Bác Sĩ Thiên Tài

Chương 1129: Chương 1129: Một núi khó chứa hai cọp cái




Đối với người phụ nữ mà nói, trên thế giới này, nguy hiểm nhất chính là ổ cứng máy tính của bạn trai cũ.

Khi còn ở cùng nhau, anh anh em em, tình nguyện vì người ta, bạn có thể không tiếc cả tính mạng của mình, hay có thể chọc người khác một dao thế nhưng một khi tình cảm thay đổi, một đao có thể đâm vào đối tượng chính là người phụ nữ mình đã từng yêu. Từ vấn đề này mà nói, phụ nữ còn có vẻ nghĩa khí hơn đàn ông một chút. Trước này chúng ta chỉ nghe bạn trai phát tán ảnh nude của bạn gái lên mạng chứ chưa từng nghe nói một người phụ nữ vì bạn trai của mình thay lòng đổi dạ mà phát tán ảnh nude của đối phương lên mạng.

Không còn nghi ngờ gì nữa, sự kiện “hội trưởng” này là một trong những sự kiện được nhiều người truy cập nhất.

Thời đại này bất kỳ chuyện gì liên quan tới chữ “trưởng” đều là tâm điểm thu hút sự chú ý của người khác.

Tần Lạc truy cập tùy ý vào một diễn đàn nào, có hai diễn đàn đăng ảnh nude của hội trưởng hiệp hội Trung Y Lâm Hoán Khê, sau đó còn mấy bức ảnh chụp Lâm Hoán Khê trong các hoạt động. Bức ảnh nude chụp trong ánh sáng mờ mờ, nhưng hình dáng rất rõ ràng, có thể nhận ra rất rõ ràng. Đối chiếu những bức ảnh với nhau, có thể nhận rõ người nữ trong bức ảnh nude chính là Lâm Hoán Khê, hội trưởng hiệp hội Trung Y.

Dù gì đi nữa quả thật Lâm Hoán Khê và mẹ Lâm Tử phải có sáu, bảy phần giống nhau. Nếu như Tần Lạc không phải là người cực kỳ quen thuộc Lâm Hoán Khê, hắn chỉ là người bình thường truy cập mạng, hắn thật sự sẽ không nghi ngờ tính chân thực của bức ảnh đó.

Điều đáng chết người hơn chính là ở bên dưới có một hàng chữ nhỏ: bạn trai Tần Lạc bị nghi ngờ là yêu hóa giận nên cố tình trả thù …

Rất rõ ràng những kẻ kia không chỉ muốn làm hỏng danh tiếng của Lâm Hoán Khê mà chúng còn muốn lợi dụng chuyện này để bôi đen Tần Lạc.

Nên nhớ rằng Tần Lạc chính là thần tượng trong lòng dân chúng Trung Quốc, là hình tượng của giới y học Trung Quốc trước quảng đại quần chúng, hình tượng của hắn một mực ở phái chính diện, ánh mặt trời, tích cực. Sau khi xảy ra chuyện như thế này, Tần Lạc vẫn còn không biết xấu hổ, dám xuất hiện trước giới truyền thông sao? Người hâm mộ còn tiếp tục ủng hộ hắn không?

Trung Quốc là một đất nước, là một dân tộc lâu đời, cũng là một dân tộc rất giỏi tranh đấu. Văn hoá tranh đấu quan trường mấy ngàn năm đã đề cao phương pháp đấu tranh thiên hình vạn trạng, cực kỳ quái lạ

Quả nhiên dân cư trên mạng có thái độ quyết liệt với sự kiện này.

“Oa, lại có một người đẹp không mặc quần áo này, nhìn …”

“Hội trưởng hiệp hội Trung Y là một tuyệt sắc đại mỹ nữ. Đúng là trước kia không quan tâm tới tổ chức này, sau này nhất định phải chú ý.

“Tần Lạc? Nhưng anh ấy là thần tượng của mình, sao lại xảy ra chuyện như thế này?”

“Thật sự là biết người, biết mặt nhưng không biết lòng. Người trước như một giáo sư, người sau như một cầm thú … loại đàn ông như vậy cần phải kéo ra ngoài xử bắn ba mươi phút đồng hồ.”

………………

“Cháu thấy không, hiển nhiên đó không phải là một người.” Lâm Thanh Nguyên vẫn lo lắng việc Tần Lạc không tin tưởng cháu gái của mình, ông ngồi ở ghế liên tục giải thích: “Chẳng lẽ cháu hông hiểu con người của Lâm Hoán Khê sao?”

“Ông, cháu biết chuyện này không liên quan tới Lâm Hoán Khê.” Tần Lạc cười an ủi Lâm Thanh Nguyên: “Mục đích của những kẻ đó rất rõ ràng, hoàn toàn không đơn giản, chúng không chỉ nhắm vào Lâm Hoán Khê đâu.”

“Ừ.” Lâm Thanh Nguyên cau mày nhìn Tần Lạc nói: “Bọn họ muốn làm gì?”

“Đánh Trung Y.” Tần Lạc nói: “Ông hãy nhìn xem. Hiện nay niềm hy vọng của Trung Y nằm ở đâu?”

“Ở trên người cháu.” Lâm Thanh Nguyên trả lời không chút do dự.

“Cháu chỉ là một người có tác dụng thức tỉnh.” Tần Lạc lắc đầu nói: “Hy vọng của Trung Y nằm ở hiệp hội Trung Y, trên người của tất cả những người hành nghề Trung Y.”

“Chúng ra tay với Lâm Hoán Khê chính là muốn làm hiệp hội Trung Y sụp đổ.”

“Đúng vậy.” Tần Lạc gật đầu nói: “Ít nhất là không thể bài trừ nghi ngờ này.”

“Ôi, ông rất lo lắng cho con bé Hoán Khê này.” Lâm Thanh Nguyên khẽ thở dài nói: “Cháu cũng biết, trước đó tình hình của Hoán Khê không tốt lắm. Nó gần như không giao thiệp với người khác. Bây giờ nó mới bình phục gọi là thì lại xuất hiện chuyện này, bảo nó sao có thể sống được đây?”

“Ông, Hoán Khê kiên cường so với ông nghĩ nhiều.” Tần Lạc quả quyết: “Hơn nữa cho dù xảy ra bất kỳ chuyện gì, cháu và Hoán Khê đều cùng nhau đối mặt với nó.”

“Chỉ hy vọng là thế.” Lâm Thanh Nguyên tha thiết nhìn Tần Lạc nói: “Tần Lạc à, cháu tuyệt đối không được để Hoán Khê quay lại bộ dạng như ngày xưa nhé.”

“Không đâu.” Tần Lạc nói, hắn tắt máy tính, nói với Lâm Thanh Nguyên: “Bây giờ cháu phải tới hiệp hội tìm Hoán Khê.”

“Được, được.” Lâm Thanh Nguyên gật đầu nói: “Cháu hãy đi xem tình hình nó thế nào, đừng để cho nó phải suy nghĩ nhiều quá.”

“Dạ.” Tần Lạc trả lời.

Khi Tần Lạc đi ra cửa, đột nhiên Lâm Thanh Nguyên lại hỏi: “Có phải do Hách Uy làm không?”

Tần Lạc cứng đơ sau đó hắn chậm rãi quay người, cười nói: “Ông, sao ông lại hỏi như vậy?”

“Ngoại trừ cái đồ cầm thú kia, còn ai có thể gây ra chuyện này nữa chứ?” Lâm Thanh Nguyên đau lòng nói. Khi nhắc tới người con trai không ngừng tranh giành của mình, Lâm Thanh Nguyên tức giận tới độ run bắn người: “Chỉ có nó mới có bức ảnh đó.”

“Cháu sẽ điều tra chân tướng.” Tần Lạc quả quyết.

Tần Lạc không nói cho Lâm Thanh Nguyên câu trả lời thật sự. Suy đoán là một chuyện còn xác thực lại là một chuyện khác.

Lâm Thanh Nguyên là một người tốt, người tốt hẳn được báo đáp. Nếu như ông trời bất công với ông như vậy, Tần Lạc chỉ còn biết thay ông trời bồi thường một chút cho ông.

Đối với bất kỳ một người già nào mà nói: con trai mình chết trong tay cháu rể chính là một bi kịch đời người.

…………………

Quần màu trắng bạc, áo trắng ngắn tay bỏ trong quần. Áo trong không cài hết nút, bộ ngực trắng bóc ẩn hiện mờ mờ, rất tròn, đôi gò bồng đảo to như khi quả khí cầu được bơm căng phồng.

Mái tóc quăn thả trên bờ vai, đôi mắt phượng, mội đầy đặn, mặt mày như tranh vẽ, một hình tượng rất xinh đẹp, giống như một đóa anh túc đậm đặc, hừng hừng thiêu đốt ánh mắt con người.

Lệ Khuynh Thành chính làm một phong cách điển hình của Khuynh Thành Quốc Tế, không chỉ hình thành trào lưu trang phục của các nữ nhân viên tri thức trong tập đoàn mà mỗi khi nàng xuất hiện trên báo, tạp chí đều dẫn tới những cuộc tranh luận nảy lửa.

Lệ Khunh Thành là một người quản lý rất thích ủy quyền cho người khác. Bình thường Lệ Khuynh Thành rất ít khi tới văn phòng làm việc của Khuynh Thành Quốc Tế. Mỗi khi nàng tới đây cũng chỉ là để sắp đạt công việc hay trong các tình huống nhiệm thu công việc. Chính vì thế, đối với những nhân viên bình thường của Khunh Thành Quốc Tế, Lệ Khuynh Thành có vẻ thần bí. Nếu như so sánh thì thời gian Lệ Khuynh Thành có mặt ở công ty Cừu gia còn nhiều hơn. Không thể nào khác được, nàng là người mới tới với thân phận là một người quản lý một công ty gia tộc, muốn hiểu biết rõ mọi vấn đề, mọi quan hệ, không phải là chuyện ngày một ngày hai.

Sau khi xử lý hết đống công việc chồng chất, Lệ Khuynh Thành đi tới bên cạnh cửa sổ, vặn vẹo chiếc lưng mỏi của mình.

“Già rồi.” Lệ Khuynh Thành thầm nghĩ. “Chỉ làm chút chuyện vậy mà thắt lưng mỏi nhừ.”

Đúng lúc đó bên ngoài phòng làm việc vang lên tiếng gõ cửa rất khẽ.

“Vào đi.” Lệ Khuynh Thành nói.

Một phụ nữ dáng người nhỏ bé, thái độ vẻ nịnh hót đẩy cửa đi vào trong, cười nói: “Chủ tịch Lệ, có bận không?”

“Ừ, giám đốc Mẫu, có chuyện gì vậy?” Lệ Khuynh Thành hỏi. Mẫu Quyên, người đi vào chính là giám đốc bộ phận thiết kế của Khuynh Thành Quốc Tế. Vì năng lực đặc biệt xuất sắc nên được Lệ Khuynh Thành coi trọng. Trong khi đó Mẫu Quyên cũng dụa vào điều này thường tới nói chuyện với Lệ Khuynh Thành. Mẫu Quyên là người phụ nữ thông minh, hơn nữa còn biết nắm vững thời cơ chính vì vậy Lệ Khuynh Thành không thấy đó làm phiền hơn nữa nàng cũng cần có người trong công ty có thể thông báo kịp thời mọi tình huống cho mình, như vậy tiện cho nàng nắm bắt mọi việc trong tay.

“Chủ tịch Lệ, có một vài thứ cho chủ tịch xem này.” Mẫu Quyên cười hì hì nói.

“Cái gì?” Lệ Khuynh Thành hỏi. Bất chợt trong lúc đó hàng mi nhỏ vô thức nhấp nháy một cái.

“Trước tiên chủ tịch Lệ hãy xem qua một chút.” Mẫu Quyên đưa ra một cặp tài liệu màu xanh trong tay cho Lệ Khuynh Thành.

Lệ Khuynh Thành tiếp nhận cặp tài liệu rồi mở ra.

“Chủ tịch Lệ, không ngờ lại như vậy. Người phụ nữ thoạt nhìn lạnh như băng, không ngờ lại dám làm chuyện không biết xấu hổ. Hì hì, còn dám chụp ảnh nude, còn bị bạn trai phát tán lên mạng. Cái này nhìn hay thật. Xem ra sau này cô ta không thể tới làm ở nơi này nữa rồi. Để sau này cô ta còn dám tranh giành văn phòng làm việc với chúng ta nữa không?” Mẫu Quyên không chú ý tới sắc mặt của Lệ Khuynh Thành, cô ta chỉ tự mình nói khoe khoang, châm chọc, khiêu khích, cay nghiệt, nói móc, bỏ đá xuống giếng, nhục mạ công kích …

Bởi vì cùng làm việc trong một building, nhiều lần bên Khuynh Thành Quốc Tế và hiệp hội Trung Y phát sinh mâu thuẫn chỉ vì văn phòng làm việc. Hai công ty như nước với lửa không dung hợp. Mẫu Quyên đã được một người bạn tình gọi điện nói cho biết tin tức. Phản ứng đầu tiên của Mẫu Quyên chính là: cơ hội nịnh hót của mình đã tới.

Trong con mắt Mẫu Quyên: một núi không thể có hai hổ hơn nữa còn là hai con cọp cái. Mặc dù bà chủ của mình trong lời nói, hành động thể hiện sự bất mãn với người phụ nữ hiệp hội Trung Y kia nhưng liệu cô ấy có thể không chán ghét một kình địch như vậy không?

Lập tức Mẫu Quyên lên mạng truy tìm hình ẳnh có liên quan sau đó in ra chuyển tới cho Lệ Khuynh Thành.

Lệ Khuynh Thành liếc mắt nhìn qua tài liệu, hỏi: “Cô đã đưa cho ai khác xem chưa?”

“Chủ tịch Lệ, tôi mới biết được chuyện này. Tôi in và chuyển tới cho chủ tịch trước.” Mẫu Quyên khoe khoang thành tích của mình.

“Ừ.” Lệ Khuynh Thành gật đầu: “Mẫu Quyên, thực tế thì cô trong thời gian làm việc ở công ty đã làm những chuyện không liên quan tới công việc của mình. Bây giờ tôi chính thức thông báo: cô đã bị sa thải. Căn cứ theo quy định cô có thể được nhận ba tháng tiền lương nhưng vì cô dùng tài sản công ty vào việc riêng, in ấn hình ảnh nhàm chán này, ba tháng tiền lương này bị phạt … cô đi ra ngoài đi.”

“…” Mẫu Quyên trợn tròn mắt. Cô tuyệt đối không thể tưởng tượng ra hậu quả lại như thế này.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.