Bác Sĩ Thiên Tài

Chương 153: Chương 153: Kinh thành đệ nhất công tử bột (thượng)




Long trời lở đất!

Đúng là long trời lở đất!

Văn Nhân Chiếu là ai?. Em trai Văn Nhân Mục Nguyệt . Văn Nhân Mục Nguyệt là ai?

Nhắc tới cái tên này, quanh giới thượng lưu ở Yên Kinh có thể nói không ai không biết.

Nàng có rất nhiều vinh quang, nàng đã tạo ra rất nhiều kỳ tích.Nàng là nữ thần trong lòng vô số nam nhân, cũng là thần tượng trong mắt vô số nữ nhân

Những người coi nàng là nữ thần đều biết không yêu được nàng.

Những người coi nàng là thần tượng đều biết khoảng cách giữa mình và nàng.

Những nhân vật sáng chói, bình thường đều có rất nhiều người trung thành và cũng không ít đối thủ, ví như Tần Tung Hoành , ví như Bạch Phá Cục , bạn bè và kẻ thù của họ đều nhiều như nhau.

Văn Nhân Mục Nguyệt là một sự tồn tại rất đặc biệt, bất kể là nam hay nữ đều có thể biết rõ khoảng cách giữa nàng và mình, có ít người yêu nàng, không dám yêu, cũng không có người dám hận, không có tư cách hận.

Vì thế biết nàng hầu như bao gồm tất cả nam nữ thanh niên quanh giới quý tộc, ngay cả một số bậc bề trên cũng khen ngợi thành tích mà nàng đã đạt được.

Tần Tung Hoành và Bạch Phá Cục có xuất sắc thế không?

Nhưng trong lúc Tần Tung Hoành nắm giữ vài công ty của Tần gia, Bạch Phá Cục bận rộn lên núi bắt gấu xuống biển mò ngọc thì vào sinh nhật lần thứ hai mươi của Văn Nhân Mục Nguyệt, nàng đã điều hành thương nghiệp của cả gia tộc Văn Nhân

Lại nói tỉ mỉ một chút, sự tiếp quản của Bạch Phá Cục là lẽ đương nhiên bởi vì hắn là người thừa kế duy nhất của Bạch gia,mà Tần Tung Hoành cũng là người cầm lái có tiếng nói cao nhất Tần gia, nhưng Văn Nhân Mục Nguyệt lại là dựa vào bản thân để leo lên vị trí này.

Hung hiểm và nguy cơ trong đó, người ngoài có thể tưởng tưởng được không?

Đây là người con gái có cả vẻ đẹp và trí tuệ, trí tuệ của nàng khiến người ta khâm phục, theo đuổi nàng đều là những người con trai ưu tú nhất, có đại sứ một nước, cũng có người gia đình giàu có, tài sản kếch sù, trong đó còn bao gồm cả “trí công tử” Tần Tung Hoành- người được gọi là đệ nhất công tử kinh thành.

Tần Tung Hoành theo đuổi bao lâu không được là chuyện ở kinh thành này mọi người đều biết, nhưng hiện giờ lại có người con trai tướng mạo cũng không phải rất đẹp trai, ăn mặc cũng không có gì đặc biệt lắm, vẻ mặt còn rất xa lạ, trước mặt bao nhiêu người lại bảo Văn Nhân Chiếu gọi hắn là anh rể.

Thế nghĩa là sao? Nghĩa là hắn chính là người đàn ông của Văn Nhân Mục Nguyệt ?

Trời đất chứng giám, Tần Lạc thật sự không nghĩ tới trường hợp chơi nổi này.

Hắn không ngờ phản ứng của mọi người lại mạnh mẽ như vậy, hắn thậm chí không ngờ một câu nói đùa của mình lại bị nhiều người nghe vậy.

Cảm giác những người vừa giả bộ uống rượu, nói chuyện vừa rồi đều đang căng tai nghe trộm, nếu không âm thanh câu nói vừa rồi của hắn không phải quá to, sao lại có nhiều người nghe vậy?

Hắn không phải muốn lợi dụng Văn Nhân Mục Nguyệt , cũng không phải muốn tuyên bố cái gì với bên ngoài, hắn chỉ là khi Văn Nhân Chiếu trông thấy hắn vội quay người né tránh, trong lúc kích động hắn mới cất tiếng trêu hắn một chút.

Cậu đã sợ tôi như vậy, thì tôi lừa kéo cậu đến gọi anh rể, vốn chỉ là một câu nói đùa mà thôi.

Hắn đã từng đến gia tộc Văn Nhân từ hôn, đối với Văn Nhân Mục Nguyệt cũng không có bất kỳ ý nghĩ không đúng nào, hắn bằng lòng giúp Văn Nhân Mục Nguyệt chỉ là sự giúp đỡ giữa bạn bè với nhau.

Đương nhiên, cũng còn có chút tư lợi riêng

Dù sao Văn Nhân Mục Nguyệt là vị hôn thê của hắn, sâu trong lòng hắn không hy vọng nàng gả cho gã Tần Tung Hoành kiêu căng tự đại này.

Nhưng Tần Lạc lại đánh giá thấp tính chất phức tạp của cái phạm vi này.

Có thể nói, đây là một phạm vi rất tùy tiện, bởi vì nam nữ tham gia bữa tiệc này rất có thể khi bữa tiệc kết thúc sẽ ngồi cùng một xe, đến cùng một biệt thự, ngủ cùng trên một giường, dùng chung một bao cao su

Cũng có thể nói, đây là một phạm vi vô cùng chặt chẽ, không ai dám tùy tiện nói ra câu như vậy, bởi vì sự việc kiểu này sẽ bị truyền đi rất nhanh, lại sẽ dẫn đến hàng loạt tin đồn.

Người con trai như Tần Tung Hoành, cũng hao tâm tổn sức nghĩ cách để Văn Nhân Mục Nguyệt tham dự bữa tiệc này cùng hắn, để tuyên bố với bên ngoài thông tin quan hệ giữa hắn và Văn Nhân Mục Nguyệt là người yêu.

Nhưng người con trai này lại hô dõng dạc không che giấu, đây không phải là đánh vào mặt Tần Tung Hoành trước mắt mọi người hay sao?.

Khuôn mặt luôn mỉm cười của Tần Tung Hoành nhất thời cứng đờ, đợi khi hắn cười lại,lại có kiểu gượng gạo không tự nhiên.

Bạch Phá Cục vỗ mạnh vai Tần Lạc , cười nói: “Giỏi lắm. Tần Lạc. Dám yêu dám hận, so với một số người thì đàn ông phương Bắc chúng ta mạnh hơn nhiều”.

Tần Lạc không phải thằng ngốc, từ vẻ mặt như nhìn thấy quỷ của người khác hắn đã biết câu nói này gây hiểu nhầm cho người khác, liền vội vàng giải thích: “Anh hiểu nhầm rồi, tôi chỉ là nói đùa với Văn Nhân Chiếu thôi”.

“Hiểu nhầm? Có gì nhầm lẫn à? Khi Văn Nhân Mục Nguyệt mang theo một người con trai tham dự yến tiệc? Việc thế này trong lòng mọi người đều biết rõ mà”. Bạch Phá Cục cười lớn.Quả nhiên như hắn nói, những việc có thể khiến Tần Tung Hoành khó chịu, hắn đều hết sức cổ vũ. “Thoạt nhìn cậu và Văn Nhân Mục Nguyệt thật xứng đôi”.

Tần Lạc thầm đồng tình với câu nói này của hắn ta, bất kể là điều kiện bên ngoài hay bên trong, mình cũng xứng với Văn Nhân Mục Nguyệt.

Nhưng hắn vẫn chưa thanh minh được cho bản thân, nói: “Mọi người thực sự là hiểu nhầm rồi, tôi và Văn Nhân Mục Nguyệt chỉ là quan hệ bạn bè”.

“Ô hay, biết.Nam nữ chưa kết hôn đều là quan hệ bạn bè”. Bạch Phá Cục vỗ vai Tần Lạc nói “Phải biết gánh vác như một người đàn ông, cậu lại phủ nhận chính là không tôn trọng nhà gái rồi, lẽ nào cậu cảm thấy Mục Nguyệt không xứng với cậu?”.

“Không phải như vậy”. Tần Lạc quay người nhìn Văn Nhân Mục Nguyệt , vẻ mặt nàng không chút biểu cảm, không thấy hỷ nộ.

Văn Nhân Chiếu nhìn Tần Tung Hoành một cái, tức giận nói với Tần Lạc: “Sao tôi phải gọi anh là anh rể? Anh đâu có xứng với chị gái tôi? Một người thấp hèn không phẩm chất, không tướng mạo, không tiền bạc”.

“Văn Nhân Chiếu”. Văn Nhân Mục Nguyệt cuối cùng cũng lên tiếng, giọng nói như thời tiết bên ngoài, có thể khiến người ta lạnh toát

“Chị” Văn Nhân Chiếu thấy chị nổi giận, liền muốn chuồn đi, cậu ta rất sợ chị mình.

“Xin lỗi”. Văn Nhân Mục Nguyệt nói.

“Chị, là anh ta khiêu khích em trước, em chỉ là…..”

“Xin lỗi”. Văn Nhân Mục Nguyệt lại quát lần nữa.

“………”

“Xin lỗi”. Văn Nhân Mục Nguyệt nhắc lại lần thứ ba.

Văn Nhân Chiếu biết chị thực sự tức giận, nếu không sẽ không dùng giọng điệu này nói với mình, cũng sẽ không cứng nhắc bắt mình xin lỗi một người ngoài.

Khuôn mặt như hoa như ngọc của Văn Nhân Chiếu đầy uất ức, đôi mắt to sáng chầm chậm biến thành đỏ, giống như sắp khóc tới nơi. Không ít phu nhân trong sân muốn ôm bảo bối này vào lòng.

“Xin lỗi” Văn Nhân Chiếu tức giận trợn mắt với Tần Lạc, xin lỗi một cách miễn cưỡng.

Tần Lạc cười cười, không để ý.

Hắn biết, mình là một người ngoài, ngay cả những người trong phạm vi này cũng không phải, muốn để Văn Nhân Chiếu chấp nhận là điều không thể.

Nếu người khác trong sân biết thân phận mình, sợ là đều sẽ cho rằng mình là một kẻ “thấp hèn không phẩm chất, không tướng mạo, không tiền bạc”

Hơn nữa khi lần đầu tiên đi thăm hỏi gia tộc Văn Nhân mình cũng làm khổ cậu ta quá chừng, cậu ta có lời oán hận với mình cũng là lẽ đương nhiên.

Nhưng hai người chị em họ ầm lên thế này khiến những người đứng xem càng khẳng định một sự thật: Người con trai mặc áo dài này chính là bạn trai chính thức của Văn Nhân Mục Nguyệt

Việc Văn Nhân Mục Nguyệt rất thương yêu em trai người đời đều biết, hôm này lại vì một người con trai mà ba lần bắt em trai xin lỗi, điều này còn chưa thể nói rõ vấn đề sao?

“Ơ, bên này náo nhiệt vậy? Mọi người đều trốn tới đây hết rồi”.Tiếng nói dịu dàng của một cô gái vang lên.

Một người phụ nữ bên trong mặc một bộ váy dạ hội màu đen, đôi giày cao gót màu bạc khảm hoa chìm,bên ngoài choàng một cái áo khoác lông chồn đi tới. Mái tóc dài gợn sóng trên vai, khuôn mặt như vẽ, đôi mắt như nước ẩn tình

Dáng người thướt tha, phong cách thành thục gợi cảm.Chính là Cừu Yên Mị mà Tần Lạc đã gặp một lần.

“Chị Cừu”.Văn Nhân Chiếu nhìn thấy vị cứu tinh của mình tới, vành mắt càng đỏ, chạy tới nói.

“Ừ, Tiểu Chiếu cũng ở đây à? Sao? Ai khiến tiểu Chiếu của chúng ta phải chịu oan ức?”.Cừu Yên Mị cười hỏi.Lời nói quan tâm và vẻ mặt rung động lòng người kia tạo thành một bức tranh tuyệt đẹp.

Văn Nhân Chiếu nhìn chị mình một cái không dám hé môi.

“Yên Mị đến rồi. Không đích thân đón được, xin thứ lỗi”. Tần Tung Hoành nói với vẻ mặt áy náy.Bởi vì việc ở đây nên việc đón khách bên ngoài đành giao cho các em họ, vốn những việc này là do hắn phụ trách.

Đây cũng là một bước mà người thừa kế gia tôc phải trải qua, một kiểu rèn luyện, cũng là một kiểu thông báo ra ngoài.

"Đại Thiếu khách khí quá rồi.Tôi cũng không phải là không biết đường. Nào dám phiền Đại Thiếu đích thân đi đón”.Cừu Yên Mị vừa cười vừa nói.

“Nếu tôi đoán không lầm, vị này là đại công tử của Bạch gia phải không? Yên Mị mới đến, sau này còn cần Bạch công tử chiếu cố nhiều”.Cừu Yên Mị quay người chào hỏi với Bạch Phá Cục đứng bên cạnh..

“Sớm đã nghe danh bà chủ Viện Hội là một mỹ nhân, hôm nay được gặp, quả nhiên danh bất hư truyền”. Bạch Phá Cục cười sang sảng, bắt tay Cừu Yên Mị, vừa chạm đã buông ra, hoàn toàn không vì đối phương là một phụ nữ xinh đẹp mà lợi dụng.

Khi Cừu Yên Mị quay sang phía Văn Nhân Mục Nguyệt, lại biến thành một vẻ mặt khác, vừa thân thiết lại gần gũi, nàng nói: “Cô nhất định là Mục Nguyệt? Tiểu Chiếu đã cho tôi xem ảnh cô, cũng thường nhắc đến cô trước mặt tôi, có người chị như thế này thật đáng tự hào”.

Văn Nhân Mục Nguyệt nhìn Cừu Yên Mị một cái, không nói gì.

Tần Lạc không khỏi khen ngợi, người phụ nữ này thật là một người có tài giao tiếp, khi nàng nói với mỗi người đều thay đổi biểu cảm và lời nói, khiến người ta gần gũi mà không hề phản cảm.Mỗi người đều được quan tâm đến, sẽ không khiến bất kỳ ai cảm thấy bị bỏ rơi.

Nhìn nàng, Tần Lạc lại nhớ đến Lệ Khuynh Thành. Khi ở trong thẩm mỹ viện quốc tế Lệ Khuynh, Lệ Khuynh Thành cũng không đóng vai thế này, nhiều người tự nguyện bên nàng như vậy, chính là sức hấp dẫn không giống mọi người của nàng ư?

“Tần Lạc, chúng ta lại gặp nhau” Cuối cùng Cừu Yên Mị đến trước mặt Tần Lạc, đưa tay ra bắt.

“Đúng vậy, thật trùng hợp ”. Tần Lạc cười nói.

“Không phải là trùng hợp, anh vốn nên thuộc về nơi này”. Cừu Yên Mị nói có chủ đích.

Tần Lạc cười , không tiếp lời.

“Thầy Tần, thầy cũng ở đây à?”.Vương Cửu Cửu vừa chạy vào sân đã nhìn thấy Tần Lạc lạc lõng giữa đám đông, mừng rỡ chạy tới


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.