Vu Tĩnh lo lắng không thừa.
Chu Lý không phải là một người hâm mộ bình thường mà là một fan rất có lai lịch.
Khi ông của gã còn sống đã từng là bộ trưởng bộ văn hoá Trung Quốc.
Cha gã bây giờ là cán bộ cao cấp bộ Văn Hóa hơn nữa ông ta còn phụ
trách mảng văn nghệ truyền thông, diễn xuất. Nói cách khác, chỉ cần cha gã nói một câu, rất có thể Mễ Tử An sẽ không thể nào thực hiện bất
kỳ buổi biểu diễn nào ở Trung Quốc. Loại quyền lực này kéo dài tới
người con, chỉ cấn Chu Lý nói mấy câu với cha mình, Mễ Tử An cũng không thể biểu diễn kiếm tiền ở Trung Quốc nữa.
Đây chính là uy lực của quyền lực và cũng là mị lực của quyền lực.
Bởi vì có quyền lực này nên sức hấp dẫn của Chu Lý tăng lên rất nhiều trong giới nghệ thuật. Khá nhiều ngôi sao của công ty đã mượn sức vị Đại
Thiếu gia này, thậm chí có ngôi sao đang nổi còn chủ động đưa chính
mình tới cho Chu Lý.
Trong khi đó Chu Lý yêu cái đẹp, gã đa tình, nhưng cũng phóng khoáng nên bên cạnh có rất nhiều bạn gái, thay bạn gái như thay áo. Trong khi đó đám phụ nữ cũng hào phóng, không oán hận,
khi danh tiếng nổi lên, bỏ đi cũng không có gì đáng tiếc. Bởi vì Chu Ly rất biết thưởng thức và hiểu được cần trà giá nên mỗi người phụ
nữ thiết lập quan hệ với gã đều không tệ chút nào.
Đương nhiên loại quan hệ này được thành lập trên nền tảng cơ bản quyền lợi. Trên người Chu Lý có cái mà bọn họ muốn.
Chu Lý được đánh giá rất cao trong giới nghệ thuật. Có thể dùng một lời
nói của một công tử rất có thế lực để hình dung: không đi con đường
tầm thường, không tán tỉnh con gái tầm thường.
Bởi vì những
người phụ nữ của Chu Lý đều là ngôi sao, gã cũng chỉ thích cặp với
ngôi sao, đại minh tinh, tiểu minh tinh, ngôi sao không lớn không nhỏ và những cô gái thích làm ngôi sao.
Gã thích khiêu chiến, thích sự thay đổi.
Bây giờ mục tiêu của Chu Lý tập trung vào Mễ Tử An tới Yến Kinh biểu diễn.
Chu Lý vốn tưởng rằng với mị lực của chính mình, với bối cảnh sau lưng
của mình, người phụ nữ kia sẽ không từ chối lời đề nghị của gã, ít
nhất thì trước kia có rất ít người phụ nữ dám dũng cảm từ chối lời đề
nghị của gã.
Trong con mắt những người như Chu Lý, phụ nữ trong
giới giải trí chỉ là bình hoa chói mắt mà thôi. Khi hứng thú thì chơi
đùa, khi không có hứng thú thì bỏ đi. Chơi đùa với thân phận bọn họ,
chơi đùa trên vầng hào quang của bọn họ rất nhanh gọn, hoàn toàn nhanh gọn hơn so với con gái nhà lành ở bên ngoài.
Hôm nay ra ngoài Chu Lý không xem giờ hoàng đạo nếu không sao gã không biết hôm nay mình đã gặp phải sát tinh?
Chu Lý rất khổ sở, nhẩn nhịn chịu đựng rất đau đớn.
Thằng nhãi này quá tàn nhẫn. Cho tới lúc này nó vẫn liên tục tăng lực. Thoạt
nhìn dáng người gầy yếu, tong teo không ngờ nó lại có sức lực mạnh mẽ.
Hơn nữa cách phát lực của nó rất kỳ quái. Người bình thường khi phát lực
ra ngoài, khí lực sẽ tự nhiên khếch tán. Thằng nhãi này không vậy, nó
chỉ chăm chăm tiến hành tấn công vào một mục tiêu cố định khiến Chu Lý
gã phải cắn chặt hàm răng, tiếng nghiến răng vang lên ken két như
tiếng băng đạn nỗ.
Điều càng tệ đó chính là Chu Lý không thể nào tiếp tục giữ vẻ mặt tự nhiên. Chu Lý không nhìn thấy mặt mình nhưng
gã biết nhất định gương mặt mình rất khó coi, đang cau có.
Hơn nữa Chu Lý có cảm giác những giọt mồ hôi to đang chảy xuống gương mặt mang theo một cảm giác ngưa ngứa.
"Nhất định các cô ấy đang cười nhạo mình" Chu Lý thầm nghĩ.
Nhìn dáng vẻ tủm tỉm cười của Tần Lạc, thái độ thản nhiên, nhẹ nhõm như
nước chảy mây trôi nhưng Chu Lý cảm thấy nụ cười của hắn cực kỳ đáng
hận.
Khi suy nghĩ miên man, Chu Lý cảm thấy cơn đau biến mất, cuối cùng thay bằng một cảm giác ngứa ngáy cực kỳ khó chịu.
"Ha ha ha".
Không thể nhịn được. Không, với Chu Lý hắn vẫn là có thể. Khi nghĩ tới
chuyện chịu đựng, cuối cùng Chu Lý không tự chủ được phá lên cười.
Gã cười sung sướng, cười thoải mái, những giọt nước mắt như hạt châu cũng theo đó lăn xuống.
Điều này khiến những người có mặt vô cùng ngơ ngác, bọn họ không hiểu đang xảy ra chuyện gì.
Chỉ có Lệ Khuynh Thành nhìn Tần Lạc với ánh mắt suy tư. Nàng biết tiểu gia hỏa này đang giở trò quỷ.
Vu Tĩnh không biết nên nghĩ lúc trước hai người chỉ đùa với nhau, bây
giờ mâu thuẫn đã qua, sau đó anh hùng gặp anh hùng mà phát ra tiếng
cười. Không phải những bộ phim trên ti vi đều chiếu vậy sao?
Vu Tĩnh đi lên trước, cười nói: "Chu đại thiếu gia, cười vui vẻ như này, xem ra đã gặp bạn bè cũ".
Chu Lý không rút tay ra được nếu không gã thật sự muốn cho người phụ nữ
này một bạt tai. Mù hay sao mà nhìn thấy Lão Tử đang vui vẽ hả?
Đúng lúc đó Tần Lạc bỏ tay ra, hắn cười nói: "Xem ra chúng ta mới quen như đã thân".
Tần Lạc mới bỏ tay, lập tức cảm giác ngứa ngáy trong xương cũng biến mất ngay.
Tay phải được giải phóng, ngay lập tức Chu Lý cảm thấy nhẹ nhỏm hơn nhiều.
Chu Lý lén liếc nhìn bàn tay mình, hai tròng mắt như hạt châu suýt chút
nữa rớt ra ngoài. Toàn bộ bàn tay biến thành màu đỏ, hai ngón tay đầu
tiên tới giờ vẫn không khép lại, bàn tay gã hơi biến hình.
"Nếu
cứ đễ cho nó nắm một lát nữa, không hiểu nó có bóp nát bàn tay mình
không nhỉ?" Với suy nghĩ này, Chu Lý càng kiêng rè Tần Lạc hơn.
"Người anh em thật sự rất thú vị" Chu Lý Quan Sát đánh giá Tần Lạc. "Người anh em trông rất quen".
"Nhất định anh nhìn lầm rồi" Tần Lạc xua tay nói: "Tôi không phải là ngôi
sao, chỉ là một người bình thường. Tôi vì ngưỡng mộ tài nghệ của Mễ Tử
An nên mới năn nỉ bạn bè dẫn tới gặp mặt".
Có thể nói Tần Lạc
chính là thầy thuốc Trung Y danh tiếng nhất Trung Quốc nhưng hắn không
có bất kỳ ấn tượng nào với Chu Ly. Nếu như Chu Lý có thời gian, gã
cũng dùng nó để đi phục vụ các ngôi sao, thích báo chí tiêu khiển, chủ yếu đọc tin tức giải trí. Hơn nữa đám công tử bạn thân đều là người
trong vòng tròn. Tần Lạc rất ít tham gia vào những hoạt động này ở Yến Kinh. Trong lúc nhất thời Chu Lý không biết người mặc trường bào trước
mắt mình, chính là danh y Tần Lạc.
Chu Lý không suy nghĩ sâu xa. Gã thầm nghĩ khi quay về sẽ cho người tìm hiểu là biết được.
Tay phải Chu Lý cầm chiếc túi da, gã nhìn Mễ Tử An nói: "Mễ tiểu thư, Lệ
tiểu thư, Trần tiểu thư, còn cả người anh em mới gặp như đã thân quen
này. Hôm nay quen biết mọi người chính là duyên phận. Bữa tối nay tôi
làm chủ, tôi biết một nhà hàng thức ăn Trung Quốc rất ngon. Sao chúng
ta không tới đó xem sao?"
Cho tới lúc này Chu Lý vẫn chưa từ bỏ
việc theo đuổi Mễ Tử An. Từ điều này có thể thấy niềm đam mê theo đuổi
ngôi sao của con người này cực kỳ mãnh liệt.
"Mấy người bạn chúng
tôi gặp nhau, có lẽ đi tới đó không tiện lắm" Mễ Tử An uyển chuyển từ
chối. Với tính cách của mình. Mễ Tử An chỉ muốn thẳng thừng đuổi gã
đáng ghét này đi khuất mắt nhưng vì người đại diện Vu Tĩnh luôn năn nỉ
nàng phải cẩn thận đối phó với Chu Lý này nếu không buổi biểu diễn ở
Yến Kinh không thể thành công mà những buổi biểu diễn ở những thành phố khác cũng trong số phận tương tự.
Quảng cáo đã phát, biển báo đã
dán. Giới hâm mộ âm nhạc cả nước chờ mong. Nếu như lúc này buổi biểu
diễn bị hủy, đây sẽ là tổn thất rất lớn đối với người yêu nhạc nhưng
đối với bản thân Mễ Tử An, tổn thất này còn nghiêm trọng hơn nhiều.
Trong khi đó, trong cơn điên giận, người phụ trách sân vận động Tổ Chim này cũng phải nghe lời Chu Lý, gã nói mở thì người phụ trách mỡ, gã nói đóng cửa thì người phụ trách sẽ đóng cửa. Gã cho cắt nước thì sẽ mất
nước. Gã cho cắt điện thì sẽ cắt điện. Nếu như đắc tội với gã, bạn còn
có thể luyện tập được nữa không?
Trong cảnh bất đắc dĩ Mễ Tử An
đành phải ứng phó lấy lệ. Thế nhưng một lần này tạo thành tiền lệ xấu. Chu Lý giống như cái kẹo cao su bị người nhai vất đi, dính chặt vào đế
giày của bạn. Bạn đi tới đâu, nó đi tới đó, muốn vứt bỏ cũng không
được.
Mễ Tử An đã tới Yến Kinh mấy ngày nay. Nàng vốn cũng định gọi điện gặp Tần Lạc nhưng vì có miếng kẹo cao su này nên Mễ Tử An
không muốn cho Tần Lạc tới đây.
Trong tiềm thức của mình, Mễ Tử An không muốn cho Tần Lạc biết sự tồn tại của Chu Lý.
Trần Tư Tuyền cũng hiểu nguyên nhân này. Nàng cũng đã từng là ngôi sao,
cũng gặp phải muôn hình vạn trạng nỗi phiền phức. Đối với một người phụ nữ danh tiếng mà nói.
Người phụ nữ nổi tiếng thì sao nào? Cuối
cùng vẫn là một người phụ nữ. Trong mắt những kẻ có tiền, có quyền,
người phụ nữ danh tiếng cũng chỉ là một vật trang trí trong bữa tiệc,
là vật để phát tiết thú tính trên giường mà thôi.
"An An, em nói
vậy là rất khách sáo. Chúng ta biết nhau đã lâu mà còn không coi nhau
là bạn sao?" Chu Lý nhìn Mễ Tử An hỏi. "Chúng ta là bạn. Bạn của em
cũng là bạn của tôi. Nhiều bạn bè sẽ có nhiều đường hơn. Nhiều bạn bè
con đường sẽ tốt hơn. Mời mọi người ăn một bữa cơm thì đã sao? Hơn nữa
nếu như mọi người không chào đón tôi, sau khi ăn cơm xong, mọi người
muốn đi đâu thì đi, tôi tuyệt đối sẽ không đi theo, được không?"
... Mễ Tử An trầm ngâm, gã nói như vậy là rất nhân nhượng, nàng không biết phải từ chối thế nào. Thế nhưng trong lòng mình, Mễ Tử An thật sự
không muốn đi ăn cơm với người đàn ông này. Nếu như tối nay nhận lời đi ăn cơm với gã say này gã còn có thể làm ra đủ loại chuyện quá mức.
Có người đàn ông nào không có bản năng được voi đòi tiên không? Có người
đàn ông nào khi yêu không nói với bạn gái hãy để anh cầm tay không? Khi đã cầm tay rồi thì nói cho anh hôn một cái có được không? Sau khi hôn
rồi lại tiếp tục hôn. Sau khi tiếp tục hôn thì bắt đầu cởi quần áo.
Khi cởi quần áo còn nói anh xem có cái gì mạo phạm tới chúng mình
không. Sáng hôm sau tỉnh lại, chuyện trai gái ở chung với nhau coi như đã được giải quyết xong.
Đàn ông? Nguyên cái tên đó đã đủ chứng mình là kẻ lừa đảo rồi. Nguồn truyện: TruyệnYY.com
Mễ Tử An trầm ngâm. Chu Lý thầm nổi giận trong lòng.
Vốn Chu Lý đã rất khó chịu khi phải ăn nói nhã nhặn, khép nép với người khác. Không ngờ cô gái này còn không chịu nể mặt gã.
Cô ta tưởng mình là ai hả? Cô ta nghĩ mình chính là…
"Mễ tiểu thư, cô phải hiểu rằng ở Yến Kinh này có những người cô có thể
đắc tội nhưng cũng có những người cô không thể đắc tội".