Như mặc cho bóng đêm phủ lên. Trời chiều, tà dương sớm đã tan hết, gió lạnh từng cơn thổi tới đập vào như muốn phá tan cửa số kính lớn , để đem cái rét đến mỗi cái góc xó này.
Bên trong thì ấm áp tĩnh lặng. Bên ngoài đèn đuốc sáng trưng, trên đường, người qua lại nói cười ồn ào, huyên náo đây là hai thế giới hoàn toàn khác nhau.
Văn Nhân Mục Nguyệt lại thích thưởng thức cảnh vật ngoài cửa sổ khi hoàng hôn buông xuống. Đứng ở trong nhìn qua cửa sổ, quang cảnh cả vũ trụ này như đều thu tầm mắt. Nàng như nữ thần thống trị cả thế giới, nàng cúi xuống nhìn các con dân của mình.
Nhìn thấy bọn họ khóc, họ cười, nhu mì mật ngọt hay đứt hơi khản tiếng.
Nhưng nàng vẫn duy trì bình tĩnh
“Thương vụ cao ốc vốn đã hoàn tất vào tháng trước, do bên bất động sản Hoa Thành phụ trách toàn bộ việc cho thuê.”
“Việc Thụy Sỹ muốn mua khu mỏ thiếc này bước đầu rõ ràng đi đến thỏa thuận, Tổng giám đốc chi nhánh công ty Năng Lượng của Thụy Sỹ mời tiểu thư tham gia lễ ký kết, chính phủ Thụy Sỹ cũng bày tỏ mong muốn đạt được nguyện vọng này.”
“Chúng ta hợp tác với tập đoàn HongKong ngày một gần nhau hơn như tình thân ái, nay Chủ tịch tập đoàn định sẽ đến Yến Kinh viếng thăm tiểu thư.”
“Chủ tịch là cấp trên, tôi sẽ đi HongKong viếng thăm ngài.” Văn Nhân Mục Nguyệt vẫn đứng ở cửa sổ đột nhiên ngắt lời lên tiếng nói.
“Tiểu thư, tôi lập tức liên lạc với văn phòng tập đoàn để chuyển ý của tiểu thư.” Mã Duyệt cầm bút ghi lại trên văn kiện.
“Còn chuyện gì khác nữa không?” Văn Nhân Mục Nguyệt hỏi.
“Còn có việc liên quan đến anh Tần. Bởi vì chuyên mục văn vẻ “thần tượng của ngươi là ai”, hiện tại Tần Lạc rất có uy tín trong nhân dân.” Mã Duyệt nói.
Tần Lạc và Mã Duyệt cùng làm việc trên một lĩnh vực, giữa họ có có một cái riêng. Đối với Tần Lạc, Mã Duyệt không thể hiểu hết, cũng không thể không coi trọng. Cho nên, nhiều lúc Mã Duyệt không biết phải bẩm báo thế nào với Văn Nhân Mục Nguyệt.
“Tôi biết rồi.” Mục Nguyệt nói. Nghĩ một chút nói: “Phải chăng hắn có mối liên hệ rất mật thiết với nhân dân?”
“Thương nhân trục lợi. Hiện nay đã có hơn mười công ty tiếp cận hắn.” Mã Duyệt nói.
Văn Nhân Mục Nguyệt cười cười.
Trong phút chốc, ánh trăng non như xuyên thủng tầng mây đen u ám, phảng phất đâu đây hương thơm hoa quỳnh vừa nở rộ, giống như Tào Thực lần đầu diện kiến Lạc Thần, dường như trên thế giới này mọi thứ đều rất đẹp.
Ánh mắt sáng ngời, cánh mũi thẳng đáng yêu, khóe miệng hơi nhếch lên cười không ồn ào nhưng lại thấm vào lòng người. Phong thái nhẹ nhàng thanh thản, ý tứ sắc bén pha chút niềm kiêu hãnh
Mã Duyệt sửng sốt, như được thức tỉnh.
“Bọn họ làm sao biết hắn muốn cái gì?” Văn Nhân Mục Nguyệt nói.
Tiếp lời, nàng như một nữ vương kiên định nói: “Tôi biết.”
“Ý tiểu thư là…?” Mã Duyệt nhanh chóng trấn tĩnh lại, ra tiếng hỏi.
“Liên lạc với hắn. Chúng ta phải giao ước với hắn.” Mục Nguyệt nói.
“Phải, tiểu thư”. Mã Nguyệt trả lời sau đó bước nhanh ra ngoài.
Văn Nhân Mục Nguyệt lại xoay người đứng bên cửa sổ, bộ đồ màu trắng tinh tế bao vây lấy nàng, khêu gợi đường cong duyên dáng.
Bên trong chưa bật đèn, phòng làm việc gần hai trăm mét vuông có vẻ trống vắng.
Nàng khoanh hai tay trước ngực đứng trong bóng tối, bóng nàng như bị kéo dài vô tận tựa hồ một đứa trẻ cô đơn.
……
Sở Nam rất muốn lớn tiếng mắng một câu: “Tôi dựa vào….”
Những người nào đều là hắn đề cử hả? Những minh tinh đều nằm trong vòng luẩn quẩn này. Thần tượng sẽ mang đến lợi nhuận cao cho phòng vé. Đi đến đâu cũng có thể khiến cho người khác xầm xì, thét lên người ngạo mạn.
Người ta có thể diễn tốt những vai như Tào Tháo, Lưu Bị, rồi là Khang Hy, Từ Chí Ma, thích diễn những anh hùng cổ trang, thổ phỉ, lưu manh, thi nhân, luật sư. Sao lại cố tình diễn vai không tốt như Tần Lạc chứ?
Anh xem anh là ai? Anh xem anh là ai?
“Anh Tần, cũng không nên nói như thế? Hành động của bọn họ đã rõ ràng. Nếu anh hiểu được việc này, hẳn phải biết bọn họ nghĩ gì và những dư luận trong công chúng.” Trong lòng Sở Nam như nghẹn lại một cỗ khí tức, nên khi nói chuyện khó tránh khỏi có chút mạnh mẽ.
“Không phải tôi không tin bọn họ diễn.” Tần Lạc cười nói. Hắn biết chính lời nói của hắn đã làm tổn thương đến người khác. Quả thật, trong lòng hắn suy nghĩ rất nhiều.
“Bọn họ đã nghe tên tuổi của tôi, thậm chí còn xem qua một ít tác phẩm của tôi nhưng tôi vẫn không yên tâm. Tôi cũng là con người bình thường. Tôi có ưu điểm nhưng cũng nhiều khuyết điểm Tôi sợ các ông làm cho tôi quá hoàn mỹ, như vậy, không phải là tôi?” Tần Lạc giải thích.
Một nhân vật anh hùng thập toàn thập mỹ như vậy không phải là bản chất của Tần Lạc.
Hắn là người đơn giản, hiền lành, hăng hái, mang trong lòng ước muốn cứu vãn Trung y. Thế nhưng hắn có tham vọng cá nhân, thích xem ảnh người đẹp.
Nếu giữa tác phẩm điện ảnh và truyền hình, Xoa Xoa ngôi sao đóng vai Tần Lạc với vẻ mặt đứng đắn, ánh mắt kiên nghị. Xoa Xoa nói: “Thần tượng của tôi là Bạch Cầu Ân, bản thân tôi hy vọng có thể trở thành như ông ta, một thầy thuốc vĩ đại, chính nghĩa vốn có tình cảm sâu đậm.”
Khi ở tiểu học, thầy dạy chúng tôi, bạn bè cùng lớp phải giúp đỡ lẫn nhau. Một hàng rào có cái cọc, là người hào hiệp phải giúp đỡ nhiều người khác. Những lời này, tôi đã sao chép lại vào trong bản ghi nhớ, và cũng giữ trong đầu. Hiện tại, tôi còn khả năng, tôi làm những việc trong khả năng cho phép của đất nước và đồng bào tôi.”
Liệu có bị ác tâm lấn át không?
“Còn có người sợ bản thân bị người khác làm cho hoàn mỹ?” Sở triều đại Nam Minh có vẻ khó hiểu về Tần Lạc
“Anh Tần, hãy hiểu lòng thành của chúng tôi. Sau khi viết xong kịch bản, chúng tôi sẽ mang đến đây trước cho anh chỉnh sửa. Đảm bảo tình tiết câu chuyện là hoàn dựa vào nguyên tác của người soạn lại hơn nữa, nếu anh không yên tâm người khác diễn. Anh có thể đảm nhận vai nam diễn viên chính này?”
“Tôi không diễn đâu.” Tần Lạc cười lắc đầu.
Đúng lúc này, di động trong túi Tần Lạc vang lên. Tần Lạc cười nói: “Xin lỗi các vị. Tôi nghe điện thoại một chút.”
Nói xong, hắn đứng dậy đi đến song cửa, nghe điện thoại
Khi trở lại lúc này, Tần Lạc áy náy nói: “Tôi nghĩ, tôi không thể hợp tác cùng các vị rồi.”
Máy bay ở HongKong vừa đáp xuống sân bay quốc tế Đào Viên, bên ngoài thời tiết rất đẹp. Tần Lạc mang theo Âu Dương hướng đến sân bay.
“ Anh Tần, anh lần đầu đến HongKong sao?” Lô Vĩ cười hỏi. Mặc đồ ngành màu đen, bên trong áo không bâu màu trắng, tóc bung lên đỉnh đầu lộ ra cổ thon dài như cổ thiên nga. Trong tay mang cái bao tay, vẻ mặt hiền lành cười.
Lệ Khuynh Thành phải ở lại Yến Kinh phụ trách việc mở rộng thị trường, nên không cùng đến HongKong. Lần đầu tiên đến HongKong, Tần Lạc sợ nơi đất khách quê người, nên đã phái người đi cùng đi trước. Đúng lúc, Lô Vĩ muốn tới HongKong bàn việc làm ăn, vì thế liền bị Lệ Khuynh Thành lại làm trợ thủ cho Tần Lạc.
Về phần Âu Dương Lâm, là do Tần Lạc chủ động mang theo. Hắn ở lại Vương Dưỡng Tâm, nơi nào, cái gì cũng không biết, còn không bằng tự mình đến đây gặp cảnh đời. Hơn nữa Tần Lạc tin tưởng vào truyền nhân Quỷ Y Phái, y thuật đương nhiên sẽ không kém. Hắn có thể giúp mình không ít. Trong nhà có bảo vật mà không cần, đó là việc cực kỳ ngu xuẩn.
“Đúng vậy.” Tần Lạc cười gật gật đầu.
“Tôi trước đã tới đây hai lần. Đều là do Lệ Tổng phái tới quan sát thị trường thẩm mỹ bên này. Lệ Tổng luôn là người rất có ý tưởng. Cô ấy chưa bao giờ bủn xỉn với công nhân.” Lô Vĩ ngợi khen nói.
“Cô ấy là người rất có năng lực.” Tần Lạc gật đầu tán thành. Điểm này của cô ấy, Tần Lạc chưa bao giờ nghi ngờ. Nếu không, ông ấy cũng không dám giao công ty cho cô ta quản lý.
Khách quý đi ra, Tần Lạc liếc mắt dễ dàng nhận ra Trần Tư Tuyền trong đám người.
Nàng vốn thân cao, chân dài, lại mang đôi giày cao gót chừng sáu bảy phân, đứng trong đám người có cảm giác như hạc trong bầy gà. Còn không ít người chụp ảnh cặp đùi đẹp của nàng bằng máy camera, các loại di động.
Nàng mặc váy dài màu xám chấm bi trắng có chút giống vân báo. Loại màu này cực kỳ kén người. Nếu không biết mặc thì thoạt nhìn sẽ giống một con báo.Nếu như có vải lót bên trong, thì nhìn rất gợi cảm.
“Tần Lạc!” Trần Tư Tuyền thấy hắn liền vẫy vẫy tay.
Tần Lạc cười, bước nhanh tới chỗ nàng.
Còn chưa đến gần, Trần Tư Tuyền bỗng nhiên nhảy đến, lập tức ôm Tần Lạc vào lòng.
“Ông chủ, người xem.” Một người khéo mặc đồ tây, thắt cà vạt, xem cũng hào hoa phong nhã. Hai người khẽ ôm nhau thắm thiết. Tần Lạc cùng Trần Tư Tuyền nói, vẻ mặt nghiêm lại, cười lạnh.
“A. Có phải cô là Trần Tư Tuyền không?” Người đàn ông trung niên bước đến trước mặt hắn, ra tiếng hỏi.
“Đúng vậy. Còn đó chính là người đàn ông chúng ta gặp ở Yến Kinh lần trước. Lúc ấy, chính là anh yêu cầu Trần Tư Tuyền từ chối mời chúng ta.” Người thanh niên nói.
“A. Như vậy hả.” Người đàn ông nghĩ nói: “Người khác ở xa tới là khách, chúng tôi cũng phải hướng dẫn tận tình, như vậy mới phải đạo chứ. Ở sân bay anh đã gọi điện nói với họ chưa.”
Tiếng người đàn ông ngày càng nhỏ, cuối cùng biến thành rỉ tai. Đại sảnh ở sân bay ồn ào, chỉ có người trợ thủ đứng bên cạnh hắn mới nghe được.
“Ông chủ, ngài yên tâm đi. Tôi biết làm thế nào mà.” Người thanh niên gật đầu nói.
“Trông mãi, cuối cùng Sếp cũng đến đây.” Trần Tư Tuyền hạnh phúc nói.
“Liên tục bề bộn nhiều việc.” Tần Lạc cười nói.”Với lại, thật lòng mà nói cô làm tốt lắm. Tôi có tới đây hay không cũng không quan trọng.”
“Sản phẩm của chúng ta tốt.” Trần Tư Tuyền cười nói. Nếu không làm ra sản phẩm tốt vậy chẳng phải là vô dụng sao.”
Tần Lạc giới thiệu cho Trần Tư Tuyền và Âu Dương Lâm cùng biết nhau. Lô Vĩ lúc trước là trợ lý của Lệ Khuynh Thành, nàng lại thường xuyên đến Yến Kinh thăm hỏi Lệ Khuynh Thành nên hai người đã quá biết nhau.
“Đi thôi. Xe ở bên ngoài.” Trần Tư Tuyền kéo tay Tần Lạc cười nói.
Đoàn người vừa ra đến đại sảnh sân bay, khi ấy đột nhiên xuất hiện đám nhân viên an ninh của sân bay xông đến bao vây lấy Tần Lạc và đoàn người.