Bác Sĩ Thiên Tài

Chương 790: Chương 790: Một chết một bị thương!




Kiếm là một loại binh khí nằm trong tứ đại danh khí của Trung Quốc cổ đại. Từ cổ đã được gọi là ‘Bách Nhẫn Chi Quân’, ‘Chư Khí Chi Soái’, kiếm rời vỏ như lôi đình giáng thế, kiếm tung hoành lấp lánh thanh quang.

Kiếm Khách sử dụng bài kiếm này được kế thừa từ kiếm pháp của một sư phụ người Trung Quốc, kiếm pháp có tên Huyền Môn Nữu Ti Kiếm. Bài kiếm pháp này thuộc kiếm thuật của Nga Mi Đạo Gia. Đặc điểm của nó là cương nhu kết hợp, vận chuyển linh hoạt, linh diệu kỳ ảo, biến hóa khôn lường.

Chiêu Chung Quỳ giết quỷ là một trong những đại sát chiêu lợi hại nhất của Huyền Môn Nữu Ti Kiếm. Kiếm Khách xuất chiêu này ra là muốn kết thúc tính mạng của đối phương ngay lập tức.

Trong khi thi hành nhiệm vụ, thì trong mắt sát thủ không có người yêu, cha mẹ và bạn bè gì hết.

Tuy Jesus và Kiếm Khách có giao tình với nhau, nhưng nó không phải là một trở ngại để ngăn cản hai người chém giết lẫn nhau.

Lúc này thân hình của Jesus vẫn nằm sấp lên trên giá sách, còn Kiếm Khách thì vung thanh nhuyễn kiếm với tốc độ quá nhanh, nó như một con rắn trườn tới tấn công vào lưng của Jesus.

Một khi bị đâm trúng thì Jesus chỉ còn nước lên thiên đường báo cáo với chúa trời mà thôi.

Trong lúc nguy kịch như vậy, Jesus dường như đã mất cả cơ hội phản khích lại.

Chờ đợi anh ta bây giờ chính là một nhát kiếm chí mạng của Kiếm Khách dành cho anh ta.

Lẽ nào Jesus không bằng Kiếm Khách hay sao?

Không hề!

Jesus đã động đậy và anh ta bắt đầu phản kích lại.

Mặc dù thân hình của anh ta toàn bộ đã vồ lên phía trước, thậm chí anh ta còn không có thời gian để quay mặt lại đối diện với Kiếm Khách nữa.

Nhưng từ dưới nách anh ta đã ló ra một họng súng màu vàng.

Đây chính là cây súng hoàng kim của Jesus, anh ta trong lúc né tránh cú chém chí mạng ban nãy của Kiếm Khách đã nạp xong đạn.

Tuy là chỉ có một viên đạn, nhưng trong lúc nguy ngập thế này thì một viên đạn cũng đã là quá đủ________ Không có bất kỳ do dự nào, Jesus bóp cò.

Lúc này Kiếm Khách đang cầm kiếm đâm tới, còn họng súng của Jesus cũng chỉ có mỗi một viên đạn duy nhất.

Đây là tình huống một mất một còn. Nếu như Kiếm Khách vẫn cố đâm kiếm vào Jesus thì anh ta chắc chắn sẽ không kịp tránh khỏi họng súng của Jesus.

Kiếm Khách khẽ rùng mình, sau đó rất nhanh đưa ra sự lựa chọn cho bản thân.

Cổ tay Kiếm Khách cong lại thu kiếm về, còn thân thể của anh ta dường như không chịu tác động của đà quán tính, không thấy anh ta lấy bất kỳ vật dụng nào làm lực đẩy, mà toàn bộ thân hình của anh ta đột nhiên lách sang bên trái một bước.

Cũng chính vì anh ta thay đổi đột ngột như vậy nên Jesus mới có cơ hội. Jesus lộn người nhảy qua giá sách nhanh chóng lấy lại phong độ của mình.

Kiếm Khách tránh được viên đạn từ họng súng của Jesus, làm cho viên đạn bắn thẳng lên giá sách khiến cho một mảng gỗ bị bắn rơi vỡ vụn.

“Bạn thân thiết với Chúa, nhưng Chúa chưa chắc đã thân thiết với bạn!” Jesus mỉm cười nhìn Kiếm Khách nói: “Ông bạn thân mến! Tôi có Chúa phù hộ, anh không giết nổi tôi đâu!”

Kiếm Khách lúc này liếc mắt trông thấy Tần Lạc và mấy tay cảnh sát chạy tới, liền quay sang Jesus mỉm cười một cái, sau đó anh ta tung người nhảy lên cửa sổ, rồi từ trên cửa sổ nhảy luôn xuống dưới.

Mấy tay cảnh sát thấy vậy vội cầm súng bắn về hướng trốn chạy của Kiếm Khách, nhưng ngay lập tức viện trưởng Sylva vội chạy tới ngăn lại.

Khung cửa sổ này đã có lịch sử gần trăm năm nay, nếu như bị đạn bắn hư hỏng thì thật là một tổn thất to lớn cho học viện y học Hoàng Gia Thụy Điển.

“Anh ta chạy thoát rồi!” Tần Lạc tiếc hùi hụi nói. Hắn biết người vừa chạy trốn kia chính là Kiếm Khách. Jesus vì muốn thoát khỏi sự truy sát của anh ta mà tình nguyện tới làm vệ sĩ cho hắn, điều này chứng tỏ rằng khả năng của anh ta vô cùng khủng khiếp.

Để một người nguy hiểm như vậy chạy thoát là một điều mà Tần Lạc không muốn chút nào cả.

Nhưng hôm nay kết quả cuộc chiến cũng khá tốt.

“Nếu anh chạy tới sớm hơn một chút nữa thì anh ta đã không chạy thoát được rồi!” Jesus cười nói.

Tần Lạc nghe vậy thì cảm thấy ngường ngượng.

Lần này sát thủ phân thành ba đường để tấn công, Kiếm Khách và nữ sát thủ áo đen kia rõ ràng là con mồi lôi kéo Đại Đầu và Jesus.

Còn gã sát thủ kia thì mới là con át chủ bài, bọn chúng tưởng rằng chỉ cần kéo Jesus và Đại Đầu tách khỏi Tần Lạc, thì hắn sẽ chết chắc.

Nhưng bọn chúng đã quá xem thường khả năng của Tần Lạc.

Bọn chúng không ngờ chính Tần Lạc mới là người phá vỡ cục diện, hơn nữa hắn còn chạy tới giúp Đại Đầu khống chế nữ sát thủ áo đen kia.

Tuy Jesus và Đại Đầu đều là vệ sĩ của Tần Lạc, nhưng trong lúc tình hình nguy cấp thì Tần Lạc vẫn chọn lựa Đại Đầu là người hắn muốn giúp đầu tiên.

Do vậy nên khi nghe Jesus nói nếu hắn tới sớm hơn một chút thì có thể bắt được Kiếm Khách thì Tần Lạc cảm thấy mình có lỗi vô cùng.

Nói cho cùng thì cái kiểu nhất bên trọng nhất bên khinh của Tần Lạc đúng là không đúng.

Nhưng nếu bảo hắn bỏ Đại Đầu chạy tới giúp Jesus thì hắn không làm nổi.

Đại Đầu là vệ sĩ, nhưng cũng là người anh em của hắn. Jesus là vệ sĩ nhưng về mặt tình cảm thân thiết thì Jesus còn lâu mới bằng được Đại Đầu.

Tần Lạc biết rằng Đại Đầu tình nguyện chết vì hắn. Còn với Jesus________ Tần Lạc chẳng tin là Jesus có thể làm như vậy.

“Không có gì, lần sau sẽ có cơ hội bắt sống được anh ta!” Tần Lạc an ủi nói: “Anh có bị thương ở đâu không?”

“Không!” Jesus cười nói: “Anh ta quả là rất lợi hại!”

“Anh cũng không tồi!” Tần Lạc cười nói: “Anh đơn thương độc mã mà vẫn đuổi được anh ta, điều này chứng tỏ anh không hề kém anh ta bao nhiêu cả!”

Jesus nghe vậy chỉ lắc lắc đầu.

Hắn hiểu rằng chỉ cần bị Kiếm Khách tiếp cận thì bản thân hắn không bao giờ là đối thủ của anh ta.

Đạn bắn mãi cũng sẽ phải hết, và như vậy có nghĩa là hắn không thể nào đứng mãi từ xa để phong tỏa khả năng tấn công của Kiếm Khách được.

Từ điểm này có thể nhận thấy tỷ lệ thất bại của Jesus dưới tay của Kiếm Khách là cao hơn một chút.

Dĩ nhiên nếu như mình có thêm thú nuôi giúp sức thì tình hình sẽ được cải quan đi một chút.

Nhưng đáng tiếc là sau khi anh ta chạy tới Trung Quốc thì anh ta không thể mang theo người những vật nuôi yêu quý của mình được.

Cho đến tận lúc này, thư viện mới bắt đầu trở nên yên bình trở lại.

Ngoại trừ có vài quyển sách rơi xuống phát ra tiếng động, thì toàn bộ khu thư viện này đã trở nên vô cùng yên tĩnh.

Ở bên ngoài thư viện lúc này bỗng chốc trở nên rất ồn ào. Vì trong thư viện xảy ra vụ ám sát, do vậy mà những người chạy thoát ra ngoài đầu tiên bao gồm phóng viên, sinh viên đều đem tin này loan báo ra khắp nơi.

“Tần Lạc! Anh không sao chứ?” Trương Tiểu Na đẩn Tô Tử chạy tới gần hỏi.

“Tôi không sao!” Tần Lạc đáp. Hắn đi tới nắm lấy bàn tay của Tô Tử, nhìn vào gương mặt lo âu của nàng, thương xót nói: “Anh không sao! Em đừng lo lắng quá!”

“Không sao thì tốt rồi!” Tô Tử mỉm cười đáp.

“Có người nào bị thương không?” Tần Lạc hỏi. Hắn biết sát thủ chắc chắn là không ra tay hạ sát mọi người trong đoàn đại biểu một cách vô cớ, nhưng hắn vẫn cứ lên tiếng hỏi vì sợ có người chẳng may bị thương thì sao.

“Không ai bị thương cả!” Tô Tử nhẹ nhàng đưa tay lên lau vết máu còn đọng lại trên khóe mép của Tần Lạc nói: “Anh chảy máu rồi!”

Vừa dứt lời xong, Tô Tử lại đưa bàn tay còn lại lên bắt mạch cho Tần Lạc luôn.

“Anh bị thương rồi!†Tô Tử nói: “Anh cần điều dưỡng một thời gian!”

“Có em ở đây thì chẳng có vấn đề gì đâu!” Tần Lạc cười nói. Hắn biết Tô Tử là người gia nhập Bồ Tát Môn học y với môn chủ từ nhỏ, lại là người làu thông các sách y thuật cổ Trung Quốc, nên y thuật của nàng có khi còn thâm hậu hơn hắn nữa.

“Nhưng khi anh gặp nguy hiểm thì em lại chẳng giúp gì cho anh được cả!” Tô Tử gượng cười nói: “Đến cả đi tới bên anh mà em cũng còn không làm được nữa là………”

“Đây là chuyện một người đàn ông nên làm! Không liên quan gì tới em cả!” Tần Lạc cố chấp nói: “Cho dù về sau em có thể đứng dậy được, anh cũng không cho phép em trong giờ phút nguy hiểm như vậy chạy tới bên anh!”

Tô Tử nghe vậy liền mỉm cười đáp lại, nhưng trong thâm tâm nàng vẫn vô cùng buồn bã.

Khi bạn yêu một người đàn ông mà không làm gì được cho người đàn ông đó________ Cảm giác này sẽ làm cho bạn cảm thấy tuyệt vọng vô cùng.

“Tần tiên sinh! Anh không sao chứ? Có bị thương ở đâu không?” Sylva lúc này chạy nhanh tới chỗ Tần Lạc lo lắng hỏi han.

Trương Tiểu Na đứng gần đó liền phiên dịch lại lời của vị viện trưởng này cho Tần Lạc nghe, sau đó lại phiên dịch lại lời của Tần Lạc: “Tôi không sao! Cảm ơn sự quan tâm của ông, viện trưởng Sylva!”

Sylva nghe vậy thì thở hắt ra nói: “Không sao là tốt rồi, không sao là tốt rồi! Nếu không thì tôi không biết sẽ ăn nói thế nào với Hoàng Tử Điện Hạ!”

Nhìn vào đống ngổn ngang nơi đây, nét mặt của Sylva vô cùng khó coi, trông ông như sắp khóc hu hu đến nơi vậy.

“Tôi là một tội nhân của nước Thụy Điển! Tôi là một người có tội của viện y học Hoàng Gia!” Sylva quỳ xuống dưới đống sách ngổn ngang lầm bầm nói.

Các thầy cô giáo khác cũng tỏ ra vô cùng xót xa, có những thầy giáo cao tuổi ôm lấy những quyển sách rách nát ở trên sàn lên trên tay khóc thút thít.

Tần Lạc trông thấy cảnh tượng này cũng vô cùng thương xót. Từ trong ánh mắt bọn họ, hắn đột nhiên phát hiện ra bản thân hắn thật là ích kỷ và nhỏ nhen.

Lúc trước hắn cho rằng những người này phản đối trung y, đối địch với hắn là sai. Nhưng bọn họ làm vậy cũng chỉ là muốn bảo vệ nền văn hóa của bọn họ tránh khỏi sự xâm hại mà thôi, lẽ nào như vậy cũng là sai hay sao?

Mấy người này cũng giống như hắn, bọn họ không hề ích kỷ chăm chăm lo cho bản thân mình, mà bọn họ muốn để lại cho các bạn sinh viên tương lai của Thụy Điển một kho báu của nhân loại.

Tất cả bọn họ đều là những người hết mực đáng kính.

“Thành thật xin lỗi!” Tần Lạc đi tới chỗ của viện trưởng Sylva, thành tâm nói: “Tôi không ngờ lại phát sinh ra sự việc như vậy! Tôi rất lấy làm tiếc, nếu như muốn tôi làm việc gì, xin ngài cứ nói cho tôi biết, xin đừng khách khí!”

“Bọn chúng sao lại có thể làm vậy? Bọn chúng sao lại có thể làm chuyện như vậy? Đây là trường học______ Thượng Đế chắc chắn sẽ không tha thứ cho tội lỗi này của chúng! Bọn chúng phải xuống địa ngục!” Sylva uất hận nói.

“Đúng vậy, bọn chúng phải xuống địa ngục!” Tần Lạc nói với giọng thông cảm chia sẻ.

Bởi vì Tần Lạc đã đánh chết Taro, vì vậy mà cảnh sát vừa phải thông báo với tổng bộ, vừa phải bảo vệ hiện trường, họ còn phái rất nhiều người tới để ghi khẩu cung.

Tần Lạc, Đại Đầu và Jesus ba người đều là những người trực tiếp tham gia vào trận chiến vì vậy mà cả ba đều là những đối tượng được chăm sóc khá kỹ càng.

Thụy Điển là một nước có một nền trị an vô cùng tốt. Bình thường cũng có rất ít án mạng xảy ra, thậm chí đến cả đánh nhau gây sự cũng rất hiếm.

Chính vì vậy mà vụ ám sát tại học viện Hoàng Gia Stockholm ngày hôm nay đã làm chấn động toàn quốc.

“Chúng tôi sẽ thụ lý hung thủ!” Viên cảnh sát trưởng chỉ tay vào nữ sát thủ áo đen nói.

“Cô ta rất giảo hoạt, cũng vô cùng lợi hại______” Tần Lạc cố gắng giải thích nói: “Các anh phải cẩn thận, đừng để cho cô ta chạy thoát!”

Tần Lạc rất muốn một mình hắn thẩm vấn tù binh, nhưng hắn biết hắn đang ở nước ngoài, và bây giờ hắn không có Long Tức làm hậu thuẫn. Chính vì vậy mà hắn đành phải từ bỏ ngay ý nghĩ này của mình.

“Không vấn đề gì!” Đại Đầu đứng sau lưng Tần Lạc thấp giọng nói: “Tôi đã cắt đứt gân tay phải và gân chân trái của cô ta rồi!”

Tần Lạc nghe vậy liền nhìn Đại Đầu với con mắt hết sức vừa ý.

Như vậy thì kể cả đám cảnh sát Thụy Điển này có sơ xuất một chút thì cô ả sát thủ này cũng không có cách nào chạy thoát được.

Bởi vì cô ta bây giờ đã là một phế rồi.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.