Sau khi nghe thấy Tần Lạc nói vậy thì Văn Nhân Đình cũng không có bất kỳ biểu hiện kinh ngạc nào cả.
Ông ngồi xuống chiếc ghế gỗ, phất phất tay ra ý cho Tần Lạc ngồi xuống bên cạnh mình rồi nói: “Làm thế nào mà biết vậy?
“Khi ông nội cháu bị bắt cóc thì cháu đã đem theo người đi cứu, khi cứu được ông ra thì đồng thời cũng bắt được hai tên đã bắt cóc ông.”
Tần Lạc giải thích.
“Thông qua một số thủ đoạn bức cung thì bọn cháu đã biết được thân phận của người đứng sau vụ việc này từ miệng hai tên bắt cóc đó. Chính bọn chúng đã thừa nhận rằng, người sai bảo chúng làm những việc này là Tần Tung Hoành.”
Văn Nhân Đình hơi cau mày lại, đầu ngón tay khẽ gõ từng hồi lên thành ghế, nói: “Thói đời hiểm ác, chưa đi đến giai đoạn cuối thì chưa thể biết được hung thủ là ai. Hơn hai mươi năm về trước, ông cũng chính là vì quá tin tưởng vào sự phán đoán của bản thân mình nên suýt chút nữa thì xôi hỏng bỏng không.”
“Hơn hai mươi năm về trước?” Tần Lạc hỏi lại.
“Đúng vậy.
Lúc đó đúng vào thời điểm Bạch gia muốn thâu tóm luôn cả gia tộc Văn Nhân, thì ông đột nhiên mắc bệnh nặng, nằm liệt giường không thể dậy nổi.
Thế rồi, ông đã trao trọng trách bảo vệ gia tộc cho một người bạn mà ông tin tưởng nhất____Nhưng không ngờ anh ta lại câu kết với Bạch gia, bí mật mưu hại ông.
Cũng may mà ông nội cháu kịp thời trị khỏi bệnh cho ông, mới có thể cứu vãn cái vận đen thay tên đổi chủ trong vòng một đêm của gia tộc Văn Nhân.”
Văn Nhân Đình thở dài nói.
“Từ đó trở đi, ông đã không xem trọng tình bạn như trước nữa.
Vốn nghĩ một người bạn vào sinh ra tử với mình, vậy mà nói thay đổi là thay đổi được ngay, vậy thì còn ai đáng để mình tin tưởng nữa đây?”
“Bạn bè còn dễ làm thương đến mình hơn cả kẻ thù.” Tần Lạc nói.
“Kẻ thù làm tổn thương cháu thì điều đó cũng nằm trong sự dự liệu của cháu, nhưng người bạn cháu làm tổn thương cháu thì sẽ làm cho cháu trở tay không kịp.”
“Nhưng, chỉ có một người là ngoại lệ.”
Văn Nhân Đình nói.
“Đó là ông nội Tần Tranh của cháu.”
“Cháu biết không? Khi đó Bạch gia nghe nói ông mời đến một danh y, thì cũng đã ngầm cho người đến tìm ông cháu, chỉ cần ông ấy từ chối xem bệnh cho ông, thì sẽ có được một số tiền cực lớn____Nhưng ông cháu lại không động lòng với nó, vẫn kiên trì chữa trị cho ông bằng được.
Khi đó, ông và ông của cháu vẫn chưa phải là bạn đâu. Chỉ là mối quan hệ thông thường giữa một bác sỹ và một bệnh nhân mà thôi.”
“Ngày sau, gia tộc Văn Nhân có bước chuyển mới tốt hơn trước, ông đã nhiều lần mời ông cháu đến thủ đô, nhưng đều bị ông cháu từ chối.
Vì ông cũng phải lo lắng cho sản nghiệp của gia tộc Văn Nhân, nên cũng không có thời gian đi thăm người bạn cũ.
Vì thế mà chỉ có thể cho người đem tặng ông ấy mấy tấm séc.
Tấm séc nào cũng được ông ấy thu nhận, nhưng lại không bao giờ đi đổi cả.
Vì vậy mà số tiền đó vẫn cứ ở mãi trong tài khoản của ông.”
Văn Nhân Đình vỗ vỗ vào mu bàn tay Tần Lạc, nói: “Lúc đó ông cũng biết ông ấy có một đứa cháu nội mắc một căn bệnh kỳ quái trong người, nhưng ông cũng chưa bao giờ có ý muốn hủy bỏ hôn ước cả. Mặc dù ông cũng biết, một người đàn ông mắc một căn bệnh nan y khó chữa trong người bất kể lúc nào cũng có thể tử vong thì không xứng với cháu gái của ông, nhưng, ông vẫn muốn cho cháu một cơ hội. Ít nhất thì cũng phải để cho hai người trẻ tuổi các cháu gặp mặt nhau một lần mới được.”
“Cuối cùng thì cũng đợi được cháu đến, nhưng không ngờ là cháu đến đây lại là để từ hôn.
Ông cảm thấy rất đáng tiếc, cảm thấy hổ thẹn với người bạn cũ, cảm thấy mình đã không giữ đúng lời hứa năm xưa.
Nhưng lại thấy đây biết đâu lại là một việc tốt cũng nên. Nếu cháu mà thích Mục Nguyệt mà Mục Nguyệt lại chẳng có cảm giác gì với cháu, như thế không phải sự việc còn bi đát hơn sao?” Ngưng một lúc, Văn Nhân Đình lại tự chế nhạo mình: “Có phải ông đã quá tin tưởng vào cháu gái mình không nhỉ? Kết quả, không phải là cháu gái ông không thích cháu mà là đã bị cháu từ chối____Có những lúc ông rất tức giận.
Nhưng nghĩ đi nghĩ lại thì lại thấy đặc biệt thích thú.
Tâm tình của mấy người trẻ tuổi các cháu, đúng là không biết đâu mà lần.”
“Mục Nguyệt đúng là vô cùng xuất sắc.
Cô ấy đáng để ông tín nhiệm như vậy.”
Tần Lạc cười nói.
“Đúng vậy.
Nó quá là xuất sắc.
Xuất sắc đến độ làm ông cũng cảm thấy sợ hãi.”
Văn Nhân Đình thật thà nói.
“Sắc đẹp là cái mầm của tai họa.
Người phụ nữ quá đỗi thông minh tài giỏi thì thường sẽ không có được hạnh phúc.
Đây là quy luật rồi.”
“Làm gì có chuyện như vậy?” Tần Lạc nói.
“Mục Nguyệt chắc chắn sẽ có được hạnh phúc thôi.”
“Hy vọng là như vậy.”
Văn Nhân Đình nói.
“Hai đứa chúng bay không đến được với nhau, ông tiếc lắm!
Ông có thể nhận ra được, nó không phản cảm gì với cháu cả.
______Đối với Mục Nguyệt mà nói thì cái gì nó cảm thấy không phản cảm, cũng đồng nghĩa với việc nó thích cái đó.
Chỉ là nó không biết phải biểu đạt ra bên ngoài thế nào mà thôi.
Không biết ngày sau liệu nó có gặp được một người đàn ông nào làm cho nó không phản cảm nữa không.”
“Cháu xin lỗi ông.”
Tần Lạc cảm thấy có lỗi nói.
“Ngốc ạ, cháu xin lỗi ông cái gì chứ?” Văn Nhân Đình nói.
“Nếu phải xin lỗi thì cũng là ông xin lỗi nhà cháu mới phải chứ.
Ông nợ Tần gia quá nhiều rồi.
Ân tình của hơn hai mươi năm trước còn chưa trả đây, ông cháu còn vì việc của nhà họ Văn Nhân mà bị thương phải nhập viện____Ông thực sự áy náy lắm.
Thật là hổ thẹn vô cùng.”
Tần Lạc nhìn vẻ mặt lộ rõ vẻ xấu hổ của Văn Nhân Đình, trong lòng khẽ xúc động.
Chỉ vì một lời hứa của hai mươi tư năm về trước mà Văn Nhân Đình đã kiên trì cả gần nửa đời người.
Bất luận ông ấy ở vào địa vì gì đi chăng nữa thì vẫn luôn khắc ghi mối ân tình đó trong lòng.
Nghe thấy Văn Nhân gia gặp chuyện mà khiến cho ông mấy chục năm năm không đến thủ đô phải vội vàng chạy tới______Hai ông đã hơn hai mươi năm không gặp mặt mà vẫn giữ được tình bạn như vậy, quả khiến cho người ta phải khâm phục, hâm mộ, tán dương hết lời.
Bên cạnh bạn liệu có người bạn nào như vậy không?
“Tính tình ông cháu bướng bỉnh lắm. Ông mà đã muốn làm gì thì không ai khuyên nhủ được.
Còn việc gì mà ông đã không muốn làm thì chẳng ai có thể miễn cưỡng bắt ông làm được cả.”
Tần Lạc cười an ủi.
“Ông cũng không nên lo lắng quá, ông cháu sẽ ổn cả thôi.”
Văn Nhân Đình gật đầu nói: “Hiện giờ việc quan trọng nhất đó là cứu chữa cho Mục Nguyệt.
Còn những chuyện khác, thì đợi khi nào nó thức dậy rồi tính tiếp đi.
Ông đã giao cho nó cả cái gia tộc Văn Nhân này, vì vậy mà mọi việc hãy cứ để cho nó toàn quyền xử lý.
Còn về chân tướng sự việc mà cháu nói____thì cũng để xem nó quyết định sẽ làm thế nào đi.”
“Cháu hiểu rồi.”
Tần Lạc nói.
“Đợi một vị thuốc nữa đưa đến là cháu có thể sắc thuốc cho Mục Nguyệt được rồi.
Rất nhanh, cô ấy sẽ đứng dậy được thôi.”
“Ông rất mong đợi cháu lại một lần nữa cứu rỗi gia tộc Văn Nhân.”
Văn Nhân Đình cười ha ha nói.
Cộc cộc_____Từ bên ngoài vọng vào tiếng gõ cửa, bác Thủy đứng bên ngoài cửa nói: “Lão gia, Bạch Phá Cục đến rồi.”
Văn Nhân Đình nói với Tần Lạc: “Càng nhiều người biết đến bệnh tình của Mục Nguyệt thì thế cục của gia tộc Văn Nhân càng trở nên nguy hiểm.
Chúng ta đi thôi.
Ra xem xem có chuyện gì.”
“Vâng ạ.”
Tần Lạc đáp lại.
Bạch Phá Cục vẫn như lần đầu gặp mặt, vẫn vẻ mặt ngông cuồng và máu chiến.
Cho dù hắn ta có mặc một bộ đồ vest rất lịch sự, nhưng cũng không thể che đậy được cái vẻ nguy hiểm vốn có trong con người hắn.
Hắn ta như một con thú dữ ở trong lồng vậy, bộ dạng của hắn khiến cho người ta có cảm giác như bất cứ lúc nào cũng có thể bị hắn vồ vào người rồi xé nát cả thân người mình ra.
Còn độ máu chiến của một số người thì lại được ẩn giấu ở bên trong. Ví dụ như Tần Lạc.
Nhưng độ máu chiến của Bạch Phá Cục thì lại bộc lộ hết cả ra ngoài, khiến cho người ta thoạt nhìn đã nhìn ra rồi.
Hắn đứng ở phòng khách, thấy Văn Nhân Đình đi ra thì lập tức bước lên trước, quan tâm hỏi: “Văn Nhân lão gia, nghe nói Mục Nguyệt bệnh rồi phải không ạ?”
“Ừ, đúng vậy.” Văn Nhân Đình gật đầu nói.
“Cảm ơn anh đã nhớ đến.”
“Cháu cũng vừa đi leo núi với bạn về xong. Sau khi nghe nói tình hình của Mục Nguyệt, thì tắm rửa thay quần áo xong là đến đây ngay___ Rốt cuộc Mục Nguyệt bị làm sao vậy ạ? Có nghiêm trọng lắm không? Bên ngoài không ít tin tức về cô ấy mà không biết thật giả thế nào.”
“Bị trúng độc.”
Tần Lạc nói.
Bạch Phá Cục nhìn Tần Lạc, cười nói: “Lâu lắm không gặp.
Mặc dù tôi ở nơi khác nhưng vẫn thường xuyên nghe đến sự tích anh hùng của anh.
Sự việc mà anh làm ở Paris quả là khiến người ta hả hê trong lòng.
Không tồi.
Đúng kiểu người tôi thích.”
“Cảm ơn anh!”
Tần Lạc nói. Đáng tiếc là hắn không thích đàn ông.
“Nếu đã đến rồi thì đi thăm Mục Nguyệt một chút đi.”
Văn Nhân Đình lên tiếng mời.
“Chỉ là không biết Mục Nguyệt hiện giờ đã tỉnh dậy hay chưa nữa.”
“Vâng, được ạ.” Bạch Phá Cục sảng khoái nhận lời.
“Văn Nhân lão gia, có gì cần cháu giúp không? Nếu có chuyện gì mà cháu có thể giúp được thì ông cứ nói ra. Bỏ qua những chuyện ân ân oán oán sang một bên, Mục Nguyệt là một cô gái mà cháu vô cùng hâm mộ. Một người phụ nữ trẻ tuổi như cô ấy mà có thể làm được những thứ như ngày hôm nay thì quả thật là không dễ dàng chút nào.”
“Tần Lạc đang giúp đỡ chữa trị.
Tạm thời thì không có vấn đề gì lớn cả.”
Văn Nhân Đình nói.
“Cảm ơn anh.
Có chỗ nào cần đến sự giúp đỡ của anh thì tôi sẽ bảo người gọi cho anh ngay.”
Mấy người đi đến căn phòng mà Văn Nhân Mục Nguyệt đang nằm dưỡng bệnh, Bạch Phá Cục đi đến bên đầu giường nhìn ngắm một lúc, cau mày lại nói: “Kẻ nào mà lại ác độc đến độc hại Mục Nguyệt ra nông nỗi này?”
Văn Nhân Đình cười nói: “Việc cần thiết nhất hiện giờ đó là chữa trị cho Mục Nguyệt mau chóng khỏi bệnh. Còn những việc khác thì đợi khi nào Mục Nguyệt tỉnh lại hãy tính tiếp.”
“Đúng vậy.
Mạng người là quan trọng nhất.”
Bạch Phá Cục nói.
“Văn Nhân lão gia không cần phải lo lắng như vậy đâu, có danh y có bàn tay thần diệu như Tần Lạc ở đây thì Mục Nguyệt sẽ không sao cả đâu. Hiện giờ nhà ông bề bộn trăm công nghìn việc, nên cháu không làm phiền nữa. Cháu xin phép về trước.”
Bạch Phá Cục quay người lại nói với Tần Lạc: “Bệnh tình của Mục Nguyệt trông cậy hết vào anh đấy.
Đợi khi nào việc ở đây xong xuôi đâu đấy rồi thì tôi mời anh đi uống một chầu.”
“Cảm ơn anh.
Tôi sẽ cố gắng hết mình.”
Tần Lạc đáp lại.
Sau khi tiễn Bạch Phá Cục thì Văn Nhân Đình quay ra nói với Tần Lạc: “Cháu thấy thế nào?”
“Cái gì mà thấy thế nào ạ?” Tần Lạc hỏi lại.
“Cháu có nghĩ là Bạch Phá Cục có khả năng là người đứng sau giật dây mọi việc không?” Văn Nhân Đình nghiêm túc hỏi.
“Ông hoài nghi anh ta sao?” Tần Lạc kinh ngạc hỏi.
“Không phải là Tần gia thì sẽ là Bạch gia____ Hoặc cũng có thể là kẻ thù nào mà chúng ta không biết.
Nhưng bất kể ai cũng có thể liên quan đến việc này.” Văn Nhân Đình thở dài nói.
“Vâng, đúng vậy.”
Tần Lạc nói.
“Hy vọng Mục Nguyệt mau chóng khôi phục. Với trí thông minh của cô ấy thì chân tướng sự việc chắc chắn sẽ sớm được làm sáng tỏ thôi.”
Văn Nhân Đình lắc lắc đầu nói: “Tần Lạc, cháu không hiểu. Đôi khi chân tướng không quan trọng như chúng ta nghĩ chút nào.”
“Chân tướng không quan trọng?” Tần Lạc rõ ràng là không đồng ý với quan điểm của Văn Nhân Đình.
Cổ nhân vẫn nói, có thù mà không báo thì không phải là quân tử mà.
“Thế cháu nghĩ, nếu Mục Nguyệt mà không bị người ta hãm hại thì ba người bọn họ sẽ bình an vô sự sao?”
“_______” Tần Lạc á khẩu không nói được câu nào.
Có những người vừa mới sinh ra đã trở thành đối thủ của nhau rồi.
Việc này chẳng liên quan gì đến chuyện bạn đã từng làm chuyện gì và từng nói gì.
“Hai người bọn họ đều không phải là hạng người đơn giản chút nào.
Để Mục nguyệt phải đấu trí với hai đối thủ như vậy thì ông có phần lo lắng.”
“Vâng. Đúng là đã làm khó dễ cho Mục Nguyệt.”
Tần Lạc tỏ vẻ đồng cảm nói.
Để một cô gái phải gánh vác một trọng trách nặng nề như vậy thì thật là thất đức.
“Vì vậy mà khi Mục Nguyệt gặp nạn thì cháu phải giúp nó một tay.”
Văn Nhân Đình lập tức nắm được điểm yếu trong câu nói của Tần Lạc, thừa cơ đưa ra yêu cầu của mình.
“Tần Lạc này, ông có linh cảm mối nguy cơ sắp ập lên đầu gia tộc Văn Nhân .Coi như ông già này cầu xin cháu cũng được, khi Mục Nguyệt gặp phải khó khăn hay nguy hiểm thì cháu hãy giúp đỡ nó nhé.Chẳng còn ai đáng tin cậy hơn cháu nữa.”