Bác Sĩ Thiên Tài

Chương 1452: Chương 1452: Nếu làm trái lời sẽ bị sét đánh!




Văn Nhân Mục Nguyệt đứng dậy định bỏ đi, Tần Lạc túm lấy cổ tay nàng.

Văn Nhân Mục Nguyệt kéo lại, vòng tay lục lạc trên cổ tay nàng phát ra tiếng kêu leng keng rất êm tai khiến nàng càng trông dí dỏm, đáng yêu hơn nữa.

Văn Nhân Mục Nguyệt còn đang định giãy dụa thì Tần Lạc kéo mạnh. Thân thể nàng không đứng vững, ngã vào lòng Tần Lạc.

Cơ thể Văn Nhân Mục Nguyệt thoáng căng cứng. Hai tay nàng chống vào ngực Tần Lạc như thể từ chối giao cơ thể cho hắn.

Tần Lạc đặt tay ra sau lưng nàng, thì thào nói vào tai nàng: "Anh hơi mệt, hãy để anh ôm một lát".

Văn Nhân Mục Nguyệt không nhúc nhích nữa.

Tới khi nàng bình tĩnh lại, đột nhiên nàng thầm nghĩ: anh ấy mệt mỏi và ôm mình một lát thì có liên quan gì với nhau?

Nàng muốn giãy dụa thoát ra nhưng rồi lại thôi.

Văn Nhân Mục Nguyệt không dùng nước hoa nhưng từ cơ thể nàng vẫn phát ra một mùi thơm rất dễ chịu.

Thanh nhã, tinh khiết tự nhiên, đó chính là hương thơm của cơ thể.

"Sức khỏe của ông thế nào rồi?" Tần Lạc hỏi.

"Ừ" Văn Nhân Mục Nguyệt trả lời.

"Công việc hậu kỳ đã xong chưa?"

"Vẫn chưa".

"Có Mã Duyệt, em nhẹ nhàng hơn nhiều".

"Ừ".

"Hôm nay em tới gặp anh sao?"

"Ừ?"

Sau khi trả lời xong Văn Nhân Mục Nguyệt chợt nhận ra câu trả lời của mình không đúng, nàng lại giãy dụa định thoát ra. Vừa mới cử động. Văn Nhân Mục Nguyệt lại bị Tần Lạc ôm chặt.

"Anh càng đáng ghét hơn so với trước" Văn Nhân Mục Nguyệt nói.

Có vài điều chỉ cần hiểu ngầm với nhau vẫn tốt hơn. Bạn không nên bắt người ta nói ra khiến người ta không biết dấu cái mặt đi đâu nữa.

"Vì để chuộc lỗi, đợi sau khi anh xong việc, hết bận, anh sẽ đi du lịch với em" Tần Lạc nói.

"Em phải xem có sắp xếp được thời gian không đã?" Văn Nhân Mục Nguyệt nói cực kỳ điệu bộ. Em xin anh, em là người cầm lái của gia tộc Văn Nhân sao có thể nói muốn đi ra ngoài là đi được?

Tần Lạc không quan tâm tới sĩ diện của nàng, hắn nói: "Chặng đầu tiên, em muốn đi đâu?"

"Vân Điền" Văn Nhân Mục Nguyệt nói: "Em cảm thấy ở đó cực kỳ thần bí".

"Được, chặng đầu tiên chúng mình đi Vân Điền để xem xem chúng mình có săn tiếp được một con gấu to nữa không?"

"Không được đi săn. Gấu rất đáng yêu".

Tần Lạc thật hết nói. Cô ấy nói con gấu đáng yêu chỉ là những con gấu trên ti vi, đúng không? Nếu trên thực tế gặp phải những con gấu lớn đó, bạn tốt nhất phải cầu phúc lớn, mệnh lớn, bỏ chạy trối chết.

Cơ thể hai người ép vào nhau, không một lời nói không cảm giác ham muốn chỉ có sự ấm áp và cảm giác sung sướng.

Một lát sau Văn Nhân Mục Nguyệt rời khỏi ngực Tần Lạc, nàng đứng dậy sửa sang quần áo và hỏi: "Giải phẫu thành công không?"

"Với trí thông minh của em, hẳn em đã đoán được rồi".

Văn Nhân Mục Nguyệt liếc mắt nhìn Tần Lạc một cái rồi nói: "Thi thoảng em thật sự muốn để não của mình nghỉ ngơi".

Khi ở cùng một chỗ với anh, em không có năng lực tự suy nghĩ bất kỳ điều gì.

Tất thảy những gì của em đều giao cho anh.

Tần Lạc đứng trước cửa phòng gõ cửa. Cánh cửa phòng bệnh nhanh chóng được người bên trong mở ra.

Người mở cửa là Tà Nguyệt. Gã rất vui khi nhìn thấy Tần Lạc đứng trước cửa. Tà Nguyệt tránh người sang một bên nói: "Tần thầy thuốc. Mời vào trong ngồi. Lão Đại mới tỉnh lại, chúng ta vào trong nói chuyện một lát".

Tần Lạc gật đầu nói: "Sức khỏe của anh ấy còn rất yếu, cố gắng nói ít. Hãy để anh ấy nghỉ ngơi nhiều".

"Hiểu rồi" Lôi Hổ cười ha hả đi tới đón nói: "Tần thầy thuốc điều này không cần anh căn dặn chúng tôi cũng hiểu. Lão Đại chịu ta kiếp như vậy, chính anh kéo anh ấy quay về từ Quỷ Môn Quan. Ôi, nếu không có anh sợ rằng Lão Đại đã mất mạng rồi".

"Người hiền sống lảu. Tôi chỉ làm việc mình nên làm thôi" Tần Lạc cười nói.

"Tần thầy thuốc anh quá khiêm nhường" Lôi Hổ nói. "Chúng tôi khi xưa cả ngày xông pha chiến trường giết người, không tin vào số mệnh, cũng không tin quỷ thần... là anh, chính là anh. Đám huynh đệ chúng tôi rất cảm kích anh. Các huynh đệ khác nghe nói chuyện này đều muốn mời anh ăn một bữa cơm. Anh xem khi nào có thời gian, nhất định anh phải cho các anh em Kiếm Đông Nam chúng tôi cơ hội".

"Tôi cũng thích kết giao với những người phóng khoáng" Tần Lạc gật đầu nói. "Các vị đã muốn mời tôi uống rượu vậy tôi không muốn sau này cả ngày chỉ muốn nghe câu: cám ơn".

"Được. Không nói nữa" Lôi Hổ cuống quýt trả lời.

Tần Lạc vỗ vỗ vào vai Lôi Hổ rồi đi tới ngồi xuống cạnh giường Chiến Hiệp Ca.

Sắc mặt Chiến Hiệp Ca tái nhợt, ánh mắt vô thần thân thể cực kỳ yếu ớt.

Trên mu bàn tay vẫn còn kim truyền dịch, một biện pháp giúp anh ta nhanh chóng khôi phục sức khỏe.

Thế nhưng khi nghe giọng nói của Tần Lạc, anh ta cố gắng mở mắt, nhếch miệng cười cố gắng nói: "Cám ơn"

"Mới rồi tôi đã không cho Lôi Hổ nói: cám ơn. Bây giờ anh lại nói" Tần Lạc cười nói. Lôi Hổ cầm cái ghế tựa tới. Tần Lạc đặt ghế ngồi xuống cạnh giường Chiến Hiệp Ca hỏi: "Bây giờ cảm thấy thế nào?"

"Lần này tôi có thể yên tâm ngủ mấy ngày" Chiến Hiệp Ca nói. "Trước kia khi còn tại ngũ, mỗi lần đi chấp hành nhiệm vụ, hàng ngày đều gặp đại địch, rất ít khi có thời gian ngủ nhiều".

Tần Lạc gật đầu hiểu ý. Bởi vì hắn cũng nhìn thấy tình cảnh tương tự từ trên người Quân Sư và Ly. Mặc dù Quân Sư bị thương rất nghiêm trọng, khi hắn chạm vào người cô, cô vẫn có thể có phản ứng vung tay đánh vỡ mũi hắn

Ngay cả một người đàn ông kiên cường, mình đồng da sắt như Chiến Hiệp Ca còn không chịu nổi áp lực. Quân Sư và Ly... khi nhớ tới hai cô gái này, cảm giác của Tần Lạc đau nhói.

Hắn là một thầy thuốc hắn có thể cứu một người, mười người, một trăm người nhưng hắn lại không cứu được cả thế giới.

Chỉ cần có chiến tranh, cần phải có quân nhân.

Chỉ có thể mong mỏi hai người bọn họ cảm thấy mệt mỏi, sớm rời khỏi Long Tức.

"Sau khi xuất ngũ lại bị trọng thương" Chiến Hiệp Ca khẽ thở gấp. Nói nhiều, liên tục cũng khiến anh ta rất mệt mỏi, phải cố gắng. "Đặc biệt là ngực, trái tim càng không tốt, chỉ cần chịu kích thích mạnh là tim lại đau đớn. Bây giờ viên đạn đã được lấy ra, tôi ngủ cũng thoải mái hơn nhiều. Mấy ngày nay, cảm giác rất nhẹ nhàng, giống như trẻ hơn mấy tuổi".

"Vậy là tốt rồi" Tần Lạc cười nói: "Trại an dưỡng này điều kiện rất tốt. Tôi quen thuộc các bác sỹ ở đây. Anh cứ ở lại nơi này nghỉ ngơi thoải mái. Bọn họ sẽ quan tâm chăm sóc anh cẩn thận. Tới khi sức khỏe của anh hoàn toàn bình phục anh sẽ thấy cảm giác còn dễ chịu hơn nhiều nữa".

Chiến Hiệp Ca nhìn Tần Lạc với ánh mắt kiên định, anh ta nói: "Mấy người Lôi Hổ đã nói chuyện với tôi, vốn tôi là một người đã chết, là anh tuyệt không từ bỏ, cướp đoạt tôi từ tay Diêm Vương... ơn cứu mạng, câu nói cám ơn thật sự quá nhẹ. Đối với anh, không hiểu một phế nhân có thể dùng cái gì đê báo đáp?"

"Nói chuyện báo đáp làm gì?" Tần Lạc vỗ vỗ mu bàn tay Chiến Hiệp Ca nói: "Tôi không thiếu gì cả. Hơn nữa tôi cũng đã nói với anh về tiền chữa bệnh. Tôi cảm thấy anh là một người bạn đáng kết giao. Nếu đã là bạn bè, nói chuyện đó có phải rất thô tục không?"

Môi Chiến Hiệp Ca mấp máy, anh ta định nói gì đó nhưng lại thôi.

Tần Lạc ngồi rất gần đầu Chiến Hiệp Ca nên hắn thu hết biểu hiện của anh ta vào trong ánh mắt mình. Hắn cười nói: "Chiến huynh có gì muốn nói, không ngại thì cứ nói thẳng ra. Giữa chúng ta không cân phải giấu diếm điều gì".

"Xin lỗi" Chiến Hiệp Ca nói.

"Anh có ý gì vậy?" Tần Lạc "ngạc nhiên" hỏi. "Tại sao anh lại nói vậy?"

"Anh có nhớ là anh đã hỏi tôi một chuyện không?" Chiến Hiệp Ca hỏi.

"Nhớ chứ" Tần Lạc cười nói. "Tôi hỏi anh là địch hay là bạn. Anh cảm thấy bị sỉ nhục nên tức giận bỏ đi... cũng chính vì vậy tôi mới cảm thấy anh rất có tính cách. Tôi thích kết bạn với những người kiêu ngạo như anh".

"Không là như thế này" chiến Hiệp Ca lắc đầu nói.

"Vậy thì là cái gì?" Tần Lạc tò mò hỏi.

"Câu trả lời của tôi là chúng ta là địch chứ không phải là bạn" Chiến Hiệp Ca nói. "Đó là nguyên nhân tôi không thể trả lời câu hỏi đó, xấu hổ mà bỏ đi".

Tần Lạc kinh hãi nói: "Tại sao chúng ta lại là kẻ thù? Nếu như tôi nhớ không lầm thì tối hôm đó trong hội sở là lần gặp mặt đầu tiên của chúng ta mà. Mặc dù tôi và mấy người Lôi Hổ có chút xung đột nhưng vấn đề đã được giải quyết. Chẳng lẽ vì vậy mà anh ghi mối hận với tôi sao?"

"Hoàn toàn không liên quan tới chuyện tối hôm đó" Chiến Hiệp Ca nói. "Mấy người Lôi Hổ nảy sinh xung đột với anh cũng là do tôi cố tình sắp xếp. Cho dù anh không phun rượu ra ngoài bọn họ cũng sẽ tìm lý do khác xung đột với anh... khi đó tôi có thể xuất hiện giảng hòa, vì thế quen biết anh, kéo gần mối quan hệ hơn nữa".

Sắc mặt Tần Lạc trở nên nghiêm túc, hắn hỏi: "Tại sao anh lại muốn làm vậy?"

Sắc mặt Chiến Hiệp Ca đau khổ nhưng anh ta không trả lời.

Một bên là em gái ruột của mình, một bên là ân nhân cứu mạng của mình. Anh ta biết đứng vào bên nào bây giờ?

"Cầm thú còn biết báo ơn. Tôi há có thể lấy oán báo ân sao? Như vậy thì tôi còn không bằng cả cầm thú, cũng sẽ khiến các anh em coi thường tôi" Chiến Hiệp Ca nghỉ ngơi một lát rồi nói tiếp. "Tần huynh đệ yên tâm bắt đầu từ hôm nay, tôi đối với Tần huynh đệ chỉ có tình cảm nhớ ơn, không có bất kỳ thù oán nào. Tôi cũng tuyệt đối không làm bắt kỳ hành vi nguy hại nào hại Tần huynh đệ. Nếu như tôi làm trái với lời thề, tôi sẽ bị Thiên Lôi đánh chết".

Tần Lạc nắm chặt bàn tay Chiến Hiệp Ca nói: "Tôi tin tưởng anh".

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.