Người kiêu ngạo nhiều ít đều có chút cổ quái.
Thí dụ như Hoàng Đế, từ sau lần Phó Phong Tuyết để lại thư ước chiến trên đỉnh Thái Sơn trong lòng hắn lúc nào cũng chỉ có cái tên "Thái Sơn" này.
Đêm khuya, trên đỉnh Thái Sơn chạm trời, hai đại cao thủ tuyệt thế sinh tử tương bác, cái này thật có phong phạm nha?
Đương nhiên, người thắng cuối cùng nhất định phài là mình còn nếu thua thì chẳng còn cái phong phạm rắm chó gì nữa bất quá hắn không cho là mình sẽ thất bại.
Nói lại hắn cũng không thể không chọn thành thị khác để đánh nhau. Hoàng Đế là kẻ kiêu ngạo nhưng không ngốc.
Yến Kinh là địa phương nào? Là ngàn năm long mạch, là đô thành của Hoa Hạ, ở đây có trọng binh trấn thủ, cao thủ nhiều như mây, có thể nói, đây chính là đại bàn doanh của Phó Phong Tuyết nên hắn sẽ không ngu ngốc đi quyết đấu ở chỗ này.
Chi sợ chưa kịp đánh nhau thì nơi quyết đấu đã bị quân đội vây chặt như nêm cối, theo đạo lý mà nói, cao thủ chân chính sẽ không làm ra chuyện vô lại như vậy.
Sinh tử do mệnh, thống thống khoái khoái đánh một trận mới được coi là chuyện vui cỏi nhân sinh nhưng từ khi Phó Phong Tuyết lừa hắn một vố thì hắn lại cảm thấy Phó Phong Tuyết thật ra chưa có tố chất của một cao thủ hay nói một cách khác là không biết xấu hỗ.
Cho nên, hắn tìm tới Lệ Khuynh Thành bảo Lệ Khuynh Thành liên lạc với Tần Lạc rồi lại sai Tần Lạc liên lạc với Phó Phong Tuyết. Mục tiêu cuối cùng của hắn là Phó Phong Tuyết còn về phần Tần Lạc thì chỉ là thuận tay giải quyết thôi.
"Không có vấn đề gì". Lệ Khuynh Thành sảng khoái đáp ứng. Từ đầu đến cuối cùng cô vẫn một mực đều bảo trì tỉnh táo cho dù người cô đang đối mặt chính là Hoàng Đế, mặc dù cô biết rõ Hoàng Đế là người thế nào nhưng cô vẫn không có bất kỳ sự luống cuống nào.
"Phi thường cảm ơn". Hoàng Đế lần nữa cúi đầu nói: "Cô là một nữ nhân thông minh, tôi thích nữ nhân như vậy. Nếu như cô còn có thể làm tốt vai trò hướng dẫn viên du lịch nữa thì tôi nghĩ bọn họ sẽ không đả thương cô đâu".
"Cám ơn sự khẳng khái của ông". Lệ Khuynh Thành cùng cười nói. Nụ cười này có một chút hương vị hại nước hại dân. Tuy Hoàng Đế là kẻ một lòng truy cầu võ đạo, đối với nữ nhân cơ hồ không có hứng thú gì nhưng Hỏa Thần đứng gần đấy thì lại cảm nhận được rõ ràng mị lực của cô, hắn cám thấy có chút hoa mắt thần mê.
Hoàng Đế nhẹ gật đầu rồi xoay người nhìn về phía Trần Tư Tuyền nói: "Phu nhân, chuyện liên lạc với Tần Lạc tiên sinh đành làm phiền cô vậy".
"Tôi sẽ gọi điện thoại cho hắn, Trần Tư Tuyền nói: "Nhưng vô luận như thế nào các người cũng đừng làm tổn thương Khuynh Thành".
"Đương nhiên". Hoàng Đế cười gật đầu: "Chỉ cần là nam nhân bình thường không ai sẽ cam lòng làm tổn thương mỹ nữ như vậy. Tôi cũng rất thích cô ấy".
Nghe Hoàng Đế nói hai "thích" Lệ Khuynh Thành. Trần Tư Tuyền càng thêm lo lắng. Nam nhân muốn làm tổn thương nữ nhân thì có rất nhiều cách mà không chỉ có cách giết người.
"Tư Tuyền. Không cần lo lắng, tôi không sao đâu". Lệ Khuynh Thành cười an ủi Trần Tư Tuyền nói. Cho đến lúc này cô vẫn còn có thể cười thành tiếng được thì không thể không thừa nhận cô có đàm lượng khác hẳn với thường nhân, cô nói: "Ông ta là Hoàng Đế, là một tuyệt thế cao thủ rất có phong độ thân sĩ, trong mắt ông ta tôi chỉ là một tiểu nhân vật râu ria
Thấy Lệ Khuynh Thành trần trụi vuốt mông ngựa như vậy, Hoàng Đế phi thường cao hứng nhưng hắn cố gắng không biểu hiện ra ngoài.
Hắn lạnh lùng nhìn Trần Tư Tuyền nói : "Như vậy thì chào tạm biệt, gặp lại sau đi".
Vừa dứt lời, Hắc y nhân đứng sau lưng hắn giương tay lên, một đoàn sương mù màu trắng vọt ra bao phủ lấy cô, sau đó thân thể cô im ắng té xuống.
"Lệ tiểu thư, mời". Hoàng Đế làm ra thủ thế mời nói.
"Cám ơn". Lệ Khuynh Thành nhìn Trần Tư Tuyền một cái rồi bước nhanh ra ngoài.
Lúc xuống lầu cô cố ý giẫm chân mạnh muốn đánh thức nhân viên trong Thẩm mỹ viện nhưng đáng tiếc là khi đi hết bậc cầu thang cũng không có ai xuất hiện. Đến lúc đi ra cửa cô lại cố ý đem gót đôi giày da nặng nề nện lên mặt sàn xi măng nhưng cũng không có động tĩnh gì.
Bốp, bốp.... Đọc Truyện Kiếm Hiệp Hay Nhất: http://truyenyy.com
Lúc này là hai giờ sáng, xe cộ trên đường rất ít, vạn vật đều yên tĩnh nên thanh âm này có thể truyền đi rất xa thế nhưng cái xe tải kia vẫn im lìm không động đậy.
Hoàng Đế biết rõ toán Lệ của Khuynh Thành nhưng hắn chỉ lơ đễnh vừa cười vừa nói: "Bọn họ chỉ sợ không có biện pháp bảo vệ cô rồi, tôi nghĩ, sau này cô nên thay đôi mấy gã vệ sỹ này đi thôi".
"------------"
Không chỉ vệ sỹ trên xe không có động tĩnh mà cả đám ở phía đối diện Thẩm mỹ viện cũng không có động tĩnh gì. Bọn hắn đều đã chết hết. Toàn quân bị diệt!
"------------"
Đau đớn!
Đầu đau như búa bồ.
Khi Trần Tư Tuyền mở mắt ra thì trong tầm mắt cô hiện ra một gương mật tái nhợt. Điều này vô cùng đột ngột làm cho cô không kìm lòng được ngửa ra sau một tí.
"Cô đã tỉnh lại". Tần Lạc cố gắng giữ bình tĩnh lên tiếng hỏi.
"Ừm". Trần Tư Tuyền mờ mịt nhẹ gật đầu. Bên ngoài sắc trời đã sáng rõ, chính mình ngủ trong phòng Lệ Khuynh Thành. Lệ yêu tinh này đâu rồi?
"Có chuyện gì xảy ra vậy?" Tần Lạc hỏi.
"Ah. Tần Lạc. Anh mau đi cứu Khuynh Thành. Nhanh đi cứu cô ấy". Trần Tư Tuyền rốt cục nghĩ ra nói: "Khuynh Thành bị bọn hắn bắt đi rồi. Bọn hắn sai tôi gọi điện thoại cho anh".
"Bọn đó là ai?" Tần Lạc hỏi. Hắn biết ai đã đến nhưng vẫn muốn lên tiếng hỏi lại.
"Tồng cộng có ba người. Hai gã tóc đỏ, còn có một gã mặc áo bành tô, bọn hắn rất lợi hại, bảo là muốn đi Thái Sơn".
"Quả nhiên là Hoàng Đế". Tần Lạc hít vào một ngụm khí lạnh. Hắn biết Hoàng Đế sẽ đến nhưng không nghĩ tới kẻ hắn muốn ra tay thứ nhất lại là Lệ Khuynh Thành. Đám vệ sỹ an bài không ngăn được Hoàng Đế thì thôi nhưng thậm chí ngay cả báo động cũng không có cơ hội, xem ra Hoàng Đế rất tức giận.
Kẻ mặc áo bành tô là ai?
Nhà ào thuật? Thế nhưng mà không phái hắn đã chết rồi sao?
"Đúng rồi. Khuynh Thành cũng gọi hắn là Hoàng Đế. Hắn cũng thừa nhận rồi, chính là hắn". Trần Tư Tuyền vội vàng nói. Cô quen Lệ Khuynh Thành khi còn học tại Mỹ, sau khi tốt nghiệp mới quay về Đài Loan trở thành người mẫu còn Lệ Khuynh Thành quay về Yến Kinh gây dựng sự nghiệp, mở ra Thẩm mỹ viện Khuynh Thành quốc tế. Hai người có thể nói là thân như tỷ muội, cũng giúp nhau phát triển, có lời gì tri tâm đều nói cho nhau nghe. Hiện tại Lệ Khuynh Thành bị người ta bắt đi, hơn nữa những người kia lại lợi hại như vậy thật sự khiến cô rất lo lắng.
"Tôi biết rồi". Tần Lạc nói: "Cố bị trúng độc, lúc này nên nghỉ ngơi đi đã".
"Khuynh Thành chưa trở về, tôi không sao nghỉ ngơi được?" Trần Tư Tuyền từ trên giường nhảy xuống nói: "Tôi muốn đi theo anh cứu Khuynh Thành. Cô ấy không có việc gì chứ.
Lời của cô còn chưa nói xong thì đầu lại một lần nữa trở nên hỗn loạn rồi ngã xuống giường mê đi.
"Cô ấy không sao chứ?" Vương Cửu Cửu hỏi.
Tần Lạc và Vương Cửu Cửu vốn đang ở cùng nhau nên khi Khuynh Thành quốc tế bên này gặp chuyện không may thì bọn họ cũng chạy tới.
"Không việc gì, chỉ bị trúng thuốc mê thôi. Cứ để cho cô ấy ngủ hai ngày, uống thêm nhiều nước là được". Tần Lạc nói.
"Không có việc gì là tốt rồi". Vương Cửu Cửu lúc này mới yên lòng lại nói.
Tần Lạc áy náy nhìn Vương Cửu Cửu, nói: "Thời gian tới anh không có biện pháp giúp em rồi".
Vương Cửu Cửu khẽ gật đầu giúp Tần Lạc sửa sang cổ áo rồi nói : "Đi thôi. Đi đưa cô ấy về"
"Nhất định là như vậy". Tần Lạc khẳng định đầu nói: "Để anh sai người đưa em về".
"Không cần đâu". Vương Cửu Cửu nói: "Để cho bọn họ đi theo bên cạnh anh vẫn an tâm hơn, đây là Yến Kinh, không ai dám đụng đến em đâu".
"Anh sẽ gọi cho Cao Thăng". Tần Lạc nói.
"Em tự đi được rồi. Anh mau đi đi".
Tần Lạc nhẹ gật đầu rồi mang theo Đại Đầu bước nhanh xuống lầu.
Thẩm mỹ viện hôm nay tạm đóng cửa, nói với bên ngoài là đang nâng cấp một số thiết bị, cần thời gian lắp đặt và điều chỉnh. Lúc này tin Lệ Khuynh Thành bị bắt cóc cũng chưa truyền ra ngoài, thậm chí ngay cả số thi thể trong xe tải và trong toà nhà đối diện cũng đã được dọn dẹp trước khi Tần Lạc đến.
Xem ra có người tới trước hắn một bước!
Đại Đầu đề nổ xe nhưng lại không có lập tức khởi hành bởi vì Tần Lạc còn chưa nói muốn đi đâu.
"Đi Long Tức". Tần Lạc nghiến răng nghiến lợi nói.
Đại Đầu không nói một tiếng lập tức điều khiển xe chạy nhanh về hướng Long Tức.
Xe đến Long Tức còn chưa kịp dừng lại thì Tần Lạc đã đẩy cửa xe nhảy xuống. Hắn bước nhanh về hướng hậu viện chạy tới, vẽ mặt đầy sát khí giống như là đang muốn trả thù ai vậy.
"Tần Lạc, cậu đã đến rồi?" Kiều Mộc chủ động chào hỏi Tần Lạc.
"Phó Phong Tuyết đang ở đâu?" Tần Lạc la lớn, ngữ khí không có chút ý tứ tôn kính nào.
Cái lão bất tử này lại dám lấy nữ nhân của mình làm mồi dụ!