Bác Sĩ Thiên Tài

Chương 1089: Chương 1089: Lưu manh tới cực điểm




Gió thổi càng lúc càng mạnh, cát bay càng lúc càng nhiều.

Bầu trời âm u, mây đen quay cuồng.

Sét đánh, hạt mưa lách tách rơi xuống …

Las Vegas là thành phố có nhịp sống nhanh, là thành phố mở rộng nhanh, các building được xây dựng nhanh chóng, xe chạy nhanh, ăn cơm nhanh, bước đi nhanh, thắng tiền nhanh, thua tiền nhanh, yêu nhau cũng nhanh, lên giưòng cũng nhanh ngay cả trời mưa cũng nhanh. Thời tiết chỉ vừa mới thay đổi, chỉ trong nháy mắt mưa đã rơi xuống, không nhiều mây đen kéo tới nhưng đương nhiên mưa vẫn rơi xuống.

Gió nước mưa phả vào mặt, vào người gây nên cảm giác đau rát.

Thế nhưng hai người đang ở trong sa mạc hoang vu này hoàn toàn coi nhẹ nỗi đau đớn đó.

Quân Sư không quan tâm. Nước mưa này tính gì?

Năm đó Quân Sư tới Z quốc chấp hành nhiệm vụ quốc gia cấp SS, trận kịch chiến trên sông Mi Hà, ba trăm tinh anh đặc biệt, ngày hôm đó trời còn mưa to hơn như này nhiều giống như là có thiên thần ở trên trời dùng cái gáo lớn dội nước xuống vậy.

Kết quả cuối cùng là ba trăm tinh anh chết toàn bộ, Quân Sư thắng. Máu tươi nhuộn đỏ sông Mị Hà, thi thể dập dềnh trôi nổi chật lòng sông.

Bá Tước càng không có cảm giác. So với nước mưa vỗ vào mặt, cơn đau kéo tới từ hai mắt ông ta còn khủng khiếp hơn nhiều.

Máu tươi trong hốc mắt chảy ra không còn màu đỏ thẩm mà sền sệt có màu thâm đen.

Con ngươi bị nghiền nát và máu tươi cùng hòa trộn với nhau tạo thành một loại chất lỏng với màu sắc không mấy đẹp này.

Chất lỏng đặc sánh dính trên mi mắt, dính trên mặt và hai bên mũi …

Điều này càng khiến gương mặt vốn gầy còm nay sưng vù của Bá Tước trông cực kỳ dữ tợn, giống như con quỷ hình người leo từ mười tám tầng địa ngục ra ngoài.

Bá Tước không còn nhìn thấy hình dáng của mình cũng như không còn nhìn thấy thế giới trước mắt. Ông ta hoàn toàn không nhìn thấy bất kỳ điều gì nữa.

Cũng vì như này Bá Tước mới cảm giác được sự đau đớn, cảm giác được sự phẫn nộ, cảm giác không cam lòng, hiểu được thế nào là sự sợ hãi …

Bá Tước chưa từng nghĩ tới một ngày hai mắt của mình sẽ bị người khác hủy diệt mà ngược lại ông ta đã từng hủy đi vô số đôi mắt của người khác.

Thế nhưng khi vận rủi rơi xuống đầu mình, Bá Tước mới thực sự cảm nhận được nỗi đau đớn tuyệt vọng khi chìm trong bóng tối.

Bá Tước mù mắt? Đây chính là Bá Tước sao?

Trong khi giãy chết Bá Tước phải đối mặt với kẻ thù là Vương Hậu … một Vương Hậu có thể trốn thoát khỏi tay Hoàng Đế.

Thượng Đế không còn quan tâm tới con tin không trung thành của mình nữa. Thắng lợi rõ rệt bắt đầu nghiêng về phía đối phương.

Hai con mắt đã mù, khí hải bị hủy không thể tiếp tục thi triển Bạc Cốt, lúc này thân thể Bá Tước đã khôi phục hình dáng vốn có của mình.

Bây giờ ngay cả chính Bá Tước cũng biết vận mệnh đang chờ đợi ông ta ở phía trước cực kỳ xấu.

“Trời mưa.” Quân Sư giơ tay hứng nước mưa và nói: “Chúng ta nên kết thúc sớm đi thôi.”

Câu nói như là hỏi mà cũng như là nhắc nhở.

Nói xong Quân Sư lập tức ra tay …

Thân hình Quân Sư di chuyển trong mưa, áo gió căng phồng vù vù bay trong gió trông giống như một quả cầu đen được thổi hơi căng phồng.

Thế nhưng quả bóng khí này không ảnh hưởng tới tốc độ của Quân Sư mà nó còn như đang nâng đỡ Quân Sư đang bay lượn vậy.

Nắm tay Quân Sư nắm thành quyền, một quyền đánh về phía cổ họng của Bá Tước.

Nếu như bị đánh trúng, cổ họng Bá Tước sẽ bị đánh vỡ.

Đương nhiên Quân Sư cũng có mục đích như vậy trong quyền này.

Lần này kết oán thù sâu nặng với Hoàng Đế đương nhiên lần sau còn chém giết thê thảm hơn nhiều. Đương nhiên bát đại chiến tướng của Hoàng Đế phải lần lượt giết chết từng tên một nếu không sau này chúng sẽ mang tới rất nhiều phiền toái.

Đương nhiên Bá Tước không bó tay chịu chết.

Mặc dù hai mắt Bá Tước đã mù nhưng ông ta vẫn còn hai tai.

Xuất phát từ sự nhạy cảm của cao thủ, Bá Tước có thể cảm nhận được phương hướng quyền phong của Quân Sư đang đánh tới.

Hai tay Bá Tước giơ trước ngực thành hình chữ thập, che chắn trước ngực. Bá Tước cần phải đỡ được đòn tấn công này của Quân Sư.

Đáng tiếc người mù vẫn chỉ là người mù.

Đột nhiên Quân Sư thu hồi nắm tay rồi cô nhanh chóng biến đổi vị trí, một quyền nhanh như chớp đánh vào bụng Bá Tước.

Lần xuất quyền này không tiếng động, nhanh như chớp giật.

Cho dù Bá Tước có muốn biến chiêu cũng không kịp.

Loảng xoảng …

Thân thể Bá Tước bị đánh bay ngược trở lại, hai chân ông ta cọ sát với mặt đất gây ra những âm thanh “ xoạt xoạt xoạt”.

Phụ nữ đều yêu thích dối gạt người khác, phàm là những người phụ nữ xinh đẹp thì càng thích.

Khi Bá Tước còn trẻ tuổi, nhất định mẹ ông ta không nói những câu này với ông ta, nếu không ông ta tuyệt đối sẽ không gánh chịu hậu quả thê thảm như lúc này.

Một đòn hiệu quả, thân hình Quân Sư lại lay động, một lần nữa xông tới gần.

Lần này nắm tay Quân Sư vẫn tấn công vào vị trí cổ họng Bá Tước.

Thế nhưng lúc này Bá Tước đã khom người như một con tôm, không cò khả năng chống cự.

“Kết thúc rồi.” Bá Tước nhắm chặt hai mắt. Thần chết tới càng lúc càng gần nhưng ông ta thật sự không còn cách phản kháng.

“Cả đời này bản thân mình đã cực kỳ nở mày nở mặt rồi.” Vì nghĩ như vậy nên Bá Tước không nghĩ cái chết là chuyện quá thống khổ nữa.

Phịch …

Nắm tay Quân Sư điên cuồng đánh tới, da thịt tiếp xúc với nhau phát ra âm thanh chói tai, khiến người khác sởn gai ốc.

Quân Sư bật lên một tiếng đau đớn rồi lùi lại sau mấy bước.

Quân Sư không hề đánh trúng cổ họng Bá Tước mà đánh trúng vào nắm tay của một người khác.

Quân Sư tuyệt đối không ngờ sẽ có người tới cứu Bá Tước. Hơn nữa những kẻ này còn ẩn núp ở phía sau đợi tới khi thân thể cô hoàn toàn đánh tới, đợi tới khi quyền của cô đánh ra mới đột nhiên ra tay …

Vì chiêu thức đã hoàn toàn đánh ra nên khi đó có muốn thu chiêu cũng không được nữa. Một quyền này vốn dùng để đập nát cổ họng Bá Tước đành phải thay đổi hướng tấn công, khiến đối phương thu được tiện nghi rất lớn.

Nhưng nói thì như vậy nhưng bóng đen lén tập kích cũng phải thối lui mấy chục bước, thế nhưng hắn đã kịp thời ôn thân thể Bá Tước bỏ chạy, rồi hắn nhanh chóng quay người bỏ chạy ra ngoài.

Quân Sư đang định đuổi theo, một viên đạn đã bay tới, nhắm thẳng vào mi mắt cô.

Quân Sư biết đã có người tới cứu viện, thân thể cô di chuyển, chui qua lỗ thủng của bức tường lánh vào trong phòng.

So với việc giết người thì điều quan trọng là bản thân mình cần được an toàn.

Bên ngoài có người tiếp ứng, hơn nữa không hiểu lúc này tình hình bên trong như thế nào nữa?

“Lão già đó, có còn nhấc người lên được nữa không?”

Khi nhìn thấy Quân Sư quay về, Tần Lạc phá lên cười hỏi: “Có cần nhân chứng sống không?”

Có thể giết chết một trong bát đại chiến tướng của Hoàng Đế khiến Tần Lạc có một cảm giác cực kỳ thành công.

Quân Sư không nói không rằng, cô chỉ đi nhanh tới chỗ Trúc Bản Vô Tâm bị Tần Lạc đánh gục đang nằm dưới đất, cúi người xuống.

Động tác của Quân Sư quá nhanh cho nên tới khi cô đứng thẳng người bỏ đi, máu tươi từ trên cổ Trúc Bản Vô Tâm mới bắt đầu trào ra.

……………..

Khi Ly mở mắt ra, nàng nhận ra cả người mình đang xóc nảy lên, bèn hỏi: “Chúng ta đang ở đâu vậy?”

“Trên thuyền.” Tần Lạc cười nói.

“Trên thuyền?” Ly nghi ngờ hỏi.

“Đương nhiên. Chẳng lẽ chúng ta còn ở lại Las Vegas để Hoàng Đế mời chúng ta ăn bít tết bò sao?” Tần Lạc trêu chọc Ly. Mặc dù sắc mặt Tần Lạc có vẻ cực kỳ mệt mỏi, mắt vằn lên những tia máu nhưng tâm trạng hắn lại cực kỳ tốt.

Bọn họ đã cứu được cô hắn, bản thân hắn không chết, Ly không chết, Quân Sư cũng không chết, Jesus và Hồng Phu không phải bỏ đi thật. Còn có chuyện gì khiến người ta vui mừng hơn so với chuyện có thể sống sót đây?

“Đã cứu được cô anh chưa?” Ly hỏi.

“Đúng vậy. Đã cứu được cô tôi..” Mỗi khi ngồi nói chuyện với Ly, Tần Lạc đều có một cảm giác không kiềm chế được, trêu chọc Ly. Khi hắn nghe Ly hỏi về vấn đề cứu cô mình, Tần Lạc liền chiếm chút tiện nghi mồm mép: “Cô ấy cũng theo chúng ta về nước.”

“Quân Sư đâu?” Ly hỏi, nàng làm như không hiểu ý tứ trong câu nói của Tần Lạc.

“Cô ấy đang nghỉ ngơi.” Tần Lạc nói vẻ áy náy.

Quân Sư bị Bá Tước dùng Bạo Cốt đánh lén, bị nội thương rất nặng. Sau đó trong chiến đấu với Bá Tước, nội thương càng nặng thêm.

Sau khi lên thuyền Quân Sư liên tục thổ ra máu, cũng may lúc này có một thần y như Tần Lạc ở bên cạnh nếu không nhất đ5nh Quân Sư phải tới bệnh viện để điều trị.

Thế nhưng khi đang ở Las Vegas, đang ở nước Mỹ, đang ở địa bàn của Hoàng Đế, liệu mọi người có dám đưa tới một bệnh viện không?

Chuyến này Hoàng Đế tổn thất nghiêm trọng, ông ta có thể bỏ qua không?

Tới khi một lần nữa Hoàng Đế dự đoán được lực lượng của mình, một lần nữa dẫn người tới, khi đó mọi chuyện sẽ không giải quyết dễ dàng nữa.

“Chị ấy không có việc gì chứ?” Ly quan tâm hỏi.

“Khi cô ấy tỉnh lại, câu hỏi đầu tiên cũng chính là câu này.” Tần Lạc cười nói: “Cô ấy không sao, em cũng không sao. Tất cả mọi người đều bình yên. Em cũng đừng quên, mặc dù tôi đánh nhau không bằng người ta nhưng một khi chữa bệnh cứu người, bọn họ không thể bằng tôi.”

“Anh đã giết Dã Thú.” Ly nói.

Khi đó Tần Lạc giằng co với Trúc Bản Vô Tâm, Quân Sư đại chiến với Bá Tước, Ly vẫn nằm nghỉ trên bàn.

Tất cả quá trình chiến đấu của Tần Lạc đều lọt vào trong mắt Ly. Nàng biết Tần Lạc đã chặn Trúc Bản Vô Tâm lại.

Nếu không Quân Sư hai mặt thụ địch, cái mạng nhỏ này của nàng rất khó có thể giữ được.

Lần này biểu hiện của hắn cực kỳ xuất sắc.

Hơn nữa các cô không ôm quá nhiều hy vọng với Tần Lạc. Hành động của Tần Lạc đã vượt quá sự mong đợi của các cô. Trước đó mọi người còn phải thương lượng xem ai sẽ là vệ sĩ chuyên bảo vệ hắn.

“Tôi biết.” Tần Lạc trả lời với vẻ như đương nhiên phải thế. “Vốn tôi tưởng rằng sẽ phải gặp Hoàng Đế nên đã đặc biệt bôi chất độc lên thanh chủy thủ. Nếu sớm biết đối thủ chỉ là một tiểu quái thú, tôi nhất định không cần làm chuyện đê tiện làm tổn thương hình ảnh của mình như này.”

“…” Ly không nói gì.

Nếu như thật sự gặp Hoàng Đế, anh chạy được bao xa thì hãy cố mà chạy. Anh cho rằng chỉ một con dao nhỏ tẩm độc mà có thể gây khó khăn, đủ chiến thắng Hoàng Đế sao?

Tần Lạc nhìn gương mặt nhỏ nhắn xinh đẹp của Ly, nhìn một lát rồi không nhịn được Tần Lạc nhoẻn miệng cười.

“Ly.”

“Cái gì?”

“Em rất đáng yêu.” Tần Lạc nắm tay Ly nói.

Tần Lạc và Ly sống nương tựa vào nhau, sống sót từ trong hoàn cảnh tuyệt vọng, thập tử nhất sinh, cuối cùng cũng chạy thoát khỏi vòng vây hãm. Chỉ có những người chính thức trải qua những chuyện như vậy mới chính thức hiểu được tình cảm của Tần Lạc lúc này.

“Tôi biết.” Ly thản nhiên nói.

Tần Lạc ngẩn người rồi hắn phá lên cười ha hả.

Ly đã học được cách nói chuyện của hắn, dáng vẻ thật sự … cực kỳ lưu manh.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.