Bác Sĩ Thiên Tài

Chương 984: Chương 984: Những nhân vật bí hiểm bên cạnh Tần Lạc




Tần lạc nói giúp đỡ thực ra là có ý khác của hắn, hắn cho rằng Văn Nhân Mục Nguyệt sẽ từ chối thẳng thừng với hắn không chút suy nghĩ.

Vì nói cho cùng những cao thủ bên cạnh nàng là rất nhiều, đối phó với tên nhãi ranh như Jack, nhìn trông như một thằng ất ơ dở hơi thì có gì là khó? Tần Lạc còn biết Văn Nhân Mục Nguyệt vẫn còn nguyên tổ Trí Não của nàng nữa.

Nhưng cuối cùng Tần Lạc vẫn chưa thể hiểu hết được phụ nữ.

Ít ra thì đối với Văn Nhân Mục Nguyệt, hắn vẫn chưa thể hiểu hết nàng được.

Phụ nữ thường thích bạn trai của mình biểu hiện hơn người một chút, như vậy sẽ càng làm cho người khác cảm thấy sự lựa chọn của nàng là không bao giờ tồi cả.

Văn Nhân Mục Nguyệt như vậy là đã coi Tần Lạc là bạn trai của nàng rồi.

Đây chính là một hành động hoàn toàn tự phát.

Hoặc có lẽ chính bản thân Văn Nhân Mục Nguyệt cũng không hiểu, và cũng không dám nghĩ tới.

Văn Nhân Mục Nguyệt đồng ý, thế là Tần Lạc liền móc luôn điện thoại ra gọi.

Rất nhanh ở đầu dây bên kia, tiếng của một người phụ nữ õng ẹo vang lên.

“Chồng yêu! Cuối cùng thì anh cũng nhớ đến em rồi? Anh có biết là đã bao lâu rồi chưa gọi cho em, cũng như đến thăm em rồi không?”

“Ha ha, gần đây bận quá.” Tần Lạc cười khổ, cô nàng này bao giờ gọi điện cũng phải hành hạ hắn một phen.

“Đây không phải là lý do, quan trọng là trong tim anh có em hay không thôi!” Lệ Khuynh Thành càng nói giọng càng mật ngọt, cứ như đổ cả lọ mật ong rót vào tai Tần Lạc vậy.

“Có chứ có chứ, ngày nào mà chẳng nhớ!” Tần Lạc lên tiếng an ủi.

“Anh chẳng có chuyện gì thì còn lâu mới gọi cho em, nói đi hôm nay tìm em có chuyện gì thế?”

Tần Lạc biết hắn không thể giấu Lệ Khuynh Thành việc gì được, chỉ cười nói: “Tìm em mượn một người thôi!”

“Ai? Có em trong đó không? Anh muốn cần ai, em lập tức đóng gói gửi ngay tới phòng cho anh!” Lệ Khuynh Thành cười hi hí nói.

“Lý Lạc!” Tần Lạc nói, lần trước khi khai chiến với Cừu Gia, Hạ Dương đã đưa tới một thiên tài tin học, cũng chính người này đã lập được nhiều chiến công, nên Cừu gia mới nhanh chóng trở mặt với nhau nhanh như vậy.

Tuy là chiến đấu đã kết thúc rồi, nhưng Lệ Khuynh Thành vẫn tiếc chưa muốn trả Lý Lạc lại cho Hạ Dương,

Chính vì thế mà chàng trai tội nghiệp đó, đã thành trâu thành ngựa cho con yêu tinh này nó sai vặt.

Lần trước Hạ Dương gọi điện tới hỏi chuyện, nhưng vì Tần Lạc còn bận việc giải quyết, nên Hạ Dương vẫn chưa đòi Lý Lạc về gấp.

“Có chuyện gì vậy?” Lệ Khuynh Thành nghe thấy Tần Lạc đòi cần Lý Lạc, thì giọng nói của nàng không còn nhõng nhẽo bông đùa nữa. Nàng là người phân biệt rất rạch ròi, lúc nào đùa và lúc nào thì cần nghiêm túc.

“Không có gì!” Tần Lạc nói: “Chỉ là giúp người bạn thiết lập lại hệ thống an toàn thôi mà!”

“Không có chuyện gì thì tốt!” Lệ Khuynh Thành lúc này mới an tâm, sau đó nàng lại cất giọng cợt nhả: “Chồng yêu, em muốn bàn với anh chuyện này!”

“Chuyện gì?”

“Em muốn Lý Lạc về đây làm việc cho em được không? Em thấy có một hacker giỏi như cậu ấy là một việc vô cùng hữu ích!”

Tần Lạc cười khổ nói: “Anh nghĩ e rằng không được!”

“Tại sao?”

“Em có biết lai lịch của Lý Lạc không?”

“Không biết!”

“Cậu ấy là quân nhân của phương nam!” Tần Lạc không hề ngần ngại mà tiết lột thân phận của Lý Lạc.

“Thế thì đã sao? Một năm em cho cậu ấy một triệu!”

“______________”

“Năm triệu?”

“_______________”

“Tám triệu, không thể nhiều hơn được nữa đâu!” Lệ Khuynh Thành lúc này không biết tự bao giờ đã mặc cả với Tần Lạc rồi, cứ như Lý Lạc là một món hàng mà nàng muốn mua cho bằng được vậy.

“Không được đâu, hơn nữa ________ Em thật là, sao lại đi cướp người của nhà nước cơ chứ? Thật làm anh thất vọng quá!”

“Được rồi, em hiểu rồi, em không làm phiền anh nữa! À đúng rồi, chồng yêu, em lại lấy tên của anh đầu tư hai mươi trường tiểu học tại Xuyên Quý đấy _______ Mấy tên ngôi trường đó em đặt là trường tiểu học Hy Vọng Lạc yêu Khuynh Thành, anh thấy được không?”

“___________” Tần Lạc rất muốn nói cho nàng biết là cái tên đó đúng là tệ nhất quả đất.

“Đùa anh đấy, em còn lâu mới hạ cấp như thế! Anh nói cho em địa chỉ, em sẽ đưa cậu ta tới đó!” Lệ Khuynh Thành nói rất ngắn gọn, xúc tích.

Tần Lạc sau đó nói cho nàng địa chỉ, Lệ Khuynh Thành nghe xong vờ hờn ghen nói: “Lại đi tìm vị nữ thần của anh rồi phải không? Ài, từ trước tới giờ em cứ tưởng em là người đẹp nhất cơ, ai ngờ so với cô ấy em chẳng khác nào que diêm so với mặt trời cả!”

“Cô ấy đẹp, em cũng không kém!” Tần Lạc đáp lại.

“Vậy ai đẹp hơn?”

“Cô ấy không sexy bằng em!” Tần Lạc cứ ngỡ là mình đã trả lời rất khéo léo rồi.

“Vậy tức là em vẫn không đẹp bằng cô ấy rồi””

“____________”

“Bên cạnh anh có người không?” Lệ Khuynh Thành đột nhiên giọng nói nhỏ hẳn lại.

Tần Lạc đưa mắt nhìn bốn hướng rồi nói: “Trong vòng bán kính 2m thì chẳng có ai cả!”

“Vậy thì tốt!” Lệ Khuynh Thành nói nhẹ như khói: “Anh mau đến với em đi _______ Không làm tình với anh nữa, chắc em già chết mất _____!”

“________________”

Đầu dây bên kia vọng lại tiếng cười của yêu tinh, Tần Lạc chột dạ nắm lấy đũng quần của mình, chờ cho thằng em của hắn đã trở nên bình tĩnh thì hắn mới bắt đầu vào bên trong phòng.

Người đàn bà này, đúng là chỉ cần một câu nói có thể đốt cháy ngọn lửa dụng vọng trong tim bất kỳ người đàn ông nào.

________________

Hiệu suất làm việc của Lệ Khuynh Thành rất cao, rất giống với phong cách của Văn Nhân Mục Nguyệt.

Chưa đầy nửa giờ sau, Mã Duyệt nhận được thông báo có một người tên Lý Lạc đang đứng chờ ở cổng viện điều dưỡng.

Mã Duyệt bảo cho người đó vào, lập tức đã có người dẫn Lý Lạc vào bên trong tòa nhà.

“Lý Lạc!” Tần Lạc vẫy tay chào hỏi, cậu nhóc này trông hiền lành đeo cặp kính cận, nói chuyện với người khác lúc nào cũng xấu hổ đỏ mặt, làm cho Tần Lạc nhớ tới thời trai trẻ của hắn năm xưa.

Đã một thời, hắn đã có rất nhiều lần đỏ mặt với biết bao người phụ nữ ________ Thời gian đúng là lưỡi dao định mệnh, nhát dao nào cũng làm cho người ta già đi, nhưng cũng trưởng thành hơn.

“Đến đây!” Lý Lạc đỏ mặt cười với Tần Lạc nói: “Lệ tiểu thư bảo tôi tới giúp anh!”

“Ừm, có việc muốn nhờ cậu giúp!” Tần Lạc sau đó thuật lại toàn bộ công việc rồi hỏi: “Cậu có đủ khả năng hay không?”

“Có thể cho tôi mượn máy được không?” Lý Lạc hỏi.

“Được!” Trịnh Tuấn Vũ nói, ông không ngờ chờ đợi nửa ngày trời, mà chỉ thấy một cậu nhóc đi tới, điều này làm ông hơi có phần thất vọng.

Còn bên Jack và Văn Nhân Tự Tức thì thấy tự tin hơn rất nhiều, không biết hai người nói với nhau cái gì, mà thỉnh thoảng cả hai đều cất giọng cười vô cùng khả ố.

Nên biết rằng, hầu hết các hacker cao thủ đều có máy tính chuyên dụng cho mình, vì bọn họ đã cài đặt hết chương trình mình cần trong máy, mỗi lần cần chỉ việc lấy nó ra là xong.

Nhưng Lý Lạc lại đi tay không tới, bây giờ lại còn mượn máy của người khác, hành động này của cậu ta có phần hơi bị ________ nghiệp dư.

“Đây chính là cao thủ mà anh mời tới sao?” Văn Nhân Mục Nguyệt nhìn Tần Lạc hỏi.

“Đúng vậy!” Tần Lạc đáp.

“Trông cậu ta......y hệt anh! Chẳng có gì giỏi giang cả!”

“Chút nữa em sẽ biết thôi!” Tần Lạc trả lời, những kẻ bề ngoài trông ghê gớm, nhưng bên trong rỗng tuếch trên thế gian này không phải là ít.

“Ê nhóc! Nếu như mày có thể ngăn chặn được tao, tao sẽ gọi mày là sư phụ!” Jack khinh bỉ nhìn Lý Lạc nói.

Chỉ nghe Lý Lạc lắc đầu chậm rãi đáp lại: “Tôi__________ Tôi không thể nhận đồ đệ được!”

Ý câu này của cậu ta có nghĩa là, Jack cậu thua là cái chắc rồi, nhưng xin lỗi muốn làm đệ tử của tôi thì cậu vẫn chưa đủ trình.

Tất cả mọi người đều phá lên cười ha hả, Tần Lạc thấy vậy cũng rất khâm phục cậu nhóc này. Không biết là cậu ta cố tình hay hữu ý, nhưng câu nói của cậu ta đúng là thâm thúy vô cùng.

“Đừng lắm lời nữa, để tao xem mày giỏi cỡ nào đã!” Jack tức giận nói.

Rất nhanh, Trịnh Tuấn Vũ đã đem tới một chiếc máy laptop rồi nói: “Đây là máy của tôi, trong đó có cả quyền quản lý hệ thống nữa!”

Lý Lạc thấy vậy liền mỉm cười nhận lấy cái máy rồi bắt đầu thao tác.

Rất nhanh Lý Lạc đã vào trong trạng thái làm việc vô cùng nghiêm túc và tập trung.

Cậu ta ngoại trừ chỉ hỏi Trịnh Tuấn Vũ hai câu hỏi xong, là lại cặm cụi vào màn máy tính mà đánh tanh tách.

Còn Jack thì ngồi lên trên ghế, uống trà thưởng thức ‘con gà’ Lý Lạc làm việc.

“Không có máy riêng, đúng là nghiệp dư ________”

“Không có công cụ của hacker, đúng là con gà con chính cống ________”

“Anh xem cái tư thế ngồi của cậu ta kìa, đúng là chẳng có tác phong của một hacker gì cả ________ không biết cậu ta vào nghành từ bao giờ nữa?”

Tách_______

Lý Lạc bấm phím enter một cách nhẹ nhàng, rồi ngẩng đầu lên cười nói: “Thực ra mạng lưới bảo vệ này vô cùng chắc chắn, người thường không thể nào xâm nhập vào trong được.”

Lý Lạc nói câu này làm cho Trịnh Tuấn Vũ vui mừng vô cùng, hiệu quả công việc của ông cuối cùng cũng đã được một con gà đúng nghĩa khen thưởng.

“Có người xâm nhập vào được, là do có người quản lý hệ thống mật mã. Theo như đặc tính của hệ thống OS, thì người quản lý mật mã có thể vào trong hệ thống chỉnh sửa lại nhiệm vụ, sẽ làm cho thiết bị báo cảnh sát bị mất tác dụng!”

“Vớ vẩn, vớ vẩn!” Jack nhảy dựng lên chửi bới: “Tao làm gì có mật mã quản lý? Ai cho tao mật mã quản lý hả? Bọn chúng đã lập lại mật mã và tao đã xâm nhập lại được rồi, lẽ nào có người nói cho tao biết mật mã quản lý hay sao?”

“Cái này đơn giản thôi!” Lý Lạc nói: “Anh lần đầu tiên xâm nhập vào hệ thống đã để lại một cái đuôi, bất luận người ta có nhập mật mã nào thì anh cũng nhận được nó qua hòm thư của mình!”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.