Bác Sĩ Thiên Tài

Chương 1031: Chương 1031: Lẽ ra ngày trước nên gả cho anh họ




Quay đầu nhìn lại, toà nhà bệnh viện trước mắt nguy nga đồ sộ, cao vút trong trời mây.

Vương Cửu Cửu không thiếu tiền, cũng không phải là chưa đi đây đi đó, nhưng khi đứng trước tòa nhà mà nếu ở Yến Kinh thì căn bản là chẳng đáng nói đến này thì nàng lại có một cảm giác tự hào đến khác lạ.

Đây là sản nghiệp của người đàn ông của mình, nó liên quan trực tiếp, máu mủ ruột rà với mình. Yêu một người thì sẽ yêu tất cả những gì thuộc về người đó.

Yêu một người thì sẽ muốn tiến lại gần, lại gần hơn nữa. Tiến lại gần hơn với người đó, với gia đình, người thân, bạn bè của người đó, tiến sát lại gần hơn với tất cả những người mà người đó coi trọng, sau đó làm cho bọn họ chấp nhận và giang tay chào đón mình.

Đây là chuyện bình thường nhất của tất cả những người con gái thông thường.

Nhưng Vương Cửu Cửu lại không có được.

Vương Cửu Cửu vừa mới bước ra khỏi cổng lớn của bệnh viện thì cánh cửa xe của chiếc BMW đang dừng ở gần đó lập tức được mở ra, một người phụ nữ ăn mặc hợp thời nhanh chân bước xuống, hỏi: “Cửu Cửu, thế nào?”

“Rất tốt.” Vương Cửu Cửu nói.

“Rất tốt nghĩa là thế nào? Con đã nói rõ với bà ấy chưa?”

“Nói rõ rồi. Cô ấy đã đồng ý từ chối lời mời đến buổi họp ở Thượng Hải, và cũng sẽ bảo bác trai trì hoãn hành trình đi châu Âu lại …” Vương Cửu Cửu cười nói.

“Hứ, không đi thì không đi chứ, trì hoãn thì kệ trì hoãn, liên quan gì đến chúng ta? Bọn họ còn không lo thì mẹ con ta đứng đây sốt ruột cái gì chứ? Thế này là thế nào không biết? Con cũng đâu phải bạn gái mà cậu ta bày ra trước mắt, lại càng không phải vợ chưa cưới mà cậu ta định kết hôn, vậy vì sao mà chúng ta lại phải giúp nó?”

Vương Cửu Cửu kéo tay Trương Nghi Y, cười nói: “Khi trước không phải mẹ vội vội vàng vàng bảo con mau thông báo tình hình cho người nhà của Tần Lạc biết ư? Bây giờ người nhà của anh ấy tiếp nhận đề nghị của chúng ta rồi thì mẹ lại cảm thấy không vui?”

“Chỉ là mẹ thấy không phục.” Trương Nghi Y lạnh lùng nói.“Trương Nghi Y ta đây khi trước ở đại học Yến Kinh là một đóa hoa tươi trong cả trăm vườn hoa lớn nhỏ, đàn ông theo gót ta có thể xếp thành hàng từ Cố Cung đến tận Nam Kinh. Dựa vào cái gì mà con gái ta sinh ra lại phải đi làm vợ bé cho kẻ khác chứ? Con nhìn cái vóc dáng này xem, nhìn khuôn mặt này xem, nhìn khí chất này xem, có được bà vợ bé nào mà lại đẹp được như con gái mẹ chứ?”

Dừng lại một lát, Trương Nghi Y lại nhìn Vương Cửu Cửu với vẻ mặt khó hiểu, nói: “Hình như vợ bé đều rất đẹp thì phải?”

“Vâng, đúng vậy đấy.” Vương Cửu Cửu cố nhịn cười. “Mẹ khen con như thế, không phải đã coi con là vợ bé rồi sao?”

“Ài, năm đó mẹ đáng lẽ nên tiếp nhận sự theo đuổi của anh họ mẹ.”

Trương Nghi Y thở dài nói. “Vì sao vậy ạ?” Vương Cửu Cửu hỏi với vẻ nghi hoặc. “Nếu mẹ mà lấy anh họ mẹ thì sẽ là kiểu kết hôn gần, con chắc chắn là sẽ không xinh đẹp được như giờ đâu …”

“………….” Vương Cửu Cửu cảm thấy toàn bộ lục phủ ngũ tạng trong người mình như cứng đơ lại, không nghe theo lời mình nữa. Một người có chỉ số IQ là bao nhiêu mới có thể nghĩ ra được một chiêu dỡ người như vậy chứ?

“Trương Nghi Y, nếu mẹ mà lấy anh họ mẹ thì con còn là con nữa không?” “Nếu con không phải là con, thì chứng tỏ là con cũng không phải là con của mẹ, thế thì mẹ cũng chẳng thèm để ý xem con đi làm bà hai, bà ba hay bà tư nhà người ta làm gì cho mệt. Con thích làm gì thì làm.”

Vương Cửu Cửu xịu hẳn mặt xuống, buồn bã nói: “Mẹ, có phải con làm cho mẹ thất vọng lắm không? Con cũng biết là con kém cỏi, con làm cho mẹ mất mặt, nhưng … con thật sự là không thể nào thích được người đàn ông nào khác.”

Hai hốc mắt Vương Cửu Cửu bắt đầu ướt đẫm, nàng rút giấy ăn từ trong túi xách của mình ra lau đi những hàng nước mắt đang chực trào ra, nói: “Con đã thử rồi, nhưng con thật sự không làm được.”

Thấy con gái mình rơi lệ, thì Trương Nghi Y cũng đỏ hết khóe mắt. Bà ôm chầm con gái vào lòng, gạt đi hai hàng nước mắt, nói: “Con gái ngốc, con không hề làm cho mẹ thất vọng, chỉ là con quá nặng tình. Đều do mẹ không tốt, đã để cho những ưu điểm của mẹ di truyền hết lại cho con … con là đứa con gái tốt nhất trên thế gian này, vậy thì làm sao có thể để mẹ phải mất mặt chứ? Chúng ta nói trước với nhau nhé, kiếp này con làm con gái của mẹ, kiếp sau con vẫn làm con gái của mẹ. Cho dù kiếp sau con vẫn làm vợ bé của người ta thì cũng phải là con gái của mẹ.”

“Kiếp sau con sẽ không làm vợ bé nữa. Con sẽ yêu một cách quang minh chính đại, kết hôn một cách đường đường chính chính, con phải bảo anh ta lái hẳn một đoàn máy kéo đến để rước con về. Chúng con sẽ lượn ba vòng quanh thành Yến Kinh, lấy hết chỗ biển xe của ông bà nội, của các chú để gắn vào đoàn xe kéo, để cảnh sát giao thông nhìn thấy chúng ta cũng phải đứng nghiêm thi lễ. Con sẽ kéo lấy vạt áo mẹ mà khóc không chịu ra khỏi nhà, và mẹ sẽ nói rằng con ngốc ạ, cũng chỉ là gả chồng thôi mà, có gì to tát đâu mà phải sợ, ngày trước mẹ cũng trải qua rồi, thôi đi đi đừng để đàn ông lợi dụng mình một cách dễ dàng.”

“Đúng rồi, đúng rồi. Ngày thứ hai sau ngày tân hôn các con sẽ phải quỳ xuống để dâng trà cho mẹ. Mẹ sẽ nháy mắt với con xem tối hôm trước có được lên đỉnh không, nếu có thì con sẽ đưa tách trà lên cao một chút, còn nếu không thì hạ tách trà xuống thấp một chút. Nếu người đàn ông đó không làm cho con lên đỉnh được thì mẹ sẽ không giơ tay đón nhận tách trà của cậu ta, để cậu ta phải quỳ ba giờ đồng hồ luôn.”

“Mẹ thật tốt.”

“Ài, mẹ biết mà.” ……………………………..

Tần Lạc cứ ngồi nói chuyện với Tô Tử cho đến khi Garbo nằm gọn lỏn trong lòng hắn ngủ ngon giấc rồi thì hắn mới chuẩn bị rời đi.

Vừa mới chui đầu vào trong xe thì điện thoại trong túi lại reo lên.

“Mẹ à? Sao mẹ lại nhớ đến mà gọi điện cho con trai mẹ thế?” Tần Lạc sau khi nhấn nút nghe thì cười nói.

Số điện thoại hiển thị trên màn hình là từ phòng làm việc của Cam Vân, mẹ của Tần Lạc, điều đó chứng tỏ hiện giờ bà vẫn ở bệnh viện chưa về.

“Tên ranh này, mẹ đang tìm con có việc đây.” Giọng điệu của Cam Vân có phần cổ quái, không yêu chiều, mà còn rất nghiêm túc là đằng khác.

“Có chuyện gì vậy mẹ?” Tim Tần Lạc đập thình thịch. Cô đã xảy ra chuyện rồi, nếu bây giờ mà ở nhà có chuyện gì nữa thì hắn cho dù là có ba đầu sáu tay cũng không kham nổi.

“Bây giờ con nói chuyện có tiện không?”

Tần Lạc lướt mắt nhìn Ly đứng ở bên cạnh, nói: “Không sao đâu ạ, mẹ cứ nói đi.”

“Mẹ hỏi con nhé, con có quan hệ thế nào với Cửu Cửu?” Cam Vân tức giận hỏi.

“Cửu Cửu? Mẹ gặp cô ấy rồi à?” Tần Lạc nghi hoặc hỏi. Theo lý mà nói thì mẹ không quen Vương Cửu Cửu mới đúng chứ. Trong trí nhớ của mình, thì bọn họ chưa từng gặp nhau bao giờ, và cũng không có bất kỳ giao tình nào cả.

“Ừ, mẹ gặp rồi.” Cam Vân nói. “Nó vừa rời khỏi chỗ mẹ xong.”

“Cửu Cửu làm sao vậy ạ?” Tần Lạc lo lắng hỏi.

“Ài.” Cam Vân thở dài thườn thượt. Xem ra quan hệ của hai đứa này quả nhiên là không bình thường chút nào. Cửu Cửu khi nhắc đến Tần Lạc thì ngọt như ăn phải mật vậy, còn Tần Lạc thì vừa mới nghe nói Cửu Cửu vừa rời khỏi đây thì giọng điệu lo lắng không yên, đến cả thằng ngốc cũng nghe ra được. “Nó chẳng làm sao cả, rất tốt là đằng khác.”

Tần Lạc trầm ngâm hỏi: “Hai người sao lại gặp được nhau?”

“Sao mẹ phải nói cho con? Tên ranh này, công tác bảo vệ của con làm cũng không tệ chút nào.”

Cậu con trai ngày trước cứ mỗi lần nói chuyện với con gái là lại mặt mày đỏ lựng, vậy mà chỉ trong nháy mắt đã trưởng thành rồi, không những thế mà còn biết lăng nhăng nữa, điều này khiến cho một người là mẹ như bà vừa bỡ ngỡ lại vừa tức giận.

Những chuyện này là như thế nào đây?

Có điều, cũng không thể trách con trai mình vì sao lại bị người ta hút hồn đến thế. Bất luận là Lâm Hoán Khê hay Vương Cửu Cửu ngày hôm nay bà gặp, thì đều là những người con gái tốt hiếm thấy.

Tính cách của Lâm Hoán Khê mặc dù lạnh lùng một chút, nhưng lại rất dịu dàng hiền thục, đối đãi hết lòng với người nhà và Tần Lạc, nàng hoàn toàn thuộc tuýt người ngoài lạnh lùng trong thì tràn trề nhiệt huyết.

Vương Cửu Cửu thì trẻ trung thời thượng, nói năng đâu ra đấy, có khả năng thuyết phục người khác đến rõ rệt, chỉ nhìn thôi là biết nàng đến từ một gia đình bề thế. Bề ngoài của một con người có thể thay đổi được, nhưng khí chất trong từng lời nói cử chỉ thì không thể dựa vào vỏ bọc bên ngoài mà thay đổi được.

Nàng vừa trẻ lại đẹp, tràn đầy sinh lực, một người con gái như vậy thì làm gì có người đàn ông nào trên đời lại không thích được cơ chứ?

Nói cho cùng thì việc này vẫn nên trách mình. Nếu mình không sinh ra một đứa con trai xuất sắc như thế thì làm gì có những chuyện như thế này xảy ra?

Ở đầu dây bên kia, Cam Vân đang rơi vào trạng thái tự trách mình.

Tần Lạc chỉ biết cười gượng, những tình huống như thế này đúng là hắn không biết phải tiếp lời như thế nào cho phải. Tuy vậy trong lòng hắn vẫn đang tự hỏi, không hiểu Vương Cửu Cửu đến tìm mẹ mình để làm gì?

“Ài. Hoán Khê là một cô gái tốt, Cửu Cửu cũng là một cô gái tốt. Con định xử lý quan hệ giữa hai người đó thế nào đây?”

“Mẹ à, việc này mẹ không phải quan tâm đâu, có được không ạ?”

“Mẹ không quan tâm được ư? Nếu mẹ không quan tâm thì mẹ còn là mẹ của con không?”

“…………….” Tần Lạc cảm thấy câu nói này nghe quen quen. Hắn nghĩ tới nghĩ lui thì nghĩ đến Trương Nghi Y, đây không phải là phong cách của Trương Nghi Y hay sao? Sao lại lây sang mẹ mình được chứ? Rất nhanh, Tần Lạc liền nghĩ ngay đến một khả năng vô cùng đáng sợ, không phải Trương Nghi Y cũng đến gặp mẹ mình đấy chứ?

“Mẹ à, gần đây con hơi bận, khi nào con rãnh thì con sẽ về nhà một chuyến, đến lúc đó chúng ta lại thảo luận về vấn đề này được không ạ?” Tần Lạc thấp giọng nói.

Cam Vân biết chuyện Tần Lạc sắp đi Mỹ từ miệng của Vương Cửu Cửu, nhưng bà vẫn có kìm nén không hỏi xem rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.

Tần Lạc không muốn nói thì tức là nó không muốn mọi người phải quan tâm, lo lắng. Nếu đã vậy thì mình cũng nên tiếp nhận lòng hiếu thuận này của nó mới phải.

Khi Cam Vân tiễn Vương Cửu Cửu ra đến cửa thì bà hỏi xem có nên nói chuyện này cho Tần Lạc biết không, câu trả lời của Vương Cửu Cửu là ‘có những việc phụ nữ chúng ta có thể giải quyết được rồi thì không cần thiết phải làm phiền đến anh ấy nữa’.

Cam Vân nghĩ một lúc thì thấy Vương Cửu Cửu nói đúng lắm, những việc trong nhà thì hãy để phụ nữ làm được rồi, Tần Lạc còn có những việc quan trọng hơn phải làm.

“Được.” Cam Vân đồng ý. “Tần Lạc này, Tần gia nhà chúng ta không có những người đàn ông vong ân bội nghĩa. Con nhất định phải đối xử với Hoán Khê và Cửu Cửu cho tốt vào, ngoài hai người bọn họ ra thì con không được tiếp nhận thêm người phụ nữ nào nữa đâu đấy.”

“Cái này ….. e rằng không được mẹ ạ.” Tần Lạc bất đắc dĩ nói. Hắn con chưa nói chuyện mình với Lệ Khuynh Thành ra cho người nhà biết đâu.

Tất nhiên là hắn cũng có thể che giấu, nhưng làm vậy thì quả là không tôn trọng nàng chút nào.

Có thể hắn không có cách nào cho nàng được một danh phận, nhưng hắn vẫn hy vọng người nhà biết về sự tồn tại của bọn họ.

“………………..”

Cam Vân nghĩ bụng, thằng ranh này nếu không phải do mình sinh ra thì mình đã cho người đi rạch mặt nó ra từ lâu rồi.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.