"Mưa to liên tục mấy ngày, khiến núi phát sinh sập!"
"Cư dân nghe thấy tiếng nổ lớn và tưởng là động đất, tất cả vội vàng lao ra khỏi nhà."
"Cục du lịch nhắc nhở du khách xuất hành phải cẩn thận, các đỉa điểm du lịch làm tốt công tác kiểm tra an toàn."
...
Ngọn Vũ Phong của Thái Sơn phát sinh sập, tin tức này rất nhanh thông qua các loại con đường truyền thông truyền khắp cả quốc gia.
Đồng tước đài.
Đây vốn là câu lạc bộ kiểu hội viên mà Bạch Tàn Phổ sáng lập ra nhằm tụ tập nhân mạch và thu mua lòng người, sau khi Bạch Tàn Phổ chết thì lọt vào tay Bạch Phá Cục. Chỉ cần có thời gian là hắn sẽ tắm mình trong rượu ngon và nữ nhân ở câu lạc bộ.
Đại tiểu Kiều thị của Đồng Tước đài là hoa khôi nổi danh Yến kinh, hiện tại, đại tiểu Kiều này một tả một hữu dựa vào hai bên thân thể Bạch Phá Cục. Một người cầm rượu đút cho hắn, một cười thì dùng bàn tay trắng nõn bóc anh đào cho vào miệng hắn.
Giấc mộng của Bạch Phá Cục đã hoàn thành được một nửa.
Bởi vì loại hình thái ' Không làm việc đàng hoàng' nay của hắn, có người nói hắn sở dĩ giết chết em trai của mình không phải là vì tranh đoạt tài sản, mà là để tranh hai nữ nhân này. Nói rằng đại Kiều tiểu Kiều này vốn là nữ nhân của Bạch Tàn Phổ, bị Bạch Phá Cục nhìn trúng rồi muốn chiếm làm của riêng. Huynh đệ hai người đánh nhau, Bạch Phá Cục thua cuộc - lời đồn này rất thịnh ở Yến kinh.
Đương nhiên, người thật sự hiểu nộ tình thì không để ý tới lời đồn này.
Thùng thùng.
Tiếng gõ cửa vang lên, quản gia đẩy cửa tiến vào, khom người nói: "Thiếu gia, Tần thiếu tới."
"Mời hắn vào." Bạch Phá Cục nói.
Quản gia nghiêng người đứng sang một bên, Tần Túng Hoành bước vào.
"Bạch thiếu thật sự là có nhã hứng. Ở đó có chuyện gì không vui không, nói ra để chúng ta cùng vui vẻ nào." Tần Túng Hoành đi đến bên cạnh Bạch Phá Cục rồi ngồi xuống, cười ha ha nói.
Tiểu Kiều dáng người nóng bỏng, ngực to rung rung, nếu như cắm mặt vào đó có thể khiến người ta ngạt thở vội vàng đứng dậy, rót một ly rượu vang cho Tần Túng Hoành, tự mình đưa cho Tần Túng Hoành, sau đó cầm chén rượu của mình lên, ngọt giọng nói: "Tần thiếu, em kính anh một ly."
Nói xong liền uống cạn chén của mình.
Tần Túng Hoành rất nể tình, cầm chén rượu lên nhấp một ngụm.
Đại Kiều tuy rằng gọi là đại Kiều, nhưng dáng người thon thả hơn, ngực cũng nhỏ hơn tiểu Kiều. Nhưng cô ta có một cỗ khí chất thanh lãnh, người cao chân dài, tóc phiêu phiêu, mặc quần trắng, bất cẩu ngôn tiếu, khiến cho người ta rất dễ dàng có nhục dục chinh phục.
Cô ta cũng rót cho Tần Túng Hoành một ly, sau đó cầm chén rượu của mình lên uống cạn, nói: "Uống trước để kính."
Tần Túng Hoành cười cười, lại nhấp một ngụm.
Bất kể những nữ nhân này được tâng bốc lên như thế nào thì trong mắt họ cũng chẳng khác gì đồ chơi.
"Tung Hoành uống rượu rất không sảng khoái." Bạch Phá Cục nói. Hắn bưng chén rượu vang của mình lên: "Cạn."
Lần này Tần Túng Hoành vô cùng thống khoái, cũng một hơi uống cạn.
"Tôi nếu uống hết thì chẳng phải là say ngã vào lòng hương thơm của anh ư?" Tần Túng Hoành cười ha ha nói.
"Say ngã thì sau, có gì mà phải lo? Nhan nhân không phải đều muốn vậy ư?"
Bạch Phá Cục nói.
"Trước kia thì có thể, về sau cũng có thể. Nhưng hiện giờ thì không được." Tần Túng Hoành lắc đầu: "Bạch thiếu tìm tôi tới đây chỉ để uống rượu thôi ư?"
"Đúng vậy." Bạch Phá Cục nói. Hắn vừa rót rượu cho Tần Túng Hoành vừa nói với đại Kiều: "Đại Kiều, em ngồi tiếp Tần thiếu đi. Hắn thích em như vậy."
Đại Kiều rất ngoan ngoãn đứng dậy. Tần Túng Hoành cũng không khách khí, ông nữ nhân này rồi nhẹ nhàng vuốt ve tay cô ta.
"Cũng phải có chút đồ nhắm rượu chứ nhỉ?" Tần Túng Hoành cười khổ. Hắn biết Bạch Phá Cục tìm hắn tới đây không thể chỉ để mời hắn uống rượu. Nếu không có chuyện gì thì chỉ sợ Bạch Phá Cục vĩnh viễn sẽ không mời hắn uống rượu. Bạch Phá Cục trong xương cốt rất khinh thường sự âm hiểm của mình, ở sâu trong lòng mình cũng khinh thường sự dối trá báo đạo của hắn.
Bọn họ vốn là kẻ địch, là đối thủ. Là lợi ích khiến bọn họ hợp lại với nhau.
"Trong lòng anh không phải đang ôm đồ nhắm rượu ư? Sao? Chẳng lẽ Tần thiếu cảm thấy hứng thú với nam nhân? Thực không dám giấu, Đồng Tước đài này thực sự có mấy món hàng không tồi. Còn có hai tiểu danh tinh. Có cần quản gia gọi điện thoại cho họ không?"
"Tôi đúng là cảm thấy hứng thú với nam nhân. Có điều không phải đối với những tiểu danh tinh này. Sao? Bạch thiếu là muốn bàn về chuyện đỉnh Vũ Phong Thái Sơn sập với tôi à?"
"Ha ha, có đồ ăn nhắm rượu ngon như vậy, chẳng lẽ chúng ta không nên uống mấy chén?" Bạch Phá Cục lại giơ chén rượu trong tay lên.
"Tất nhiên là nên rồi." Tần Túng Hoành nói. Cầm chén rượu lên uống một hơi cạn sạch với Bạch Phá Cục. Hắn bỏ chén không xuống, nhìn Bạch Phá Cục hỏi: "Bạch thiếu có tin tức gì không?"
"Không có." Bạch Phá Cục nói: "Cảnh sát không công bố bất kỳ tin tức gì về người bị hại. Tôi phái người đi thăm dò thì cũng không tìm được manh mối gì hữu dụng. Cảnh khu đã phong bế chỗ đó, người của Quốc An cũng ở đó, tôi không thể để họ tiếp cận quá gần được. Chúng ta tốt nhất đừng để người khác hiểu lầm chúng ta là hung thủ. Lúc này quá mẫn cảm."
"Tình huống của phía tôi cũng thế." Tần Túng Hoành nhíu mày: "Anh thấy thế nào?"
"Tôi không thể xác định hắn đã chết, nhưng tôi biết hắn nhất định chưa xuống núi." Bạch Phá Cục nói.
"Liệu có lọt vào bẫy không?"
"Có khả năng." Bạch Phá Cục nói: "Trai cò tranh nhau, ngư ông đắc lợi. Hai bên tranh đấu, kẻ thứ ba xuống tay, loại khả năng này vẫn cực lớn. Có điều, với sự hiểu biết của tôi về hắn, hắn là một người vô cùng cẩn thận. Bọn họ ở trên núi đánh nhau, chẳng lẽ không để người ở dưới núi cảnh giới ư?"
"Có lẽ, kẻ ra tay không phải là người bình thường?" Tần Túng Hoành một tay lắc chén rượu vang trong tay, tay còn lại thì sờ cặp đùi của đại Kiều: "Bất kể là như thế nào, điều này đối với chúng ta mà nói vẫn là một đại hỷ sự."
"Tình thế không được lạc quan lắm." Bạch Phá Cục nói: "Vương gia gần đây hoạt động rất hăng."
"Hai nữ nhân?" Tần Túng Hoành híp mắt bật cười.
"Đừng coi thường nữ nhân." Bạch Phá Cục nghiêm mặt nói: "Đặc biệt là nữ nhân của Tần Lạc."
...
Quốc Tân quán. Một khách sạn rất có yếu tố chính trị .
Người được mời tới đây không chỉ cần quý mà còn phải có quyền - quyền quý, Quyền vĩnh viễn xếp trên Quý.
Người bình thường sẽ không lựa chọn mời khách ở đây, bởi vì nơi này quá chính thức, không khí quá áp lực, cũng quá uy nghiêm, khiến người ta không được thoải mái.
Nhưng, hai nữ nhân không biết trời cao đất rộng lại làm vậy. Hơn nữa, người mà hai người mời đều là nữ nhân.
Một chiếc xe Audi treo biển quân đội đỗ ở trong bãi đỗ xe trước cửa Quốc Tân quán, Vương Cửu Cửu tắt máy, sau đó từ trong túi lấy ra hộp trang điểm chỉnh chu lại nhan sắc.
Trương Nghi Y vẻ mặt đầy lo lắng nhìn Vương Cửu Cửu, nói: "Cửu Cửu, thực sự phải vào ư?"
"Đương nhiên." Vương Cửu Cửu nói rất nghiêm túc. Cô ta đang trát phấn lên mặt, muốn khiến làn da ngăm đen trắng hơn một chút: "Đã tới nước này rồi, người cũng mời rồi. Sao có thể không vào?"
"Nhưng ông nội con vừa rồi gọi điện thoại tới, nói là phải chờ một chút." Trương Nghi Y nói: "Ông bảo mẹ khuyên con."
Vương Cửu Cửu cất hộp trang điểm đi, nhìn Trương Nghi Y hỏi: "Ông có phải sợ Tần Lạc chết rồi không?"
" Không phải. Ông không có ý đó." Trương Nghi Y nói.
Nhìn thấy Vương Cửu Cửu dùng đôi mắt to nhìn mình không chớp mặt, Trương Nghi Y cuối cùng cũng thỏa hiệp: "Đúng, ông lo lắng Tần Lạc không còn nữa. Nếu Tần Lạc đã chết, chúng ta còn cần phải để Vương gia đi mạo hiểm không? Con nên hiểu rõ thế cục hiện tại. Hai nhà liên thủ cũng không phải là đèn cạn dầu. Lão nhân của hai nhà đó đi khắp nơi bái phỏng thân hữu, ngay cả Hậu gia mấy chục năm rồi không lên tiếng cũng đứng ở phía bọn họ. Trận này chúng ta rất khó thắng."
"Nhưng cũng không phải nhất định sẽ thua." Vương Cửu Cửu cố chấp nói.
"Đúng là không nhất định sẽ thua. Nhưng tình huống đã xảy ra biến hóa. Nếu những người sau lưng Tần Lạc đó không ủng hộ người của Văn Nhân gia, Vương gia của chúng ta một cây làm chẳng nên non, có khả năng sẽ thương gân động cốt. Con cũng biết, hai năm nay đối với cha con là vô cùng quan trọng. Vương gia của chúng ta không thể chịu nổi tổn thất nữa."
"Con biết." Vương Cửu Cửu nói.
"Vậy chúng ta giờ trở về nhé." Trương Nghi Y nhỏ giọng hỏi.
"Chúng ta sẽ vào." Vương Cửu Cửu cởi giây an toàn, mở cửa xe.
"Cửu Cửu." Trương Nghi Y bước nhanh theo.
Vương Cửu Cửu đột nhiên dừng lại, xoay người nhìn Trương Nghi Y còn muốn lên tiếng khuyên can, nói: "Một trăm năm sau mẹ vẫn là mẹ con."
"Một trăm năm sau mẹ đã chết rồi." Trương Nghi Y. Bà ta không hiểu vì sao Vương Cửu Cửu đột nhiên nói như vậy
"Không liên quan gì tới thời gian." Vương Cửu Cửu nói.
Sau đó, lại nhấc chân bước về phía cửa thủy tinh của khách sạn, người kéo dài dưới ánh dương.
Trương Nghi Y ngây ra vài giây, sau đó nước mắt tràn mi.