Bác Sĩ Thiên Tài

Chương 81: Chương 81: Làm người xấu chính là để bắt nạt




"Như vậy không tốt sao?" Tần Lạc cầm chiếc giầy cao gót của Lệ Khuynh Thành, nói.

Nữ nhân này, ngay đi giầy cũng đều gợi cảm như thế. Cầm lấy chân của nàng, cũng giống như là đang ôm vòng eo xinh đẹp của nàng vậy. Đều tinh tế đến mê người.

"Có gì không tốt sao? Người xấu chính là để bắt nạt." Lệ Khuynh Thành nói."Nếu như có thể làm cho người mà cậu ghét tâm tình ngày càng kém đi, thì cậu sẽ cảm thấy vui vẻ hơn."

"Được rồi. Tôi cũng phải thử mới được." Tần Lạc nói. Lúc trước hắn hắn bị học viện trung y đuổi việc, chính là do tiểu tử này ở đằng sau động tay động chân. Hắn vẫn chưa tìm được cơ hội báo thù.

Hắn nghĩ vậy liền cố tình đi lùi về phía sau. Rồi nhằm ngay đèn sau BMW đi trước đâm thẳng vào.

Răng rắc!

Một tiếng vỡ tan vang lên, chiếc đèn sau khi bị Tần Lạc đụng vào bèn dập nát. Cùng lúc đó, một cảm giác thành tựu rất khó tả sinh ra. Làm cho toàn bộ thể xác và tinh thần Tần Lạc đều trở nên thư thái vô cùng.

Thì ra làm người xấu bắt nạt kẻ khác lại có cảm giác sảng khoái đến như vậy.

Vì thế, không cần Lệ Khuynh Thành chỉ đạo, Tần Lạc cầm theo chiếc giày cao gót chạy tới đập nát một bên đèn sau còn lại.

Vẫn còn cảm thấy chưa được đã nghiền, Tần Lạc đem luôn kính chiếu hậu, cửa xe tất cả đều gõ vỡ vụn.

Mượn câu của Napoléon mà nói thì: Ta nhìn thấy. Ta đập hết.

Cuối cùng, cỗ xe BMW còn mới tinh đã biến thành một đống hỗn độn. Không có nơi nào còn đầy đủ.

"Đồ vô lại. Tiện nhân. Các ngươi chờ đấy." Lý Thanh Ương biết nếu động thủ thì , mình không phải là đối thủ của Tần Lạc.

Người tài xế ở xe bên cạnh thấy thế bị dọa xanh mặt, quay lại phía bạn gái đang lấy tay che mặt hét toáng, quát:" Kêu cái gì? Nhanh gọi điện thoại báo cảnh sát đi."

Kỳ thật, không cần bọn họ báo, ven đường đã có cảnh sát tuần tra nhìn thấy dị trạng ở bên này, chính họ cũng đang nhanh chóng chạy tới bên này.

"Chạy mau." Lệ Khuynh Thành bắt lấy tay Tần Lạc, hai người rất nhanh hướng phía đường cái chạy đi.

Tần Lạc vốn cho là Lệ Khuynh Thành dẫn hắn trở lại khuynh thành quốc tế, bởi vì hắn biết tầng ba có chổ để nghỉ ngơi.

Không nghĩ tới nàng lại lái xe chạy đến Tử Trúc Uyên, là nơi vô cùng nổi tiếng xa hoa ở Yến Kinh. Lệ Khuynh Thành ở bên cạnh nơi này cũng có một căn phòng nhỏ.

"Ngươi là người đàn ông đầu tiên tiến vào trong phòng của tỷ tỷ đó." Lệ Khuynh Thành vừa lái xe vào nhà, vừa nói.

Tần Lạc cười tủm tỉm, không nói gì. Theo lời đồn thì, Lệ Khuynh Thành một tuần phải thay một người đàn ông, chẳng lẽ không có một người nam nhân nào có tư cách tiến vào nơi này?

Trong phòng các loại đồ trang trí rất mode, bên trong không bền bộn như tưởng tượng , mọi thứ đều được thu xếp rất ngăn nắp.

Lệ Khuynh Thành vừa mới vào nhà, còn chưa kịp bật đèn, một con vật màu đen cực kỳ nhanh nhẹ lao tới.

Có sát khí!

Tần Lạc đang muốn xông làm cảnh anh hùng cứu mỹ nhân, chợt nghe đến Lệ Khuynh Thành ôm con vật màu đen kia yêu thương nói: "Mị Mị, ngươi lại không ngoan rồi ."

"Meo meo." Con vật màu đen kia kêu một tiếng, tỏ ra bất mãn đối Lệ Khuynh Thành.

Tần Lạc lúc này mới nhìn rõ, con vật này dĩ nhiên là một con mèo nhỏ lớn cỡ bằng bàn tay.

Kịch !

Lệ Khuynh Thành bật đèn tường lên, quay lại nói với Tần Lạc nói: "Mị mị. Rất đáng yêu phải không?"

"Đáng yêu." Tần Lạc gật đầu. Nhìn thấy vẻ mặt thoải mái của Mị Mị, nằm trong lòng ngực Lệ Khuynh Thành, một chân còn theo cổ áo tiến vào bên trong, thăm thú khe hở hun hút mê người-- Tần Lạc cũng có chút hâm mộ con mèo này.

"Bình thường chỉ có một mình tôi ở chổ này. Thỉnh thoảng cũng cảm thấy có chút cô đơn. Cho nên mới nuôi thêm một con mèo. Vào đi. Cứ ngồi tự nhiên. Trong khi cậu chưa mua được nhà, thì cậu cứ ở tạm ở nơi này đi."

"Cũng được." Tần Lạc ở trước cửa cởi giầy, bước chân trần đi trên thảm gỗ trong phòng.

Lệ Khuynh Thành đem Mị Mị từ trong ngực thả ra ngoài, sau khi duỗi lưng một cái, quay lai nói với Tần Lạc: "Bởi vì không nghĩ là có người đến ở cùng, cho nên, căn nhà này mặc dù có ba phòng , nhưng lại chỉ có một cái giường. Nếu cậu không ngại, chúng ta có thể ngủ chung một giường."

"Tôi không ngại." Tần Lạc nói. Cố gắng khống chế biểu tình trên mặt, cố gắng không cười ra tiếng.

"Cậu không ngại, nhưng tôi thì có." Lệ Khuynh Thành nói."Cậu ngủ sô pha đi."

"Vậy cô hỏi tôi làm gì?"

"Tôi chỉ muốn xác nhận cậu là người thành thật hay không thôi." Lệ Khuynh Thành cười duyên nói."Được rồi, tôi muốn đi tắm. Nếu đã ở chung một phòng, chúng ta cũng có ba điều hiệp ước đi. Thứ nhất, áo ngủ của ta hơi mỏng, cho nên, không cho cậu được nhìn lén. Thứ hai, không được lấy một ít thứ không nên lấy. Ví dụ như đồ lót của tôi. Thứ ba, không được thừa dịp tôi đang ngủ vụng trộm mở phòng. Đương nhiên, nếu lúc tôi cho cậu đi vào, cậu phải ngoan ngoãn nghe lời. Cậu có thể giãy dụa, nhưng là không được giãy dụa quá mạnh mẽ."

"... "

Tần Lạc bị ánh sáng mãnh chiếu vào làm tỉnh giấc, đêm qua hắn nằm mơ, trong mơ hắn và Lệ Khuynh Thành nằm cùng một chổ, ôm nhau thắm thiết.

Lệ Khuynh Thành mặc bộ áo ngủ màu đen, mỏng như cánh tằm, bộ ngực phập phồng cùng cặp đùi gợi cảm đều lộ hết ra bên ngoài. Hắn giống như con mèo tên là Mị Mị kia, đem đầu vùi vào trong cái khe không đáy ở giửa hai quả đồi đầy đặn.

"Uy. Sắc lang, tỉnh dậy." Lệ Khuynh Thành đột nhiên ở bên tai vang quát lên. Tiếp theo, cái mũi hắn bắt đầu không thể hô hấp nỗi.

Mở mắt ra, nhìn thấy trước mặt là một mảnh da thịt cùng đôi vú trắng bóc trước ngực lộ ra.

Lệ Khuynh Thành khom người xuống cầm lấy cái mũi của hắn, kết quả cảnh xuân trước ngực bỗng lộ ra, cái cổ áo rộng thùng thình kia không có cách nào che lấp được hai con thỏ trắng muốt đầy đặn, chỉ thiếu một chút nữa là chúng có thể nhảy ra ngoài.

"Mới sáng sớm, không cần phải mặc gợi cảm như vậyđi?" Tần Lạc thống khổ nói. Định câu dẫn người khác sao?

Đêm qua trong lúc vô tình bắt gặp cảnh nàng bước ra sau khi tắm rửa, làm cho hắn làm cả đêm nằm 'y mộng'. ( giấc mơ kiều diễm)

Hôm nay sáng sớm vừa mở mắt, nàng lại bắt đầu tấn công đợt thứ hai bằng 'nhục đạn'.

Chính mình mặc dù là một xử nam, nhưng mà, cũng không có nghĩa là cả đời đều là xử nam. Các chức năng trên cơ thể của một người đàn ông đều rất bình thường. Hắn cũng có nhu cầu.

"Rất gợi cảm phải không? Tôi xem đêm qua bộ dáng của cậu xem rất có hứng thú, xem đếm nước miếng đều chảy ra. Cho nên hôm nay mới cố ý mặc cho cậu xem đấy."

"--" Tần Lạc ngượng ngùng, không nghĩ tới vẻ mặt của mình đều bị nàng thấy được.

Tần Lạc cầm lấy chiếc di động nằm trên sàn nhà nhìn xem, đã sắp đến 9 giờ 30 rồi. Hắn từ ghế salon nhẩy dựng lên, hướng tới phòng rủa mặt chạy tới.

Sau khi nếm qua bửa sáng đơn giản của Lệ Khuynh Thành làm, hai người ngồi xe hướng đại học y khoa thủ đô tiến đến.

Xe ở trước cổng trường học liện dừng lại, đang muốn xuống xe tiến vào trong trường, bỗng nhìn thấy một chiếc BMW màu nâu chậm rãi chạy lại đây.

Lệ Khuynh Thành nhìn qua chiếc BMW một cái, rồi quay sang trêu ghẹo Tần Lạc: "Hì hì, tình nhân nhỏ của cậu đến rồi kìa."

Tần Lạc nhìn thoáng qua chiếc BMW kia, trong lòng cảm xúc đan xen lẫn lộn.

Nếu không phải phát sinh chuyện kia, nếu như mình còn ở tại Lâm gia, thì, hắn nhất định cũng ngồi đang ngồi trong chiếc xe này.

Tần Lạc tránh sang một bên, đưa tay ra chào Lâm Hoán Khê.

Nhưng chiếc xe BMW cũng không dừng lại, cứ đi thằng qua Tần Lạc cùng Lệ Khuynh Thành. Như là không hề phát hiện ra cón có một người là Tần Lạc đang đứng ở đây.

Tần Lạc cánh tay đưa ra giữa không trung, dường như một cánh tay được điêu khắc bằng đá.

Bởi vì tiết thứ ba mới có tiết, cho nên Tần Lạc không có lập tức đi tới phòng học, mà hướng phía văn phòng đi tới.

Thầy Chu thấy Tần Lạc đi vào, liền cầm bản thảo mình mới viết xong đưa cho một ông thầy bên cạnh nói:" Thầy Lý, đây là bải giảng nghiên cứu về trung y mà tôi mới viết xong. Thầy xem còn có vấn đề gì cần phải chỉnh sửa không?"

Thầy lý tiếp nhận bản thảo, cười nói: "Thầy Chu, nói về [ nội kinh] thì người có uy tín nhất, có kiến thức nhất, ở toàn Yến Kinh này cũng không có người nào vượt qua thầy. Những gì thầy viết đều rất cao thâm. Tôi làm sao có thể có ý kiến gì được chứ?"

Nhìn hai ông lão chủ nhiệm ngồi đó tâng bốc lẫn nhau, Tần Lạc cũng chỉ cười tủm tỉm, không nói gì.

Hắn đã đáp ứng thầy Vương, đại biểu tổ chuyên gia phát biểu ở đại hội. Đến lúc đó mới cho bọn họ một sự kinh ngạc đi.

"Hả, thầy Tần lên báo này?" Nhân viên văn phòng Tiểu Mẫn lật xem báo [ thời báo y học ] hôm nay mới đưa tới , vẻ mặt kinh ngạc kêu lên.

"Ai lên báo? Ai?" Tiểu Triệu mập mạp lên tiếng hỏi.

"Là thầy Tần. Thầy Tần, là thầy phải không? Ảnh chụp rất giống thầy." Tiểu Mẫn quay sang nhìn Tần Lạc, vẻ mặt chờ mong hỏi han.

Tần Lạc nhìn lướt qua, phát hiện mặt trên là cái tít 'Thái Ất Thần Châm truyền nhân hiện thế, châm vương Vương Tu Thân tự nhận tài nghệ không bằng người' hoành tráng trên cả mặt báo.

Mặt trên, còn có ảnh của chính mình đứng ở trên bậc thang tiếp nhận phỏng vấn.

Vây quanh Vương Tu Thân cùng lão Trác đều vài người làm về y học có máu mặt ở Yến Kinh, như sao quanh trăng đem Tần Lạc vây vào giữa. Áo xanh phất phơ, lông mày lưỡi mác. Trên mặt mỉm cười, lộ vẻ tự tin kiêu ngạo.

Điều duy nhất làm cho Tần Lạc có chút bất mãn chính là, người biên tập hình ảnh thế nào nhưng không dùng PS ( photo shop) đem 'tiểu đậu đậu' phía dưới kia đang 'thượng hỏa' kia cắt đi.

Nghe được lời nói của Tiểu Mẫn, tất cả các thầy giáo trong văn phòng tất cả đều vây quanh lại đây. Ngay cả thầy Chu lão cùng thầy Lý đang xem bản thảo cũng không ngoại lệ.

"Không có khả năng. Nếu thầy Tần thật sự là truyền nhân của Thái Ất Thần Châm, thì còn ở nơi này của chúng ta làm thầy giáo sao?" Tiểu Triệu cười ha ha nói.

Bình thường hắn luôn nịnh nọt thầy Chu, nên mối quan hệ với Tần cũng có chút bất hòa, tự nhiên không muốn tin vào sự thật trước mắt.

"Đúng thế. Quá hoang đường." Thầy Lý nói.

Lão Chu nhìn Tần Lạc, lại xem hình trên báo, nói: "Chỉ là giống nhau mà thôi. Trên cái thế giới này, người giống nhau thật sự là rất nhiều. Trước đó vài ngày tôi còn nhìn thấy trên báo một người nhìn rất giống bạn học cũ của tôi, kết quả khi gọi điện thoại qua hỏi, lại không phải là hắn -- "

Tiểu Mẫn chỉ vào một loạt chữ nhỏ trên báo, nói: "Nhưng mà, truyền nhân của Thái Ất Thần Châm tên cũng gọi là Tần Lạc. Không phải trùng hợp quá vậy đi?"

Tiểu Mẫn bởi vì quá kích động, cơ bản là không chú ý tới biểu tình trên mặt của những người khác, đối Tần Lạc nói: "Thầy Tần, người này có phải là anh không? Anh cũng sẽ không bảo đây là trùng hợp đấy chứ?"

"Đây không phải là trùng hợp." Tần Lạc cười nói."Là tôi đấy?"

"Là anh? Thật là là anh sao? Thầy Tần, làm sao anh không nói sớm chứ? Thật lợi hại." Tiểu Mẫn vui vẻ từ trên ghế nhảy dựng lên, chạy tới lôi kéo tay Tần Lạc, vẻ mặt vui mừng nhảy nhót như chim sẻ.

Mọi người ngây ra như phỗng, ngây ngốc nhìn Tần Lạc, không biết biểu hiện biểu tình ra cái dạng gì mới đúng.

Hắn, thật là truyền nhân của Thái Ất Thần Châm ?

Tin tức này đối với bọn họ thật sự mà nói là quá rung động, làm cho bọn họ không có cách nào chấp nhận.

Tiểu Triệu lấy ra điện thoại di động nhìn thời gian, chán nản nhận ra, hôm nay cũng không phải ngày cá tháng tư.

Nhìn đến bọn họ mặt như màu đất, Tần Lạc trong lòng rất chi là sung sướng.

Hắn nhớ tới câu nói đêm qua của Lệ Khuynh Thành: Làm người xấu chính là để bắt nạt!


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.