Cút ngay, bọn mày cút ngay đi. Không phải tôi giết mấy người, không phải tôi….”
“Mấy người muốn làm gì? Mấy người muốn làm gì? Cứu tôi với, cứu tôi với”
“Trần A Phúc, mày là tên khốn nạn.”
Cũng giống như lần trước, Tần Lạc còn chưa tới gần phòng làm việc của Cừu lão gia, đã nghe được những tiếng thét, những âm thanh hoảng sợ.
Ngoài cửa, có hai namvà hai nữ, cả thảy bốn người đứng canh gác, đề phòng Cừu lão gia khi phát bệnh đột ngột lao ra ngoài. Trên tay Cừu lão gia cầm bóng hơi làm thành chiếc dao, rìu, và một số món khác tất cả điều là đồ chơi, quơ qua, quơ lại giống như người điên.
Ông ta giật mình, vẻ mặt hoảng sợ. Đó là những sợ hãi trong tiềm thức, nhưng tinh thần vẫn còn linh hoạt, có vẻ như họ để Cừu Yên Mị tới đây để phục vụ thuốc men và cơm nước hằng ngày cho ông.
Mội người trạng thái tinh thần tốt thì ít gặp những cơn ác mộng có bản chất xấu xa thì hay gặp ác mộng, tinh thần và sức khỏe của ông ta không tốt nên dễ phát bệnh. Đây là cũng chỉ là đạo lý đơn thuần mà thôi.
“Ông nội phát bệnh là quăng hết đồ vật này đến đồ vật kia, nếu không có đồ vật nào thì ông ta cứ gào thét mãi. Thậm chí xé cả chăn đắp, vì vậy tôi phải kêu người mua mấy quả bóng nhựa, thậm chí dùng nó để đánh người cũng sẽ không gây tổn thương.” Cừu Yên Mị giải thích.
“Cách này cũng tốt " Tần Lạc mỉm cười và gật đầu.
Hắn vỗ vỗ người hầu, ra hiệu cho bọn họ tránh ra một bên. Hắn đi tới cửa, nhìn thẳng vào Cừu lão gia hô to: “Lão gia…lão gia…ông còn nhận ra tôi không?
Cừu Lão gia nhìn thấy Tần Lạc, cẩn thận suy xét, rồi cầm cây đao dài bằng nhựa tự vệ chỉ vào Tần Lạc nói: "Mày là ai, tao không biết mày, mày là ai.”
“Lão gia, ông quên tôi rồi hả? Tôi là bạn của cháu trai ông đây, lần trước tôi giúp ông chiến đấu, chống lại quái vật mắt xanh đây, ông đã nhớ ra chưa?”
Dáng vẻ Cừu Lão gia hoang mang, cố nghĩ mà vẫn không nhớ ra.
Tần Lac quay lại phía phất tay nói: “Quái vật, mau đưa bác sĩ lại đây.”
Cừu Yên Mị nói với bác sĩ David nói một vài câu, sau đó bác sĩ David bước tới cửa.
Lão Gia nhìn thấy bác sĩ, sắc mặt kinh hãi, tay quờ quạng, miệng la hét toáng lên: “Quái vật mắt xanh, mau giết quái vật mắt xanh.”
Tần Lạc nhìn thấy chắc là ông ta vẫn còn nhớ đôi mắt màu xanh của con quái vật, trong lòng vui mừng lắm, điều đó chứng minh rằng ông đã phát sinh bệnh tật trong thời gian dài, nhưng trong tiềm thức trí nhớ vẫn còn. Nhưng chỉ nhớ được một ít, nhiều kỷ niện sâu sắc có lẽ ông ta đã quên trong một khoảng thời gian rồi.
Miễn là còn trí nhớ, đó là một điều tốt.
Tần Lạc biết mình phải diễn kịch trên sân khấu. Hắn cẩn thận bước tới nói: “Lão gia đừng sợ, tôi sẽ giúp ông không cần sợ, tôi có thể giúp ông chiến đấu chống lại quát vật.”
“Anh là ai?” Cừu lão gia cảnh giác hỏi, ra hiệu tỏ vẻ không muốn Tần Lạc tới gần
“Ông quên tôi rồi à? Lần trước tôi giúp ông đánh quái vật mắt xanh. Tôi là bạn của cháu trai ông. Hãy bình tĩnh nghĩ lại, nhớ chưa?” Tần Lạc nói một cách chậm rãi.
Cừu lão gia suy nghĩ một lát rồi mặt ông nở nụ cười nói.
“ Đúng…đúng rồi, tôi nhớ rồi. Anh giúp tôi chống lại quái vật mắt xanh. Mau đến đây, Quái vật mắt xanh lại tới nữa.”
Tần Lạc nhân cơ hội đó và nhanh chóng đến gần Cừu lão gia, cùng với ông ta đứng sát gần nhau.
Tiếng gió rền vang, hai bọn họ như hai kẻ ngốc đứng sóng vai bên nhau.
“Lão gia, chúng ta không phải chỉ có một kẻ thù? Tần Lạc hỏi Lão gia.
“Không phải, còn có Trần A Phúc, Trần A Phúc cũng muốn giết tôi đó.”
“ Trần A Phúc sao lại muốn giết chết ông?” Tần Lạc hỏi.
Hắn liếc mắt nhìn về phía Cừu Yên Mị, Cừu Yên Mị gật nhẹ đầu đáp lại câu hỏi của hắn và ra dấu hiệu mình cũng biết người này.
“Hắn muốn trả thù, hắn muốn giết tôi.” Cừu lão gia nói.
“ Tại sao hắn muốn trả thù? Là ông muốn giết hắn à?”
“ Tôi không giết hắn, tôi không giết hắn!”
“ Vậy vì cái gì mà Hắn muốn giết ông” Tần Lạc ép Lão gia nói. Hắn muốn tìm ra câu trả lời cho câu hỏi mình vừa nói. Đây là nút thắt của sợi dây thừng, muốn tháo gỡ nó, có lẽ phải tìm thấy nút thắt trước.
“Hắn muốn trả thù, hắn muốn giết tôi.”
Cừu lão gia không trả lời câu hỏi vừa rồi của Tần Lạc, mà lại vòng vo mãi. Điều này làm cho Tần lạc có một chút lo lắng, sốt ruột.
“Trần A Phúc giờ ở đâu?” Tần Lạc hỏi.
“Ở đàng kia, Trần A Phúc đang trốn quái vật mắt xanh, quái vật mắt xanh ăn thịt người.”
“Tôi đến giúp ông chống lại quái vật.” Tần Lạc nói. Theo Cừu lão gia đã tiếp nhận một khí cầu hình con cá vàng, chỉ vào bác sĩ David nói.
“A, tôi bị thương, vết thương ở ngực của tôi đang chảy máu, Cừu lão gia nhìn ngực đang băng bó, dáng vẻ khuôn mặt như đang chịu đựng các cơn đau.
Tần Lạc nghĩ thầm trong bụng, Lão gia này không đi làm diễn viên thì thật đúng là đáng tiếc quá.
“Không cần sợ. Tôi có viên thuốc thần kỳ cho ông. Có thể làm viết thương của ông cầm máu ngay” Tần Lạc nói xong, lấy trong tay áo ra một viên thuốc nhỏ tròn.
“Cám ơn anh hùng.” Cừu lão gia tiếp nhận “viên thuốc” từ Tần Lạc rồi uống vào.
Lão đảo cặp mắt trắng dã một lát, sau đó sắc mặt có vẻ tươi tỉnh hơn và nói với Tần Lạc rằng: “Anh hùng, miệng vết thương của tôi đỡ hơn nhiều rồi.”
“Viên thuốc này còn có thể tăng cường sinh lực, bổ sung nguyên khí nữa.
Cừu lão gia gây sức ép cả buổi trời, và cuối cùng giờ mệt mỏi muốn đi nghỉ ngơi.
Tần Lạc mệt mỏi, người nóng bức và ra đầy mồ hôi, toàn thân dính bệt quần áo.
“Thật vất vả quá. Uống ngụm trà nhé.” Cừu Yên Mị nói rồi tự mình giúp Tần Lạc bưng trà ra.
“Không sao!.” Tần Lạc cười rồi hỏi “ Trần A Phúc là ai?”
“Tôi chưa thấy lần nào, nhưng tôi nghe ông nội nhắc qua tên của hắn, khiến cho tôi cũng có chút thông tin về người này. Hắn trước kia đã từng là vệ sĩ của ông nội tôi.
“Và sau đó thì sao?”
“Sau đó thì chết rồi.”
“Chết như thế nào?”
Tai nạn xe cộ.
Tần Lạc nghĩ ngợi một lúc rồi nói :“ Đợi cho lão gia tỉnh đã xem sao, tốt nhất chị nên nói chuyện cùng ông.”
“Nói chuyện gì đây?”
“Nói chuyện của Trần A Phúc đó.”
“Điều này có thể tác động đến ông hay không?”
“Sẽ biểu hiện ra thôi, chị phải cẩn thận quan sát biểu hiện của ông, chúng ta phải làm rõ ràng vấn đề này đã.” Tần Lạc nói.
“Ngoài ra, tôi còn muốn tiếp tục dùng phương pháp trị liệu tẩm bổ cho ông nữa.”
“Tôi hiểu. Không biết khi nào mới dừng lại.” Cừu Yên Mị nói.
“Lúc nãy, cậu đã cho ông tôi ăn là cái gì vậy?
“Kẹo đó, Tần Lạc mỉm cười và nói. Nhìn về hướng cái bàn phía trước có khay kẹo ở trên nói: “Kẹo nhà của chị đó.”
“Kẹo?” Cừu Yên Mị vẻ mặt khả nghi nói.
“Đúng vậy. Đối với người có bệnh rối loại tâm thần thì có cho thuốc gì cũng vô ích. Đó là tâm bệnh, cho nên tôi cho ông viên kẹo và nói rằng đó là thần dược và có sức mạnh thần kỳ. Người bệnh như bị thôi miên và ông cho rằng đó là thần dược.
Cừu Yên Mị nhìn Tần Lạc một cách suy xét và nói. “Cậu thật làm cho người khác bất ngờ quá.”
Tần Lạc nhìn lên trên lầu và nói: “Tôi hy vọng điều này cũng có thể là một bất ngờ nữa.”
Nói thật ra, có chữa khỏi bệnh cho lão gia hay không, tôi cũng không chắc chắn. Ông chắc chắn đã mắc bệnh tâm thần và cũng có thể là bệnh hoang tưởng. Hôm nay có thể chữa khỏi nhưng nếu bị một cái gì đó tác động vào sẽ làm cho bệnh tình nghiêm trọng hơn.
Tần Lạc đi về phía David và nói. “Bác sĩ, cảm ơn ông đã hợp tác với chúng tôi.”
Vị bác sĩ hoang mang nhìn về phía Cừu Yên Mị chờ nàng phiên dịch lại.
Cừu Yên Mị cười gượng nói. Nãy giờ tôi phải phiên dịch như thế nào? Không lẽ nói với ông ta là: “Thưa bác sĩ David, ánh mắt xanh của ngài vô cùng có ích…”
Tần Lạc suy nghĩ một lát và nói: “Chị nói chuyện với bác sĩ nhé, tôi còn một việc phải làm. Tôi đi về nhà trước.”
- Được rồi, Cừu Yên Mị nói, tôi tiễn cậu ra xe.
………
Tần Lạc ngoài chuyện đó ra hết cả buổi chiều, nghĩ tới buổi tối Tần Lạc muốn mời Tiểu Mẫn và bạn bè cùng ăn tối. Liền nghĩ trước tiên phải đặt trước tại một khách sạn.
Hắn suy nghĩ cả buổi rồi thế nhưng vẫn không nghĩ ra cái khách sạn để chọn cả.
Vì thế, hắn gọi điện thoại cho Lệ Khuynh Thành hỏi: “Tôi muốn mời bạn bè tối nay ăn tối, chị sắp xếp một chỗ nhé.”
“Là cậu à. Lệ Khuynh Thành nói qua điện thoại một cách nhỏ nhẹ: “Xin hỏi cậu buổi tiệc tiếp bạn bè mang tính chất thế nào?
“Mang tính chất gì là sao?” Tần Lạc suy nghĩ và nói: “Bọn họ chỉ là đồng nghiệp của tôi thôi."
“Vậy có ngang hàng với cậu không?
“ Vai vế ngang nhau”.
“ Là đàn ông hay phụ nữ”.
Tần Lạc vẻ mặt căng thẳng đáp: “Như vậy có phiền phức quá không?”
Tất nhiên rồi, hỏi rõ mới biết được ý muốn của cậu để phục vụ tốt hơn chứ. Ví dụ như mối quan hệ thân mật thì chọn nhà hàng, nơi ít ồn ào, còn nếu mối quan hệ khác, muốn mời bọn họ ăn cơm để tỏ lòng thành của cậu thì chọn một nơi ồn ào chút. Nếu là nam đồng nghiệp thì thích uống rượu nói chuyện phiếm khác với nữ đồng nghiệp thích nơi lãng mạn, thoải mái, thích hợp để tình cảm phát triển tốt đẹp hơn, sao có thể đặt chỗ tùy tiện được.?
Tần Lạc không nghĩ tới người cố vấn lại thắc mắc nhiều vậy, nói: “Các đồng nghiệp công ty bên cạnh, chúng ta lần trước đã cùng nhau đi ăn cơm rồi.”
“Là công ty chúng ta à. Lệ Khuynh Thành lại sửa lời của Tần Lạc làm sai đi, nói thêm: “Cậu, cho hỏi bao nhiêu vị khách ạ?"
“…….” Im lặng
“Cậu, xin cho hỏi khẩu vị của hai bên để chọn thực đơn ạh.”
“……” Tần Lạc im lặng
“Cậu, có muốn thư ký đi cùng không ạ?”
- Không cần đâu.
“Được rồi. Lệ Khuynh Thành thay đổi cách nói chuyện. “Thưa Sếp, tối nay chắc tôi cũng không thể đi tới bữa cơm được.”
……….. Tần Lạc lại im lặng.
Tần Lạc suy nghĩ, không phải mình đang phải nhờ vả và ủy thác cho nàng sao?”
“Nàng quả thật thông minh đến mức độ như thế, nàng là một phụ nữ?
Nàng đúng là siêu nữ!