nói, Tô Tử quay đầu nhìn lão ma ma nói tiếp: "Ma ma, cần gì phải để lão thi đấu cho vất vả?"

"Không vấn đề gì. Tuy rằng lão đã cao tuổi, nhưng tay nghề vẫn rất ổn. Không tin, cô hỏi tiểu tử này." Lão ma ma chỉ vào Vương Dưỡng Tâm đứng ở bên cạnh Tần Lạc, nói.

Lần trước chính là lão ra tay truyền nước cho Vương Dưỡng Tâm, Tần Lạc muốn ngăn đều không ngăn được. Đủ thấy tốc độ cực nhanh, thủ pháp cực chuẩn.

Vương Dưỡng Tâm vẻ mặt cười khổ, cũng không biết nói gì cho phải.

Nữ nhân quả nhiên là nhớ giai, lão lão cũng là nữ nhân cho nên cũng không ngoại lệ.

"Được rồi. Vậy đi thử thi đấu xem." Tô Tử rốt cục gật đầu đáp ứng.

"Tôi cũng lên." Tần Lạc nhìn Tô Tử nói.

"Mong chờ tin vui." Tô Tử nhẹ giọng cười.

Đợi cho bốn thí sinh đều đi đến giữa, Âu Dương Mệnh lại hô lên: "Lấy ra bệnh án đem cho bốn thí sinh lựa chọn."

Âu Dương Thanh vẫy vẫy tay, một cô gái mặc trang phục màu đen, ôm đến một tập bệnh án.

Âu Dương Thanh tiếp nhận, phất tay ý bảo cô gái rời đi. Sau đó đi đến trước mặt Âu Dương Mệnh, nói: "Phái chủ, đây đều là bệnh án. Các bệnh án này đều công khai, các vị dự thi có thể xem trước các bệnh án này, sau đó quyết định lựa chọn một trong các bệnh nhân để tiến hành giải phẫu trị liệu."

Âu Dương Mệnh gật gật đầu, nhìn Âu Dương Thanh tán thành năng lực làm việc, nói: "Như vậy mới công bằng, thí sinh của phái quỷ y sẽ là người chọn bệnh án cuối cùng."

Dừng một chút, tầm mắt Âu Dương Mệnh điểm qua mặt những người dự thi, cuối cùng dừng lại ở Tần Lạc, nói: "Mặc dù nhắc nhở có chút hơi muộn, nhưng có một số việc tôi muốn nhắc mọi người. Giải phẫu ngoại khoa có độ nguy hiểm rất lớn, chúng ta phải tuyệt đối an toàn cho sinh mệnh của của bệnh nhân. Chúng ta là thầy thuốc, tới cứu người, không phải giết người. Cho nên, chúng ta không thể bất chấp chỉ vì kết quả của một cuộc thi đấu. Nếu ai không có kinh nghiệm về giải phẫu, tốt nhất nên rời khỏi cuộc thi." Hiển nhiên, ý của hắn muốn nhằm vào Tần Lạc.

Bởi vì Tần Lạc từ khi xuất đạo tới nay, tay hắn chưa động qua dao kéo, càng chưa làm qua giải phẫu. Hai môn phái đã tìm hiểu tư liệu về Tần Lạc, tất nhiên chúng biết được điểm này.

"Tôi còn chưa thử mà." Tần Lạc thoáng có chút cười ngại ngùng, ánh mắt nhìn vô hại nhìn mọi người.

"Cậu quyết định thi chứ?" Âu Dương Mệnh lại hỏi.

"Quyết định." Tần Lạc gật gật đầu.

"Vậy bắt đầu đi. Nếu có vấn đề gì không giải quyết được, hãy gọi chúng ta." Âu Dương Mệnh dặn dò liên hồi.

"Yên tâm đi. Tôi sẽ…." Tần Lạc cười nói.

Sau khi Phong Tật của Chính Khí môn, dung ma ma và Tần Lạc của Bồ Tát môn ba người chọn lựa bệnh nhân, Âu Dương Mẫn của phái quỷ y mới tùy ý rút ra một bệnh án bất kỳ.

Hiển nhiên, hắn làm như vậy là để biểu hiện rằng phái quỷ y công bằng rộng lượng. Dù sao, sau sự kiện của Âu Dương Lâm, danh dự của phái quỷ y có ảnh hưởng rất lớn. Mặt khác, cũng biểu hiện tin tưởng thực lực cường đại của phái.

Âu Dương Mệnh cầm lấy bệnh án mà các thủ tuyển tiếp nhận, sau đó đưa tới tay Âu Dương Thanh để hắn phụ trách sắp xếp phòng giải phẫu.

Âu Dương Thanh lấy ra bút máy, sau khi viết ra mấy dấu hiệu, nói: "Thí sinh của Chính Khí môn được sắp xếp ở phòng giải phẫu số 1. Thí sinh Bồ Tát môn được sắp xếp ở phòng giải phẫu số 2. Thí sinh phái quỷ y được sắp xếp ở phòng giải phẫu số 3. Tần Lạc tiên sinh được sắp xếp ở phòng giải phẫu số 4. Nửa giờ sau có thể tiến hành giải phẫu. Hiện tại các vị có thể đưa ra bất cứ đề nghị nào."

Đợi cho bốn vị thí sinh đều tỏ vẻ không có ý kiến, Âu Dương Mệnh gọi mấy tên trợ lý, bảo bọn họ dẫn dắt bốn thí sinh đi chuẩn bị mọi thứ cho việc tiến hành giải phẫu.

Âu Dương Thanh tự mình xem xét mọi thứ khác ở bên ngoài, nói: "Bởi vì trong phòng giải phẫu yêu cầu vô khuẩn, cho nên không thể để người khác tự tiện đi vào. Cho nên, tôi đã tính trước được việc này, các vị theo tôi đến đây."

Nói xong, hắn liền dẫn mọi người đi tới trước vài chiếc máy vi tính trong đại sảnh. Nhìn một tên nhân viên đang ngồi đánh máy vi tính, một lúc sau hình ảnh bốn phòng giải phẫu hiện lên trước mặt mọi người.

"Tôi đã sắp xếp trang thiết bị theo dõi các thủ thuật ở trong phòng, mọi người có thể quan sát tận mắt quá trình giải phẫu." Vẻ mặt Âu Dương Thanh kiêu ngạo nói.

Âu Dương Mệnh vẻ mặt sung sướng, xoay người vỗ vỗ bờ vai của hắn thật mạnh, nói: "Không tồi. Người trẻ tuổi biết dùng não làm việc là rất tốt."

Một gã trợ lý mặc trắng áo đi xuống, dẫn Tần Lạc đến phòng giải phẫu số 4.

Tên trợ lý kia nhìn Tần Lạc cười, nói: "Tôi là y sĩ Lâm Đống, là trợ lý của anh. Tôi sẽ ở bên cạnh giúp đỡ anh trong toàn bộ quá tính giải phẫu. Nếu anh cần cái gì, có thể gọi tôi. Tôi sẽ xin viện trưởng."

"Cám ơn. Tôi không có gì yêu cầu." Tần Lạc cười nói.

Lâm Đống gật gật đầu, nhìn Tần Lạc nói: "Mời đến bên này sát khuẩn rồi mới thay y phục giải phẫu."

Vẻ mặt Tần Lạc vẫn dịu hiền, nở nụ cười hòa ái, nói: "Không cần. Tôi không cần sát khuẩn.”

Lâm Đống choáng váng, nói: "Điều này sao được? Trong quá trình giải phẫu sẽ phải mổ bệnh nhân, nếu nhiễm khuẩn thì rắc rối to. Thân thể của anh có chứa vi khuẩn, nếu không sát khuẩn, khả năng nhiễm khuẩn rất cao."

Tần Lạc vỗ vỗ bờ vai của hắn, nói: "Quy định này tôi hiểu được. Tôi chỉ muốn đi vào trước xem tình hình bệnh nhân thế nào. Có thể lấy ra một hộp ngân châm, đúng không?"

Lâm Đống thật sự không có biện pháp lý giải, ngân châm thì làm sao có thể giải phẫu.

Hắn chưa từng nghe qua, càng chưa thấy qua.

thấy hay thì thanks nha các bạn :0 (50)::0 (50)::0 (50):


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.