Chiếc bàn ăn rộng rãi, chỉ có ba người Tần Lạc. Văn Nhân Mục Nguyệt và Văn Nhân Chiếu ngồi ăn cơm.
Vốn gia tộc Văn Nhân là một gia tộc lớn nhưng sau khi diễn ra cuộc tẩy trừ sau khi trải qua sàng lọc, chỉ còn lại Văn Nhân Mục Nguyệt và em trai Văn Nhân Chiếu, ngay cả cha của hai người. Văn Nhân Tiệp cũng bị giam, không chút lưu tình.
Sau khi tắm rửa xong, Văn Nhân Mục Nguyệt đã thay một bộ quần áo ở nhà màu trắng, thái độ nhẹ nhàng khoan khoái, xem ra hôm nay nàng không định ra ngoài. Mái tóc rối buông trên vai nàng.
Đúng vậy Văn Nhân Mục Nguyệt gây cho người ta một cảm giác ôn hòa hiếm có.
Nàng cúi đầu uống cháo, ngoảnh mặt làm ngơ với những chuyện xung quanh.
Tần Lạc cũng giống nàng, chỉ cắm đầu ăn bánh bao và dưa muối, miệng lên tục khen bữa sáng nhà Văn Nhân ngon.
Văn Nhân Chiếu cầm đũa nhưng cháo trong bát của hắn vẫn còn nguyên, chưa động đũa.
Ánh mắt hắn liên tục chuyển từ mặt Tần Lạc và Văn Nhân Mục Nguyệt, nét mặt tươi cười, đắc ý, giống như hắn đang tìm cái gì đó.
"Chị, hôm nay chị rất đẹp" Văn Nhân Chiếu nói.
Văn Nhân Mục Nguyệt không thèm liếc mắt nhìn Văn Nhân Mục Nguyệt, dáng vẻ như không nghe thấy hắn đang nói.
"Thảo nào người ta nói phụ nữ có đàn ông sẽ càng đẹp hơn'' Văn Nhân Chiếu phán một câu như chuyên gia. Hắn biết tối hôm qua Tần Lạc ở lại Văn Nhân gia. Khi hắn định đi tìm anh rể nói chuyện thì người làm nói cho hắn biết anh rể hắn đang ở trong phòng chị gái, vì vậy Văn Nhân Chiếu cười khì khì quay về phòng ngủ.
Sáng sớm hôm nay Văn Nhân Chiếu chạy tới phòng Văn Nhân Mục Nguyệt tìm hiểu thông tin. Quả nhiên sáng sớm nay Tần Lạc đi ra từ phòng Văn Nhân Mục Nguyệt.
Vì vậy Văn Nhân Chiếu quả quyết giữa Tần Lạc và chị gái mình nhất định đã xảy ra nhiều chuyện.
Nhưng mà như vậy cũng tốt. Anh rể đã thành anh rể chính thức. Sau này kẻ nào dám ức hiếp mình, mình có thể tìm anh rễ giúp đỡ.
"Văn Nhân Chiếu" cuối cùng Văn Nhân Mục Nguyệt nổi giận quát nhỏ: "Câm miệng".
Sau khi ăn xong, Tần Lạc và Văn Nhân Mục Nguyệt. Văn Nhân Chiếu lên trên lầu thăm Văn Nhân Đình lão gia.
Vì lo lắng tới sự an toàn của Văn Nhân Đình lão gia nên phòng của ông có người canh gác hai mươi bốn tiếng một ngày. Tối qua Vương Đào không về nhà. Đương nhiên bản thân Văn Nhân Mục Nguyệt cũng không cho ông ta về.
Thế nhưng ông ta không nhận được đãi ngộ tốt như Tần Lạc, ông ta phải nằm nghỉ một đêm trên ghế sa lon trong phòng Văn Nhân Đình lão gia.
Một đêm này đối với Vương Đào mà nói còn dài hon một thế kỷ.
Đầu tiên là lầu dưới xảy ra tranh chấp, ông ta muốn xuống xem nhưng bị vệ sĩ ngoài cửa cản lại.
Tiếp đó ông ta nghe thấy tiếng cãi nhau và tiếng gào thét.
Tiếp sau đó ông ta còn nghe thấy tiếng súng ...
Bởi vì lo lắng cho tính mạng mình, vì sợ mình bị giết diệt khẩu, cả đêm Vương Đào không ngủ. Bây giờ ông ta râu ria xồm xoàm, tinh thần có vẻ uể oải.
Khi nhìn thấy Tần Lạc và Văn Nhân Mục Nguyệt đi vào. Vương Đào vội vàng đứng dậy, cười lấy lòng nói: "Văn Nhân tiểu thư, Tần thầy thuốc, Văn Nhân thiếu gia, tới sớm".
"Ông thế nào rồi?" Văn Nhân Mục Nguyệt hỏi. Nàng đi tới đầu giường, giơ tay cẩm bàn tay của Văn Nhân Đình lão gia.
Hai mắt Văn Nhân Đình trợn tròn, nhìn chẳm chẳm lên trần nhà không chớp, sắc mặt đờ đẫn giống như người thực vật đã mất đi ý thức.
Hiển nhiên việc bình phục của ông còn phải trải qua một chặng đường dài.
"Tối qua đã tiêm thuốc trừ độc. Tình hình của ông ấy đã biến chuyển tốt hơn một chút" Vương Đào nói. "Thế nhưng tôi muốn lấy một ít máu quay về phòng xét nghiệm làm xét nghiệm máu, kiểm tra xem nồng độ độc trong máu có giảm hay không. Nếu như hiệu quả của thuốc tốt, chúng ta tiếp tục sử dụng. Nếu như hiệu quả không tốt, chúng ta thay thuốc hay tiến hành thay máu.
"Được" Văn Nhân Mục Nguyệt thoải mái đồng ý. "Trước tiên ông hãy xuống dưới ăn cơm. Ông vất vả quá".
"Không vất vả, không vất vả" Vương Đào cuống quýt nói. "Thật ra tôi cũng không làm gì. Tất cả đều do Tần thầy thuốc chỉ đạo"
Mình chỉ đạo?
Tần Lạc dở khóc dở cười. Xem ra ông bác sĩ này sợ hãi quá nên cố tình chuyển công lao lên người khác, dùng cái này để giành được ấn tượng tốt của người khác, vào thời điểm quan trong có thể đứng ra nói giúp cho ông ta.
Tần Lạc đi lên trước, cưỡi nói: "Bác sĩ Vương, đây đều là cố gắng của ông. Tôi không dám tranh công với ông, ông hãy yên tâm, Mục Nguyệt là người yêu ghét rõ ràng. Nếu như ông có thể cứu được Văn Nhân Đình lão gia, cô ấy nhất định sẽ không bạc đãi ông".
"Tôi biết, tôi biết" Vương Đào liên tục gật đầu, trong lòng ông ta cực kỳ vui mừng. Lúc này xem ra mấy người Văn Nhân Mục Nguyệt không có ý định ra tay với ông ta.
"Trước tiên ông hãy xuống ăn sáng" Tần Lạc nói: "Ăn sáng xong hãy lên lấy máu".
"Được. Vậy tôi đi trước" Vương Đào cười nói rồi đi ra khỏi phòng bệnh.
Tần Lạc nhìn Văn Nhân Mục Nguyệt nói: "Em làm cho bác sĩ Vương quá sợ hãi".
"Là do anh làm cho bác sĩ Vương sợ hãi" Văn Nhân Mục Nguyệt. "Người ra tay đều là người của anh".
"…"
Tần Lạc ngồi xuống mép giường, nắm cổ tay Văn Nhân Đình lão gia, bắt mạch cho ông.
Văn Nhân Chiếu còn nhớ Tần Lạc nói hắn rất thích hợp làm một y tá. Hắn kích động chạy tới hỏi: "Anh rể, em có thể làm gì không?"
"Đứng bên nhìn".
"Được. Em nhất định sẽ nghiêm túc học tập" Văn Nhân Chiếu gật đầu. Hắn vốn nghĩ Tần Lạc muốn làm mẫu, chỉ dạy hắn vài điều.
Sau khi bắt mạch xong, Tần Lạc nói với Văn Nhân Mục Nguyệt: "Thuốc này dùng được. Nhịp tim và huyết áp của ông đã hạ ... vấn đề là trong cơ thể ông còn bao nhiêu độc tố thì anh không biết được. Cái này phải chờ bác sĩ Vương mang máu đi xét nghiệm. Anh sẽ châm cho ông mấy châm, nâng cao sức khỏe cho ông".
"Được" Văn Nhân Mục Nguyệt trả lời. Khi Tần Lạc có mặt, nàng luôn có được một cảm giác an toàn.
Cho dù là chữa bệnh cứu người hay là giết người thanh trừng.
Khi Tần Lạc đang châm cứu cho Văn Nhân Đình lão gia. Thủy Bá đi vào nói với Văn Nhân Mục Nguyệt: "Tiểu thư, nhị gia và mấy vị thiếu gia muốn ăn cơm".
Tần Lạc suýt chút nữa phì cười khi nghe được tin này.
Ngày hôm qua khi dẫn bọn họ đi, bọn họ lớn tiếng gào thét nói sẽ tuyệt thực. Mới chỉ qua một đêm bọn họ đã không chịu được cái đói sao?
Cũng đúng thôi, tính mạng của người có tiền cực kỳ quý giá. Bọn họ không muốn bản thân mình phải chịu bất kỳ uất ức nào.
Văn Nhân Mục Nguyệt không trả lời, nàng chỉ liếc mắt nhìn Thủy Bá một cái.
Thủy Bá hiểu rõ cần phải làm thế nào, ông lặng lẽ đi ra ngoài.
"Em thật sự muốn bỏ đối bọn họ sao?" Tần Lạc cười hỏi.
"Người làm sai sao có thể không phải nhận trừng phạt?"
Khi Văn Nhân Mục Nguyệt nói câu này, hai mắt nàng nhìn Tần Lạc chằm chằm khiến Tần Lạc thoáng run rẩy trong lòng. Chẳng lẽ cô ấy đang ám chỉ chuyện hôn môi tối qua sao?
Thế nhưng khi mình hôn môi cô ấy, cô ấy cũng đồng ý mà. Không ai chiếm tiện nghi của ai cả.
-----------
Buổi chiều khi Tần Lạc và Văn Nhân Mục Nguyệt đang ngồi tán gẫu trong phòng khách. Thủy Bá đi vào nói: "Tiểu thư, Tần thiếu gia, Đại thiếu gia Tần gia tới thăm. Anh ta nói là muốn tới thăm lão gia".
"Cuối cùng anh ta cùng tới" Tần Lạc cười nói. T.r.u.y.ệ.n.Y.Y.c.o.m
Với quan hệ của ba nhà, sao Tần Lạc lại không có nội gián ở trong Văn Nhân gia? Cho dù có đánh chết Tần Lạc cùng không tin rằng hôm nay Tần Tung Hoành mới biết tình trạng bệnh tật của Văn Nhân Đình lão gia.
Sở dĩ Tấn Tung Hoành chờ đợi tới tận bây giờ là muốn lặng vên theo dõi biến cố.
Bây giờ đích thân mình tới, đương nhiên là muốn tới hiện trường khảo sát tình hình.
Người này khôn khéo hơn bất kỳ ai so với Yến Kinh Tam Kiệt. Không một ai dám coi thường.
"Mời anh ta vào" Văn Nhân Mục Nguyệt nói.
Tần Tung Hoành trong bộ véc màu đen, phong thái anh tuấn bất phàm dưới dự dẫn đường của Thủy Bá đi vào trong phòng.
Thủy Bá ôm mấy cái hộp. Rõ ràng đó là lễ vặt của Tấn Tung Hoành mang tới.
Sắc mặt Tần Tung Hoành nghiêm trọng, anh ta nhìn Văn Nhân Mục Nguyệt nổi: "Mục Nguyệt, nghe nói ông em ốm. Có nghiêm trọng không?"
"Không có gì đáng ngại" Văn Nhân Mục Nguyệt đứng lên mời. "Mời ngồi uống trà".
Tần Tung Hoành nhìn Tần Lạc ngồi đối diện, nói: "Có Tần Lạc ở đây, nhất định sẽ biến nguy thành an".
"Tôi không phải là thần y" Tần Lạc nói: "Có bệnh có thể chữa được. Có bệnh không thể chữa được".
Tần Tung Hoành gật đầu nói với Văn Nhân Mục Nguyệt: "ông anh nghe được tin đó cùng rất đau buồn, ông nói bọn họ là lão bằng hữu cả đời phấn đấu. Khi còn trẻ chịu nhiều khổ cực, tới khi về già lại không có sức khỏe hưởng phúc, ông bảo tôi nhất định, phải thay ông tới thăm lão gia".
Tần Tung Hoành đã dùng ông mình làm bình phong, không thể không nể mặt.
Văn Nhân Mục Nguyệt đứng dậy nói: "ông ở trên lầu'.
"Một khi đã tới, nhất định phải lên vấn an" Tần Tung Hoành nói. "Không biết lão gia bị bệnh gì, cũng không biết nên tặng quà gì, anh chỉ tìm được mấy củ nhân sâm chất lượng không tệ lắm cho lão gia bồi bổ sức khỏe".
"Cám ơn. Anh khách khí quá" Văn Nhân Mục Nguyệt nói.
"Đây là ý của ông anh" Tần Tung Hoành nói. "Em cũng biết mấy ông già bọn họ sợ nhất là cô đơn. Mặc dù không thường xuyên gặp nhau nhưng khi người còn thì trong lòng vẫn nhớ về nhau'".
Tần Lạc suýt chút phì ra cười khi nghe Tần Tung Hoành nói câu này.
Cái gì gọi là không biết xấu hổ?
Lão hồ ly Tần gia và Văn Nhân Đình lão gia, ông Văn Nhân Mục Nguyệt tuyệt đối không phải bạn bè. Hai người là đối thủ tranh đấu với nhau rất gay gắt. Nhưng vì một vài nguyên nhân đặc biệt, hai bên không người nào làm gì được nhau.
Thế nhưng bọn họ không vì thế mà buông tha. Bọn họ còn đang đấu với nhau, đấu tuổi.
Người nào sống lâu hơn một chút, người đó có cơ hội lớn hơn một chút.
Nếu như Văn Nhân Đình lão gia ra đi, chỉ sợ hai nhà Tần, Bạch sẽ lập tức vung đao cắt thịt.