Bác Sĩ Thiên Tài

Chương 1464: Chương 1464: Khủng hoảng toàn cầu




"Tùy theo suy nghĩ của anh".

Giọng nói bình tĩnh nhưng ẩn chứa ý tứ ngầm cùng với sự thẹn thùng vô cùng, giống như một cô gái đỏ mặt nói với người đàn ông của mình "Anh muốn thế nào thì thế đấy".

Nhìn gương mặt xinh đẹp của Văn Nhân Mục Nguyệt, nhìn mái tóc rối bù của nàng, nhìn cái cổ trắng ngần để lộ quá mức của nàng, còn cả đôi mắt trong sáng, ngập tràn tình cảm, và cả chiếc váy dài của nàng nữa.

Nếu như ngay lúc này bản thân mình không phải đang ở trong Thiên Diệp Tự. Tần Lạc sẽ không nhịn được mà ôm chặt nàng vào lòng, hay để nàng nẳm bên dưới mình mà chà đạp nàng.

Đương nhiên lúc nãy khi hắn ôm hôn Văn Nhân Mục Nguyệt ở bên ngoài hắn cũng không chú ý tới nơi này chính là đền chùa.

Khi đó tình cảm dâng trào, Phật Tổ lão nhân gia cũng sẽ lượng thứ cho hắn.

Mưa rơi càng lúc càng nặng hạt. Từ hạt đậu nhanh chóng biến thành củ lạc. Một tiếng sét đánh gần khiến khung cửa sổ rung lên.

Tần Lạc không thể không đứng lên đóng cửa sổ thủy tinh vì vậy trên tấm cửa sổ thủy tinh nhanh chóng phủ một màn sương mờ.

Đóng cửa sổ lại không khác gì bọn họ đã cắt đứt bản thân mình với thế giới bên ngoài. Tầm nhìn bị thu hẹp nhưng bầu không khí ấm áp hơn nhiều.

Cơn mưa to ở Nhật Bản khí lạnh run người. Văn Nhân Mục Nguyệt mặc váy mỏng nên nhiễm khí lạnh.

Có lẽ nàng không cảm nhận được nhưng Tần Lạc lại cảm nhận được.

Trà khí mù mịt, hương thơm cả phòng.

Tần Lạc ngồi khoanh chân trên nền nhà bằng gỗ, nhìn Văn Nhân Mục Nguyệt nói: "Anh không nói đùa. Tình huống lần này quả thực rất nguy hiểm. Anh đã tới đây một tuần."

"Trước bọn anh đã có mười mấy đội y tế các nước Âu Mỹ đã tới tiếp nhận công việc. Cho tới tận lúc này bọn anh vẫn chưa có phát hiện gì. Không tìm được nguyên nhân phát sinh vi rút ngọn lửa, không tìm được cách lây nhiễm vi rút, đừng nói tới tìm được biện pháp hạn chế, khắc phục nó. Nhóm bệnh nhân lây nhiễm đầu tiên đã lần lượt chết. Nhóm bệnh nhân thứ hai đã được đưa tới. Hơn nữa số lượng bệnh nhân nhóm hai nhiều gấp ba nhóm bệnh nhân đầu tiên. Bây giờ đảo Honshu đã bí mật đóng cửa biên giới, không có giấy thông hành của quân đội và chính phủ, rất khó có thể ra vào".

"Trước kia bọn họ nghi ngờ chuyện này có liên quan tới sự kiện dò rỉ chất phóng xạ trên đảo Honshu. Thế nhưng thông qua nghiên cứu những bệnh nhân bị lẫy nhiễm chất phóng xạ, phát hiện tình trạng của bọn họ hoàn toàn khác với nhưng bệnh nhân lây nhiễm vi rút ngọn lửa. Anh không biết khi nào thì vi rút ngọn lửa bị chế ngự. Anh cũng không biết nó sẽ lan tràn tới tình trạng nào nữa".

Sắc mặt Tần Lạc trở nên vô cùng nghiêm túc. Hắn nghiêm nghị nhìn Văn Nhân Mục Nguyệt, nói: "Rời khỏi Nhật Bản quay về đi. Đi càng xa càng tốt. Với tài năng của em, mặc dù vi rút ngọn lửa có bùng nổ trên quy mô toàn thế giới, em nhất định sẽ sống sót qua đại họa này. Nếu như thật sự không được thì em hãy đưa tất cả bọn họ lên sao Hỏa"

"Em không nói đùa" Văn Nhân Mục Nguyệt nói: "Phong cảnh Nhật Bản rất được, khó có thời gian đi chơi như này. Tóm lại phải đi thăm tất cả một lần. Em sẽ không ngăn cản anh đi tới khu vự dịch bệnh. Thế nhưng nếu như anh thật sự bị lây bệnh hãy để em gặp mặt anh một lần".

Tần Lạc nghiêng người, uể oải ngồi dựa vào tường, nói: "Em đang cố tình gây sự".

Hắn biết rất rõ ràng vi rút ngọn lửa rất nguy hiểm. Vì hiểu rõ tính cách của Văn Nhân Mục Nguyệt nên hắn vội vàng đi tới gặp, khuyên nàng quay về... xem ra hắn đã thất bại.

"Cố tình gây sự cái gì?" Văn Nhân Mục Nguyệt ngâng đầu nhìn hắn hỏi.

"..."

Văn Nhân Mục Nguyệt là một người phụ nữ nhưng nàng không phải là một người phụ nữ bình thường.

Tần Lạc hoàn toàn hiểu được điểm này.

Có đôi khi nàng như một cô gái nhỏ. Thế nhưng khi bạn dùng chiêu thức đối phó với một cô gái nhỏ, đối phó với nàng, hiệu quả cực kỳ tệ hại.

Tần Lạc đứng dậy, đi tới ngồi bên cạnh Văn Nhân Mục Nguyệt, nhìn gần dung mạo khuynh quốc khuynh thành của nàng, hỏi: "Em thật không quay về?"

"Ai biết được?" Văn Nhân Mục Nguyệt nói: "Có lẽ ngày mai em tiếp tục đi thăm phong cảnh sau đó quay về".

Tần Lạc không biết nói gì. Nếu như Văn Nhân Mục Nguyệt kiên quyết không quay về, hắn có thể tiếp tục khuyên nhủ nàng. Thế nhưng khi nàng nói có thể ngày mai quay về, có cần thiết khuyên nhủ nữa không?

Là một người phụ nữ hiểu rất rõ tâm lý học, tính cách con người. Nếu như nàng muốn nàng có thể ngăn chặn tất cả các chiêu phía sau của bạn. Đó chính là cảm giác bất lực khi đánh cờ với một cao thủ.

"Anh vẫn hy vọng em có thể lập tức quay về" Tần Lạc kiên nhẫn khuyên nhủ. "Mặc dù bây giờ người lây nhiễm chủ yếu tập trung ở đảo Honshu nhưng đôi khi cũng có một hai người lây nhiễm tới từ Tokyo... có lẽ thức ăn ở nơi này cũng là một nguyên nhân lây bệnh".

"Em đã trả lời vấn đề này rồi".

"Vậy em... ít nhất em không thể tới đảo Honshu" Tần Lạc nhìn chằm chằm vào Văn Nhân Mục Nguyệt nói.

"Đảo Honshu có đẹp không?"

"Không vui chơi được" Tần Lạc kiên quyết nói.

"Em chưa từng tới những nơi không du ngoạn được" Văn Nhân Mục Nguyệt nói. Nhìn sắc mặt Tân Lạc biến đổi nhanh, nàng nhếch miệng cười, một nụ cười rất mê người: "Thế nhưng em cũng không định phá lệ".

Binh

Tần Lạc vung tay đánh vào mông nàng.

Cô gái này, dám đùa giỡn với tình cảm của mình.

Đúng lúc này chuông điện thoại di động trong túi Tần Lạc vang lên. Âm thanh ầm ĩ phá tan sự tĩnh lặng, nhẹ nhàng.

Tần Lạc lấy điện thoai di động, nhìn số hiển thị trên màn hình. Là điện thoại của Vương Dưỡng Tâm.

Hắn nhìn Văn Nhân Mục Nguyệt vẻ xin lỗi sau đó nhận cuộc gọi, hỏi: "Dưỡng Tâm có chuyện gì vậy?"

Vương Dưỡng Tâm biết chuyện Tần Lạc đi gặp Văn Nhân Mục Nguyệt. Tần Lạc coi Vương Dưỡng Tâm như huynh đệ tri kỷ. Những chuyện như vậy không cân dấu giếm anh ta.

Anh ta biết rõ Tần Lạc đi gặp hồng nhan tri kỷ của mình nhưng vẫn phải gọi điện thoại chứng minh đã xảy ra chuyện.

"Tần Lạc, không hay rồi" Vương Dưỡng Tâm nóng lòng nói: "Tin tức vi rút ngọn lửa đã bị tiết lộ".

"Cái gì?" Tần Lạc kinh hãi hỏi lại

"Một nhà truyền thông Mỹ không hiểu đã moi được tin tức từ đâu. Chuyện vi rút ngọn lửa bùng nổ ở đảo Honshu Nhật Bản đã bị tiết lộ. Con số tử vong bọn họ đa ra hoàn toàn trùng với con số thống kê của chúng ta. Hơn nữa bọn họ còn tuyên bố với công chúng đây chính là một thảm họa. không có thuốc chữa trị" Vương Dưỡng Tâm lo lắng nói.

Tất cả mọi người đều hiểu tin tức tiết lộ ra ngoài này có ý nghĩa gì.

Học sinh không còn lòng dạ đi học, công nhân không có tập trung làm việc. Quốc lộ, đoàn tàu, chuyến bay, hệ thống cung cấp chiếu sáng công cộng, tất cả các hệ thống đều tê liệt. Thậm chí ngay cả người bán cơm, hàng rong cũng không làm việc, bọn họ chờ đợi tin tức chính xác...

Không có chuyện nào bi kịch trong cuộc sống hơn người chết, tiền còn. So với tính mạng con người, tiền bạc không mảy may giá trị.

Chuyện tốt không ra khỏi cửa. Chuyện xấu lan truyền ngàn dặm.

Có nhà truyền thông đầu tiên, những nhà truyền thông khác sẽ đi theo. Thông qua báo chí, ti vi, internet, tin tức này sẽ lặp tức lan tràn mọi ngõ ngách của thế giới, không thể nào che dấu được.

Đây chính là cuộc khủng hoảng toàn cầu.

"Anh lập tức quay về ngay" Tần Lạc nói.

Sau khi nói chuyện xong với Vương Dưỡng Tâm. Tần Lạc hỏi Văn Nhân Mục Nguyệt: "Em có thiết bị truy cập mạng không?"

"Có" Văn Nhân Mục Nguyệt nói.

"Ở đâu? Cho anh mượn dùng tạm".

"Ở trên tay anh" Văn Nhân Mục Nguyệt nói.

Văn Nhân Mục Nguyệt cầm điện thoại từ trong tay Tần Lạc, bấm vào nhát, sau đó điện thoại di động của Tần Lạc lập tức truy cập được vào internet.

Tần Lạc xấu hổ.

Từ trước tới nay điện thoại di động của hắn chỉ dùng để gọi và nhắn tin thỉnh thoảng chơi game. Cho tới lúc này Tần Lạc không nghĩ nó còn được dùng để lên mạng... xem ra hắn phải học nếu như có cơ hội.

Tần Lạc gõ bốn từ "vi rút ngọn lửa" tìm kiếm thông tin, lập tức có vô số tin tức xuất hiện.

"Tận thế của thế giới. Thế giới loài người xuất hiện vi rút lây bệnh khó loại trừ"

"Đảo Honshu Nhật Bản nảy sinh dịch bệnh khủng khiếp, số người chết đã lên tới hai trăm mười sáu người..."

"Các thầy thuốc giỏi nhất của thế giới đang tập trung ở đảo Honshu Nhật Bản chung sức ngăn cản vi rut ngọn lửa".

"Vi rut ngọn lửa khí thế hung hăng. Tần Lạc, đội trưởng đội y tế Trung Quốc đã bị bệnh nhân lây bệnh làm bị thương"

"..."

Nhìn thấy tin tức đó. Tần Lạc suýt chút nữa không nhịn được lên tiếng mắng chửi.

Đám phóng viên truyền thông khốn nạn, Vương Bát Đản này. Hắn tiết lộ tin tức vi rút ngọn lửa còn chưa tính. Hắn kéo chuyện mình bị bệnh nhân làm bị thương vào đây làm gì?

Nếu như những người phụ nữ ở trong nước biết được tin này, bọn họ còn không nôn nóng phát điên sao?

Có một mình Văn Nhân Mục Nguyệt ở bên cạnh đủ khiến hắn đau đầu. Nếu tất cả bọn họ đều tới...

Nghĩ tới khả năng này, Tần Lạc không khỏi tái nhợt mặt.

Văn Nhân Mục Nguyệt là người nhanh trí nàng liếc nhìn màn hình điện thoại của Tần Lạc, nói: "Em sẽ chăm sóc cho bọn họ"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.