Tần Lạc lau nước mắt, an ủi Trương Nghi Y: “Cô không nên đau lòng như vậy. Cửu Cửu chỉ tới Dương Thành chứ không ra nước ngoài. Nếu không cháu mua vé máy bay tới Dương Thành giúp cô, bây giờ cô đuổi tới đó, có thể gặp Cửu Cửu ở sân bay.”
“Cậu cho tôi là người ngu hả?” Trương Nghi Y tức giận nói: “Nếu như có thể tới thì tôi đã tới thăm con gái mình rồi, còn cần cậu nhắc nhở hả?”
Việc Vương Cửu Cửu tham chính là một tin tức tốt đối với Vương gia. Ngay cả Vương Nê Hầu, Vương lão gia mấy năm gần đây sức khỏe không tốt cũng rất nhiều lần cười sảng khoái.
Thế nhưng sau một hồi thảo luận, Vương gia quyết định đưa Vuơng Cửu Cửu rời khỏi Yến Kinh, làm lính ở địa phương.
Thứ nhất: là để thoát khỏi phạm vi thế lực của gia đình, nhưng đương nhiên là cho dù tới Dương Thành thì cũng không hoàn toàn thoát khỏi.
Thứ hai: Vương Cửu Cửu rất nổi tiếng ở Yến Kinh. Nếu như tới quân khu Yến Kinh, có lẽ không một ai dám dạy bảo nàng, điều này có ảnh hưởng bất lợi tới sự trưởng thành sau này của nàng.
Thứ ba: Vương Cửu Cửu có thể rời xa Trương Nghi Y, người phụ nữ, người mẹ ‘bất lương’, yêu con gái như điên, bảo vệ như mạng mình.
Thậm chí trong hội nghị gia đình, Vương lão gia còn ban hành một lệnh cấm đối với Trương Nghi Y, cấm người Vương gia tới Dương Thành thăm Vương Cửu Cửu.
Cứ như vậy Trương Nghi Y hoàn toàn tuyệt vọng. Bà vốn cũng muốn thu dọn hành lý tới Dương Thành thăm con gái.
Nhưng vì không thể chủ động đi thăm, bà chỉ có thể chờ con gái quay về.
Nhưng không ngờ con gái không có lương tâm, không quay về nhà khiến tâm trạng Trương Nghi Y tan nát.
“Chẳng lẽ … người mẹ này của nó thật sự không bằng một thầy giáo sao?”
Đây chính là nguyên nhân Trương Nghi Y căm thù Tần Lạc, khi nói chuyện bà chỉ muốn xông tới cắn cho hắn mấy cái.
“Hì hì …” Tần Lạc cười ngu ngơ. Hắn không dám nói tiếp câu nào nữa. Hình như hắn nói câu nào cũng sai: “Cô có chuẩn bị quay về không?”
“Quay về. Đương nhiên là quay về.” Trương Nghi Y nói: “Con gái đi rồi, tôi còn ở đây làm gì?”
“Hì hì. Nếu như cô lái xe …” Lúc trước Tần lạc đã đồng ý với Vương Cửu Cửu đi tới thăm Trương Nghi Y, chính vì vậy hắn không thể không nói một vài câu khách sáo …
“Thuê.” Trương Nghi Y nói.
“Nếu như vậy … cháu xin cáo từ trước.”
“Nhưng tôi còn định ngồi xe của cậu về nhà.” Trương Nghi Y nói.
Nếu như Trương Nghi Y không phải là mẹ của Vương Cửu Cửu, Tần Lạc có thể dứt khoát từ chối yêu cầu này.
Trương Nghi Y là mẹ của Vương Cửu Cửu sao? Đúng vậy.
Thế nên Tần Lạc không có cách nào để từ chối yêu cầu không hợp lý nhưng lại rất hợp pháp này.
Nhưng rồi Tần Lạc nhanh chóng hối hận vì đã để người phụ nữ này lên xe.
“Tần Lạc, con gái của tôi có đẹp không?”
“Đẹp.”
“Có béo không?”
“Béo.”
“Chỗ nào béo?”
“…” Tần Lạc xấu hổ. Chẳng lẽ trước mặt người ta nói ngực con gái bà béo sao?
“Cũng không gọi là béo. Cũng tương tự như trước kia.” Tần Lạc nói cho có lệ: “Chỉ là hơi đen một chút. Có thể là do huấn luyện trong quân đội.”
“Thật sự đen sao?” Trương Nghi Y vội vàng hỏi.
Tần Lạc liếc mắt nhìn Trương Nghi Y, hắn sợ bà đau lòng vì con gái nên nói: “Thật ra cũng không đen, chỉ là rám nắng thôi mà.”
Không ngờ Trương Nghi Y tức giận, vỗ vào đùi Tần Lạc mắng: “Cái gì là rám nắng? Đen thì chính là đen. Đứa con nhìn người bằng nửa con mắt này, trước kia nói rằng tôi lớn tuổi hơn nên nước da không trắng bằng nước da nó. Bây giờ thì nó gặp báo ứng rồi. Thảo nào lần này nó không dám về gặp tôi thì ra sợ bị so sánh với tôi. Hì hì, tôi rất vui. Rất vui.”
“…” Tần Lạc không nhìn thấy gương mặt của mình, nhưng hắn biết lúc này mặt hắn nhất định cứng đơ.
Sau khi vào tới thành phố, Tần Lạc nói với Trương Nghi Y: “Cô, trước tiên cháu đưa cô về nhà.”
“Quay về? Tôi nói phải quay về nhà lúc nào?” Lúc này tâm trạng Trương Nghi Y rất vui vẻ khi bà biết da của Vương Cửu Cửu không trắng như da mình. “Tần Lạc, cậu đi dạo phố với tôi. Lâu rồi tôi không đi mua quần áo, không biết có mở tài khoản mới không nữa?”
“Điều này …”
“Đừng có nói là cậu bận nhiều việc.”
“Vậy được.” Tần Lạc bất đắc dĩ đồng ý.
“Đi tới Vương phủ tỉnh.” Trương Nghi Y nói với Jesus đang lái xe.
Đột nhiên khi nghĩ tới một điều gì đó, Trương Nghi Y cầm tay Tần Lạc căn dặn: “Nếu như nhân viên cửa hàng gọi cậu là tiên sinh, cậu không nên phủ nhận.”
“Tại sao?” Tần Lạc ngơ ngác hỏi.
“Chẳng lẽ cậu ép tôi nói với người khác tôi là mẹ vợ cậu sao?” Trương Nghi Y bất mãn nói.
(Chương này thiếu mất nửa phần đầu, nếu ai có xin làm ơn bổ xung thêm, cám ơn nhiều.)