Khi Tần Lạc mở mắt ra thì thấy Tô Tử đã mở to mắt lên nhìn trần nhà rồi ánh mắt trống rỗng, vẻ mặt đau thương.
Tần Lạc sợ hết hồn, ôm chầm lấy cơ thể mềm mại của Tô Tử vào lòng hỏi: “Em sao vậy?”
Tô Tử nghe thấy Tần Lạc hỏi thì giật mình đánh thót, nàng quay mặt ra nhìn Tần Lạc một cái rồi cười đáp: “Em không sao.”
“Anh biết là em chắc chắn đang có tâm sự gì đó. Em là người thân thiết nhất của anh, vậy mà em lại muốn giấu cả anh hay sao?” Tần Lạc gặng hỏi. Hắn biết Tô Tử là một người phụ nữ sống rất độc lập. tự lập tự cường, bị tàn tật từ nhỏ nên đã hình thành tính cách kiên cường, bất khuất trong con người nàng. Nếu không có việc gì thì nàng sẽ không bao giờ lại có vẻ mặt như thế.
“Em chỉ là muốn đi vệ sinh.” Tô Tử cười nói. “Nhưng em không động đậy được.”
Khi nàng nói câu thứ nhất thì vẫn tươi cười, nhưng khi nói đến câu thứ hai thì hai mắt bỗng nhiên đỏ hoe, một giọt nước mắt trong suốt rơi nhẹ trên gò má. độ nóng của nó gần như có thể thiêu đốt được cả trái tim của Tần Lạc.
Sự việc thì ra như vậy.
Con người ai cũng có ba việc cần giải quyết, Tô Tử cũng không phải là ngoại lệ.
Ngày trước, khi Tô Tử ở trong Bồ Tát Môn thì đều có ma ma và một nha đầu ngủ ở bên ngoài. Nàng chỉ cần khẽ lên tiếng thôi là đã có người chạy lại hầu hạ nàng giải quyết vấn đề rồi.
Nhưng tối qua nàng lại ngủ với Tần Lạc, cứ hoan lạc hết lần nọ đến lần kia như thế thì làm sao có thể bảo ma ma và nha đầu ở bên ngoài được cơ chứ?
Nàng có muốn thì Tần Lạc cũng không muốn_Nói cho cùng thì hắn vẫn là một người đàn ông truyền thông, không đủ dũng khí để có thể làm chuyện đó trước con mắt của người khác được.
Nhưng như thế thì mới có vấn để xảy ra.
Sáng sớm khi nàng thức giấc thì thấy mình muốn đi vệ sinh, vốn dĩ nàng định gọi Tần Lạc dậy cơ, nhưng lại thấy Tần Lạc vất vả cả tối qua, đang ngủ ngon giấc nên có phần không đành lòng.
Nghĩ đến việc mình đến cả một việc cơ bản như thế mà cũng không giải quyết nổi, cả đời học tập cũng không có đất dụng võ thì không khỏi cảm thấy đau lòng.
Tần Lạc không hỏi thì không sao. vừa mới hỏi cái là động chạm đến tâm tình của Tô Tử. Thấy những giọt nước mắt của Tô Tử không ngừng chảy xuống thì Tần Lạc cũng cảm thấy đau xót vô cùng, hắn ôm chầm lấy nàng vào lòng, hôn lên đôi lông mày của nàng rồi nói: “Anh đã nói rồi, anh nhất định sẽ chữa khỏi cho em. Nhất định là thế.”
Hắn như nhớ ra một thứ gì đó. hai tay buông Tô Tử ra, nhảy thẳng xuống giường đi tìm hộp thuốc y tế mà mình đem tới đây rồi nói: “Anh sẽ điều trị cho em luôn bây giờ. Anh phát hiện mỗi lần chúng ta làm chuyện đó thì huyết mạch trong người em ấm hơn bình thường rất nhiều_vì vậy mà nếu bây giờ mà châm cứu thì sẽ dễ dàng lấy được khí hơn.”
Hắn tìm ngân châm trong hộp thuốc y tế, rồi lại tìm cồn và những thứ khác, sau khi khử trùng cho ngân châm xong thì hắn lật một góc chăn ra bắt đầu châm từ huyệt Dũng Tuyền của Tô Tử.
Trong có viết: “Thận xuất vu Dũng Tuyền, Dũng Tuyền giả túc tâm (thận xuất phát từ Dũng Tuyền, Dũng Tuyền ở lòng bàn chân).” Ý muốn nói: Khí trong thận kinh giống như là nước ở đầu nguồn vậy. bắt nguồn từ dưới chân rồi tuôn trào ra khắp tứ chi của cơ thể.
Châm cứu Dũng Tuyền thì có thể đả thông kinh lạc toàn thân, đây cũng là huyệt vị mà Tần Lạc thường châm.
Thấy vẻ mặt nghiêm chỉnh của Tần Lạc thì trong lòng Tô Tử cảm thấy ấm áp vô cùng, cũng không còn đau buồn như lúc trước nữa.
Ngày trước tất cả những tai họa thì nàng đều phải gánh chịu một mình, nhưng giờ đây đã có thêm một người nữa đứng ra cùng chia sẻ với nàng.
Cái cảm giác đó khiến cho nàng cảm thấy rất dễ chịu, ấm áp.
Sau hơn nửa giờ đồng hồ thì Tần Lạc mới dừng đợt trị liệu của ngày hôm nay lại.
“Anh có một đề nghị." Tần Lạc vừa lau đi những hạt mồ hôi lấm tấm trên trán vừa nói.
“Đ ề nghị gì ạ?” Tô Tử vẫn nằm yên trên giường, chiếc chăn mỏng chỉ đắp ngang người làm lộ ra bờ vai gợi cảm và đôi chân dài thướt tha_cái kiểu nửa kín nửa hở thế này càng khêu gợi con người ta hơn. Mặc dù đêm qua hai người đã quấn lấy nhau mấy lần rồi, nhưng khi nhìn thấy cảnh như vậy thì lại khiến hắn lại muôn chiếm đoạt nàng thêm lần nữa.
Ngày trước Tần Lạc không tin vào kiểu trị liệu mạch dương mạch ấm đầu. làm gì có chuyện tốt nào mà mình lại có thể gặp được hết như thế?
Nhưng từ khi quan hệ với Tô Tử xong thì mạch, tức trong người Tần Lạc đúng là bình ổn hơn trước rất nhiều, trước khi làm chụvện đó thậm chí hắn còn chẳng cần đi tắm nước lạnh nữa. hơn nữa thời gian và độ khống chế đều được nâng cao một cách rõ rệt.
Tất nhiên đây cũng có một nguyên nhân trọng yếu đó là kinh nghiệm phong phú.
“Kiểu trị liệu gián đoạn thế này sẽ không có hiệu quả gì hết. Nếu mà muốn điều trị khỏi cho thật nhanh thì chúng ta phải duy trì một quá trình điều trị liên tục, không ngắt quãng_những ngày ở Thụy Điển này anh ngày nào cũng sẽ châm cứu cho em_nếu, anh nói là nếu nhé_nếu mà kết thúc chuyến đi Thụy Điển về mà anh vẫn chưa trị khỏi được cho em. thì lần về Yến Kinh này anh sẽ mua một căn nhà cho em. em chuyển đến Yến Kinh ở, như thế thì ngày nào cũng tiện cho việc anh đến chữa trị cho em. Em thấy thế nào?” Tần Lạc nhìn Tô Tử nói. Hắn biết là nàng thích một cuộc sống yên bình, nhàn nhã, nếu mà để nàng chuyển đến một thành phố ồn ào huyên náo như Yến Kinh này thì có lẽ nàng sẽ không thích ứng nổi_
Có điều Tần Lạc cũng đã nghĩ kỹ về vấn đề này rồi. dù gì thì hắn cũng không thiếu tiền. Đợi lần này về Yến Kinh thì hắn sẽ tìm mua một ngôi nhà ở gần sông gần núi, phong cảnh hữu tình cho Tô Tử. Như thế thì cho dù có sống trong thành phố phồn hoa thì cũng vẫn có thể tiếp cận với thiên nhiên như ở Bồ Tát Môn.
“Được ạ.” Tô Tử cười đáp.
“Anh lại cứ sợ em không đồng ý cơ.” Tần Lạc nói.
“Thực ra BỒ Tát Môn cũng có cả sản nghiệp ở Yến Kinh nữa.”TÔ Tử nói.
“ ồ, vậy sao? ở chỗ nào thế?”
“Có mười hai căn ở đường Vương Phủ, có vài căn ở đường Huyền Vũ và thêm mấy căn nữa ở đường Hoa Thanh nữa.” Tô Tử nói tiếp: “Mười mấy năm về trước đã mua rồi. vốn dĩ định dùng để làm hiệu thuốc_nhưng vì việc buôn bán thuốc có phần ảm đạm nên đã dùng nó vào việc khác.”
“Đường Vương Phủ? Đường Huyền Vũ? Đường Hoa Thanh?” Tần Lạc nghe xong thì tỏ ra hết sức kinh ngạc. Mấy địa điểm mà Tô Tử vừa nói đều thuộc vào hạng trung tâm của Yến Kinh, đặc biệt là đường Vương Phủ, hiện giờ là nơi ở của một số quan chức cấp cao. nói là tấc đất tấc vàng thì cũng không có gì là quá đáng cả_nhưng thật không ngờ trong tay của Bồ Tát Môn lại có đến cả mười hai căn nhà lớn nhỏ?
Với giá cả nhà đất hiện giờ thì mười hai căn nhà này có thể bán với giá hàng trăm triệu nhân dân tệ, thậm chí là mười mấy tỷ nhân dân tệ
Tần Lạc cảm thán, không biết những môn phái có niên hiệu lâu đời này rốt cuộc là nắm trong tay bao nhiêu vốn đây?
Nghĩ đển những thứ đồ cổ và những quyển sách y học quý hiếm mà hắn nhìn thấy trong Bồ Tát Môn, thì hắn nghĩ nếu mà bán những thứ đó đi thì Tô Tử sẽ một bước nhảy vọt trở thành một trong mười người phụ nữ giàu nhất Trung Quốc mất_Mặc dù không thể so bì được vói một người biến thái như Văn Nhân Mục Nguyệt. nhưng gia sản thì vẫn hơn hẳn Lệ Khuynh Thành.
Vì Tần Lạc chiếm giữ số cổ phần ở Quốc Tế Khuynh Thành là khá nhiều, nên tài sản riêng của Lệ Khuynh Thành hàng năm không được nhiều cho lắm. Cho dù Tần Lạc có cho hết nàng cả cái Quốc Tế Khuynh Thành đi chăng nữa, thì e rẳng tạm thời cũng không thể giàu có bằng Tô Tử được.
Chẳng còn cách nào khác, vì lịch sử tồn tại của Bồ Tát Môn song song tồn tại cùng với lịch sử trung y của Trung Quốc. Năm đó khi trung y hưng thịnh thì ai mà biết là trong tay bọn họ nắm biết bao nhiêu là tài sản đây?
“Anh không cần mua nhà cho em đâu. Em có chỗ ở ở Yến Kinh. Chỉ cần bảo người quét dọn lau chùi một cái là có thể ở được rồi.” Tô Từ nói.
“Được. Vậy cứ quyết định như thế đi.” Tần Lạc gật đầu nói.
Tô Tử nhìn Tần Lạc một cái rồi hai má lại ứng đỏ. nói: “Mau đi mặc quần áo vào đi.”
Tần Lạc giờ mới phát hiện ra, từ sau khi mình thức dậy làm cả đống việc đến giờ thì vẫn trần truồng như nhộng. Cậu nhỏ buông thỏng roi lủng lẳng, ủ rũ ở đó nhìn rõ là đáng yêu.
Tần Lạc chạy đi tìm quần áo mặc vào, sau đó thì mặc quần áo giúp Tô Tử rồi giúp nàng đánh răng rửa mặt nữa.
vẫn còn chưa chuẩn bị xong xuôi thì từ ngoài phòng đã vọng vào tiếng chuông cửa rồi.
Tần Lạc chạy ra mớ cửa phòng thì thấy lão ma ma và tiểu nha đầu đang đứng ở đó.
Lão ma ma toe toét cái miệng khô khốc của bà nói: “Vì lát nữa còn có một số việc, nên lão thân đến xem xem môn chủ dậy chưa. Cậu Tần sớm thế này đã đến rồi à?”
Tần Lạc biết là bà đang cố tình nói móc đả kích mình, vì hiểu tính cách của bà nên hắn cũng chẳng thèm để ý đến mấy cái đó. liền nói: “Vâng, đến xem Tô Tử có muốn xuống lầu dưới ăn sáng không.”
“Thật là làm khó cho cậu quá.” Lão ma ma cười hề hề nói. Cô gái đứng sau lưng cũng nghe hiểu ra được nội dung câu chuyện mà hai người đang nói nên liếc nhìn Tần Lạc một cái thật nhanh.
Vì có sự giúp đỡ của lão ma ma và tiểu nha đầu nên Tần Lạc cũng chẳng có cơ hội mà chen tay vào. liền chạy đi đánh răng rửa mặt sau đó dẫn theo mấy người xuống dưới lầu ăn sáng.
Thấy Tần Lạc bước xuống lầu thì Trương Tiểu Na liền đặt luôn chiếc đĩa trên tay mình xuống rồi chạy lại chỗ Tần Lạc. nói: “Trưởng đoàn, lịch trình được sắp xếp hôm nay sẽ là đến học viện Y Học Hoàng Gia Stockholm gặp gỡ sinh viên học sinh. Thời gian là hai giờ chiều nay.”
“ừm. Được, tôi biết rồi.” Tần Lạc nói. Hắn đã lấy được lịch trình từ sớm rồi, nên cũng đã biết được hành trình sắp xếp ngày hôm nay thế nào. hơn nữa, hắn còn phải diễn giảng một buổi có liên quan đến trung y ở học viện Y Học Hoàng Gia Stockholm nữa.
Đây là do Hoàng Tử Philip giúp đỡ mà thành. Nghĩ đến sự khinh bỉ kèm với khinh thường không hề che đậy của viện trường Sylva của học viện Y Học Hoàng Gia Stockholm mà hắn lại cảm thấy trong người đột nhiên trở nên khó chịu lạ thường.
Chắc là việc tấn công của trung y làm cho ông ấy cảm thấy bất mãn cũng nên? Học viện Y Học Hoàng Gia Stockholm là địa bàn của ông ấy, vậy thì ông ấy sẽ dùng phương thức gì để phán kích lại đây?
Nếu đã như thế, thì hãy dùng thực lực để chứng minh mọi thứ đi.
Tần Lạc nghĩ ngợi một lúc rồi nói với Trương Tiểu Na: “Buổi trưa không có dự định gì.
vậy cô có thể dẫn thành viên trong đoàn đại biểu đi đây đó quanh đây đi_Hiếm có được lần đi thế này. cũng phải xem xem cảnh sắc và con người Thụy Điển ra sao chứ. Có điều nhân viên phiên dịch của chúng ta không đủ, cô nói chuyện với bên chính phủ Thụy Điển bảo họ giúp đỡ sắp xếp lịch trình xem sao_Còn nữa, không được đi lạc nhau đâu đấy, cũng đừng có đi xa quá. trước một giờ trưa bắt buộc phải quay về. Người nào vi phạm thì khai trừ luôn tư cách làm thảnh viên trong đoàn đại biểu, bảo họ tự mua vé máy bay quay về nước.”
Lần này Tần Lạc dẫn đoàn người đến Thụy Điển có phần phức tạp. có cao thủ của Nhị Môn Nhất Phái, có hội viên của Công Hội Trung Y, và còn có cả những danh y nổi tiếng nữa_người của Nhị Môn Nhất Phái và Công Hội Trung Y thì hắn không lo lắng gì lắm. qua đợt đi Hàn Quốc lần trước, Tần Lạc đã dùng nhân phẩm và y thuật của mình chinh phục được họ.
Nhưng những quan chức và danh y này thì khác, tuổi tác của bọn họ khá lớn lại từng trải hơn người, cấp bậc cao, hơn nữa chưa hẳn đã phục một người lãnh đạo trẻ tuổi như Tần Lạc đây. liệu bọn họ có nghe theo lời sắp xếp hay không thì chỉ có Chúa mới biết.
Vì vậy mà Tần Lạc nói có phần nghiêm khắc hơn rất nhiều.
Trương Tiểu Na nhìn Tần Lạc với ánh mắt kinh ngạc, không ngờ anh ta lại ghê ghớm thế. liền gật đầu đáp lại: ‘ Trưởng đoàn xin cứ yên tâm. Tôi sẽ làm tốt công việc được giao.ݍ
“Cô vất vả rồi.” Tần Lạc cười nói.
Nhưng thật không ngờ, ngày đầu tiên đoàn đại biểu đến Thụy Điển đã xảy ra chuyện rồi.