Lý Vệ khom người đứng trước cửa của căn hầm băng. Cánh cửa bằng sắt được đóng kín mít, không thể nghe được người bên trong đang nói gì, nhưng anh ta vẫn lo lắng thấp thỏm không yên, không thể nào bình tĩnh trở lại được.
Anh ta là một con cờ được Bạch Phá Cục thầm đặt ở đây không sai, nhưng nói cho cùng thì vẫn là một kẻ bán đứng chủ nhân của mình. Đứng ở vị trí của Bạch Chỉ Cảnh thì ông ta không cần biết mình rốt cuộc là đi theo lão đại hay đi theo lão nhị, mà ông ta chỉ cần biết mình là một tên phản đồ là được rồi.
“Nếu Bạch Phá Cục vứt bỏ mình thì phải làm sao đây?” Lý Vệ thầm nghĩ, những ý nghĩ như thế này cứ loanh quanh lẩn quẩn trong đầu, không tài nào xua tan đi được.
Những nhân vật tai to mặt lớn kia làm sao có thể để ý đến một khoanh đất cỏn con hay sự sống của một con người bình thường chứ? Bọn họ cần có một kết quả, một kết quả của sự thắng lợi.
Nếu đẩy mình ra mà có thể làm xoa dịu được tình cảnh hiện tại của anh ta thì anh ta liệu có nghĩ cho mình nữa không đây?
Két!
Chiếc cửa sắt được mở ra, quản gia của Bạch Chỉ Cảnh vội tiến nhanh lên trước đi bên cạnh ông lão.
Bạch Phá Cục đợi đến khi ông nội của mình đi ra hẳn ngoài rồi thì mới bước theo sau, tiếp đó hắn lại quay người đóng kín cánh cửa sắt của hầm băng đó lại.
Khi Bạch Chỉ Cảnh nhìn thấy Lý Vệ đứng đó thì ông ta dừng chân lại theo bản năng.
Lý Vệ cúi thấp đầu xuống, tim đập rộn ràng như sắp muốn nhảy ra khỏi ***g ngực đến nơi. Cho dù anh ta đã cố gắng để đứng vững, nhưng vẫn cảm thấy được hai chân mình khẽ run lên bần bật.
Anh ta sợ hãi.
Đúng vậy, anh ta sợ hãi, vô cùng sợ hãi.
Anh ta cảm giác được là có một đôi mắt đang nhìn chằm chằm vào anh ta, cái cảm giác khiếp sợ đó giống như là bị một con thú hung hãn đang nhằm vào mình mà lao tới vậy, nó khiến cho người ta toát lạnh toàn thân.
“Một câu có thể quyết định việc sinh tử.” Ông lão này quả thật có khả năng làm vậy.
Đến cuối cùng, Bạch Chỉ Cảnh lại không nói gì cả.
Ông từ chối việc dìu đỡ của quản gia và Bạch Phá Cục, tự mình chống gậy loạng choạng bước xuống cầu thang.
Một bước, hai bước, ba bước …
Ông bước đi rất chậm, cẩn thận từng tí một.
Cho dù ông có cố gắng để đứng thẳng lưng dậy, nhưng tất cả mọi người đều có thể nhận ra là ông đã già rồi.
Bạch Phá Cục không tiễn Bạch Chỉ Cảnh ra hẳn ngoài cổng, mà sau khi đứng trên bậc cầu thang nhìn ra xa một hồi lâu thì ngồi phịch xuống đất mà chẳng thèm để ý gì đến hình tượng nữa cả.
Xảy ra bao nhiêu là chuyện, rồi lại vượt qua được cửa ải khó khăn nhất, khiến cho hắn có một cảm giác nhẹ nhõm đến lạ lùng như vừa sống lại từ cõi chết vậy.
Hắn móc điếu thuốc từ trong túi ra, châm lên rồi dít một hơi thật sâu, một làn hơi ấm áp xâm nhập vào trong ***g ngực, làm cho hắn cảm thấy dễ chịu hơn rất nhiều.
Vừa rồi khi ở trong hầm băng, hắn thấy mình giống như là một người trần truồng đứng giữa trời băng tuyết vậy. Toàn thân hắn lạnh cóng lên, đến cả suy nghĩ cũng chẳng che đậy được gì trước ánh nhìn soi mói của ông lão.
“Cảm ơn thiếu gia đã cứu mạng.” Lý Vệ đến trước mặt Bạch Phá Cục, cố gắng khom người xuống mức thấp nhất có thể, nói.
Anh ta không biết là Bạch Phá Cục có nói giúp mình hay không, nhưng cái dáng vẻ một lòng một dạ này thì vẫn nên thể hiện ra cho chủ nhân mình thấy.
Bạch Phá Cục vứt hộp thuốc lá cho Lý Vệ, nói: “Từ giờ trở đi, tôi trở thành một người cô độc rồi.”
“Tôi hiểu.” Lý Vệ quỳ luôn xuống trước mặt Bạch Phá Cục, cúi thấp đầu xuống nói: “Từ bây giờ trở đi, tôi sẽ là một con chó chuyên đi cắn người cho thiếu gia. Thiếu gia bảo tôi cắn ai thì tôi sẽ đi cắn người đó.”
Anh ta biết ‘chủ nhân mới’ của anh ta là Bạch Phá Cục phải mang trên mìnhh ‘tội giết em’, nhưng còn danh tiếng của anh ta thì cũng chẳng tốt hơn được chút nào.
Hiện giơ việc duy nhất mà anh ta có thể làm đó là bám dịt lấy Bạch Phá Cục mà làm một con chó trung thành của hắn, như thế thì anh ta mới có được một cơ hội sống.
Bạch Phá Cục lướt mắt nhìn anh ta một cái, nói: “Cái khác thì tôi không cho được, nhưng tôi có thể đảm bảo cho cậu cả đời vinh hoa phú quý.”
“Cảm ơn thiếu gia.” Lý Vệ khom người lạy tạ đáp.
Bạch Phá Cục ngẩng đầu nhìn lên bầu trời rộng lớn, nhìn vào ông sao sáng nhất trên đó, thì thầm nói: “Em à, anh làm như thế, em đã vừa lòng chưa?”
……………………..
Hiện giờ Tần Lạc chẳng còn tâm trí đâu mà đi nghĩ đến chuyện Bạch Phá Cục cho mình một lời giải đáp.
Hắn bảo Jesus đi đem ba cổ thi thể vứt vào trong thùng xe ô tô, sau đó thì tiến vào Long Tức.
Hắn muốn để cho nhân viên chuyên kiểm tra, xét nghiệm thi thể giúp đỡ xem xem trên người mấy người này còn lưu lại vật thể gì khả nghi hay có thể tìm ra chút tin tức hữu dụng gì từ những nơi bình thường nhất không.
Khi ở trên xe thì hắn đã lục soát qua một lần rồi, ngoài việc tìm ra ba cái ví tiền, ba quyển hộ chiếu và ba chiếc thẻ lái xe được giả mạo một cách tinh vi ra thì chẳng có thêm thu hoạch gì nữa.
Nếu loại bỏ khả năng mà Hồng Phu hạ thủ ra, thì có thể chứng minh rằng mấy người này làm gì cũng thận trọng, dè dặt hết chỗ nói.
Ít nhất thì trong tay mấy người cũng phải có lấy một chiếc di động chứ?
Nhưng trên người bọn họ lấy một công cụ liên lạc cơ bản nhất là di động cũng không có.
Chuyện bất thường ắt có gì mờ ám. Điều này càng thúc dục Tần Lạc đưa ra quyết định là đem bọn họ đến Long Tức.
Ba cổ thi thể đều bị lột sạch quần áo nằm thành hàng, một người thì bị bắn nát đầu, một người thi toàn thân biến thành màu đỏ tím, nếu sọc một cây gậy từ miệng đến mông người này thì khi nhìn vào người ta lại tưởng đây là một con lợn quay hạng lớn ấy chứ.
Người phụ nữ kia thì … vóc dáng của cô ta cũng không tệ lắm. Chỗ nào cần nhô ra thì nhô ra, chỗ nào cần thụt vào thì thụt vào.
“Anh đang nhìn cái gì thế?” Trông thấy bộ dạng lấm lét liếc trộm của Tần Lạc, Ly liền thấy giận nổ đom đóm mắt nói.
“Tôi đang tìm chứng cớ.” Tần Lạc nghiêm mặt nói. “Những tài liệu về mấy người này đều là giả cả, nên tôi muốn tìm từ những phương diện khác xem còn tìm ra được đầu mối gì nữa không?”
“Tìm thấy chưa?”
“… Bọn họ đều không phải là người Trung Quốc.”
“……………….”
Người phụ trách điều tra là một người đàn ông đeo kính tên Đoạn Duẩn, anh ta bước tới trước mặt Tần Lạc, nghiêm túc nói: “Chúng tôi đã tiến hành lục soát tất cả đồ vật trên người nạn nhân, nhưng không phát hiện ra bất kỳ thứ gì khả nghi cả. Đồng thời cũng đã kiểm tra xem xét các bộ phận như da, tóc, miệng, tai và các cơ quan khác, nhưng ngoài tìm thấy cái này ra thì cũng chẳng có thêm phát hiện gì.”
Trong lúc Đoạn Duẩn nói thì anh ta giơ một cái túi nylon trong suốt ra trước mặt Tần Lạc.
Tần Lạc tiếp lấy rồi nhìn lướt qua một cái thì thấy bên trong có hai viên dược hoàn to như hai hạt đậu nành mà không biết được bao bọc bởi một chất liệu gì nữa.
“Cái này là cái gì vậy?” Tần Lạc hỏi.
“Thuốc độc.” Đoạn Duẩn nói. “Thứ này được phát hiện ở trong kẻ răng của bọn họ. Bên trong miệng của người phụ nữ vốn dĩ cũng có một viên thế này, nhưng đã bị cô ta cắn nát rồi. Cái chết của cô ta cũng là do cắn thuốc độc tự vẫn.”
“Có biết đây là loại thuốc độc gì không?” Tần Lạc hỏi.
Đoạn Duẩn lắc đầu nói: “Tôi chưa từng thấy loại thuốc độc này bao giờ. Nếu muốn xác định rõ thuộc tính của nó thì phải cần tới tổ xét nghiệm tiến hành xét nghiệm xem sao.”
Tần Lạc lại nhét túi nylon vào tay Ly, cười nói: “Lại phiền đến em rồi.”
“Quen rồi.” Ly đưa tay ra tiếp lấy, vẫn nói với giọng lạnh như băng.
Tần Lạc đã quen với cái kiểu này của nàng rồi, nếu như một ngày nào đó giọng điệu của nàng đột nhiên trở nên dịu dàng, nhỏ nhẹ khi nói chuyện với mình thì e rằng mình đúng là không thể quen nổi.
…………………………
“Cha của Ất can giải độc vương đã mất tích một cách bí ẩn, không ai biết ông ta đang ở đâu …”
“Ất can giải độc vương trì hoãn thời gian tung ra thị trường, là thuốc giải hay là thuốc độc đây?”
“Trung y phá được bệnh viêm gan B là một âm mưu lừa bịp kinh thiên động địa?”
……………………………
Tần Lạc vứt tờ báo sang một bên với điệu bộ cáu kỉnh, mặt tái mét nói: “Nhất định là có người đứng sau lưng đưa đẩy rồi. Nếu không thì giới truyền thông sao lại biết được chuyện này chứ?”
Lâm Thanh Nguyên bỏ đôi đũa trên tay mình xuống, nhìn Tần Lạc hỏi: “Tần Lạc, thế rốt cuộc là có chuyện gì vậy? Những điều mà báo chí nói đều là sự thật hay sao? Lam Thiên Hộ đúng là mất tích rồi à? Thuốc điều trị viêm gan B là thuốc giả ư? Không thể như thế được chứ. Nếu là thuốc giả thì sao có thể thông qua thẩm hạch của bao nhiêu cơ quan quyền uy như vậy được?”
Tần Lạc thở dài một tiếng nói: “Ngày trước cháu cũng vì quá xem trọng việc chứng thực từ cơ quan có quyền uy như thế, nên mới cho rằng loại thuốc này là thật. Bây giờ mới biết, những cơ quan quyền uy đó cũng chưa chắc đã có thể kiểm nghiệm được độc tính bên trong loại thuốc này …”
“Cái gì?” Lâm Thanh Nguyên kinh hãi hỏi. “Ất can giải độc vương có độc sao?”
“Vâng, đúng ạ.” Tần Lạc đáp lại. “Độc tính đã được xác định, nhưng loại độc này rất khó có thể kiểm nghiệm ra. Nếu không phải cháu vừa vặn biết được cái phương thuốc này, hơn nữa còn biết được phương hướng phát triển của độc tố trong đó thì có lẽ cũng đã bị bọn họ lừa rồi.”
“Thế bây giờ phải làm thế nào đây?” Lâm Thanh Nguyên cuống cuồng hỏi. “Những người này rốt cuộc là đang làm cái trò gì vậy? Làm thế này không phải là làm hại Trung y, làm hại đến quốc gia hay sao?”
“Cháu đã báo lại việc này với bộ trưởng Thái Công Dân rồi, bộ trưởng Thái đã cho dừng hạng mục này lại. Cháu cũng đã bắt đầu tập hợp nhân lực để giải quyết vấn đề độc tố trong phương thuốc đó. Nếu có thể loại trừ độc tính bên trong đó đi, thì loại thuốc này vẫn có thể được tung ra thị trường, chỉ có điều là … không ngờ lại có người đứng sau giở trò, đưa hết tin này ra cho giới truyền thông biết, nếu cứ để giới truyền thông làm um xùm thế này thì Trung y lại phải đối mặt với một thảm họa nữa cho mà xem.”
Còn một điều nữa mà Tần Lạc không nói ra, đó là trong ba tổ chức y tế lớn đứng ra kiểm nghiệm và cho Ất can giải độc vương được thông qua thì có hai tổ chức là thuộc về Trung y, nếu tin tức Ất can giải độc vương được tung ra bên ngoài, thì hai tổ chức Trung y này cũng sẽ gặp phải một cuộc đả kích lớn.
Đến cả tổ chức kiểm nghiệm của Trung y còn có vấn đề, thì về sau ai còn dám tin vào Trung y, sử dụng Trung y nữa?
“Giải quyết được chưa?” Lâm Thanh Nguyên hỏi.
“Tạm thời thì chưa ạ.” Tần Lạc lắc đầu đáp lại.
“Thật tức chết đi được, những người này quả là làm cho người ta ức chết mất. Chỉ vì muốn kiếm tiền mà việc gì họ cũng làm, lương tâm của họ ở đâu chứ?”
Tần Lạc lắc đầu không nói gì. Đối với những người già cả này mà nói, thì lợi ích quốc gia và vinh dự nghề nghiệp được đặt cao hơn tất cả.
Nhưng thời đại đang không ngừng phát triển, cuộc sống cũng đang thay đổi từng ngày, cùng lúc với việc đem lại khoa học kỹ thuật tiên tiến thì cũng khiến cho con người ta mất đi rất nhiều thứ khác.
Ví dụ như thời gian, ví dụ như tình nhân, ví dụ như sức khỏe.
Và ví dụ như … lương tâm!
Sau khi ăn sáng xong, Tần Lạc vốn định đi xem xem Nhị môn Nhất phái có được thành quả nghiên cứu gì không, thì không ngờ trên đường đi lại nhận được điện thoại của Ly.
“Đến Long Tức, có tin mới.” Ly nói.
“Tin mới gì vậy?” Tần Lạc hỏi. Nhưng từ đầu giây bên kia đã truyền tới những tiếng tít tít báo máy bận rồi.
Tần Lạc tức đến nghiến răng nghiến lợi, chẳng lẽ cô ấy không đợi mình nói hết được sao?