Bác Sĩ Thiên Tài

Chương 1351: Chương 1351: Nổ súng!




Tên đã lên dây, không thể không bắn.

Một khi Văn Nhân Mục Nguyệt đã quyết định sẽ trở mặt với đám người này, quyết định sẽ vạch trần những vụ việc của bọn họ nên nàng không dễ dàng bỏ qua cho bọn họ.

Văn Nhân Đình lão gia vẫn còn trong trạng thái hôn mê. Tin tức gia tộc Văn Nhân trong tình trạng hỗn loạn không thể truyền ra ngoài nếu không cho dù là người của gia tộc Văn Nhân hay bản thân Văn Nhân Mục Nguyệt đều coi như là một tai họa.

Cho nên hôm nay tất cả người ngồi ở đây đều không được phép đi ra ngoài.

Không một ai nghĩ ra khỏi nơi này.

"Văn Nhân Mục Nguyệt, tôi đã nói mình không muốn liên quan tới chuyện này. Tại sao cô không cho tôi đi? Sao chúng tôi không thể trở về nhà mình? Chẳng lẽ cô muốn giam cầm tất cả chúng tôi sao? Tôi nói cho cô biết chúng tôi không phải tù nhân" Văn Nhân Trăn thở hỗn hển mắng.

"Ông nói đúng" Văn Nhân Mục Nguyệt nói.

Giọng nói của nàng vụt cao hơn: "Tiêu Hà".

"Có" Tiêu Hà lên tiếng.

"Tước vũ khí" Văn Nhân Mục Nguyệt ra lệnh.

"Dạ" Tiêu Hà trả lời.

"Ngắm bắn" Văn Nhân Không cũng ra lệnh cho Văn Nhân Kính Thảo và đám bảo vệ của anh ta. "Kẻ nào dám tiến lên trước một bước, lập tức nổ súng. Giết chết một người, tôi thưởng một triệu".

Rầm

Không cần Văn Nhân Kính Thảo chỉ huy, đám bảo vệ dưới trướng anh ta lập tức bật chốt an toàn súng, chuẩn bị nổ súng giết người, lĩnh thưởng.

Một người một triệu. Giết chết một người có một triệu.

Thấy thế lập tức Văn Nhân Trăn kéo con trai của mình lui vào góc. Đám anh em con cháu khác đều đứng chen chúc vào nhau, miệng câm như hến.

Bọn họ chỉ muốn được phân chia một chút quyền lợi nho nhỏ, không muốn đẩy mâu thuẫn phát triển lên tới bước này. Bây giờ hai bên đều có người và vũ khí, không người nào chịu nhượng bộ người nào. Một khi nổ súng, tắt nhiên bọn họ sẽ chịu cảnh tai bay vạ gió.

Nếu sớm biết như này, cho dù thế nào đi nữa, bọn họ tuyệt đối sẽ không chạy tới đây "bức vua thoái vị".

Tiêu Hà quay người nhìn Văn Nhân Mục Nguyệt, muốn xác định xem có thật sự xông lên không.

Với cục diện lúc này, chỉ sợ là không thể thay đổi, nhất định phải nổ súng.

"Tước vũ khí" Văn Nhân Mục Nguyệt lại ra lệnh, thái độ cực kỳ cương quyết.

"Văn Nhân Mục Nguyệt, cô liều lĩnh sao?" Văn Nhân Không cười nhạt nói. "Lúc này biện pháp tốt nhất chính là đàm phán. Đồng ý điều kiện của tôi, chúng tôi lấy đi phần của mình. Sau này mọi người nước giếng không phạm nước sông. Tất cả đều yên bình. Nếu như cô muốn đuổi tận giết tuyệt, tôi cũng sẽ tiếp dù có phải chết, tôi cũng nhất định phải kéo cô xuống".

Văn Nhân Không nói với Văn Nhân Kính Thảo đứng ở trước mình: "Kính Thảo, bắt giặc trước tiên bắt vua".

Thật ra chữ "bắt" này phải đổi thành chữ "giết" mới đúng. Chuyện đã xảy ra tới mức này, bọn họ hoàn toàn bị người ta bao vây, sao còn có thể đi bắt người khác?

Ý tứ của Văn Nhân Không là: một khi xảy ra tranh chấp, trước tiên Văn Nhân Kính Thảo phải bắn chết Văn Nhân Mục Nguyệt. Dù sao Văn Nhân Mục Nguyệt cũng chính là "nữ vương".

Đương nhiên ông ta không thể nói trắng ra bỡi vì nếu như nói vậy, sự kiện hòa giải, sau này cha ông ta tỉnh lại, ông ta sẽ không thể giải thích được chuyện hạ lệnh cho bảo vệ bắn chết cháu mình. Chuyện này truyền ra ngoài, ông ta sẽ bị mắng "không bằng cầm thú".

"Rõ" Văn Nhãn Kính Thảo trả lời.

Văn Nhân Không đắc ý liếc nhìn Văn Nhân Mục Nguyệt, nói: "Cô xác định".

"Ôi" có ai đó kinh hãi kêu lên.

Văn Nhân Không tức giận quay mặt nhìn sau đó nhiều tiếng kêu sợ hãi cùng vang lên.

"Cha, miệng của cha".

"Miệng của tôi thì sao?" Văn Nhân Không hỏi. Khi nói ông ta vung bàn tay quyệt một vòng, lặp tức lòng bàn tay dính một mảng máu to. Bạn đang đọc truyện tại TruyệnYY - www.truyenyy.com

"Bác cả, mắt của bác chảy máu".

"Còn cả mũi cũng đang chảy máu, còn cả tai. Lổ tai cũng đang chảy máu".

Đúng vậy. Lúc trước người còn khỏe mạnh. Văn Nhân Không còn có thể mắng, chửi, cười, nhảy sao bây giờ thất khiếu đổ máu: hai con mắt, mũi, miệng, lỗ tai. Chổ nào cũng có chất lỏng màu nâu chảy ra, giống như bị trúng độc nặng.

Thế nhưng trong khoảng thời gian này, không một ai tiếp xúc với ông ta, không ăn bất kỳ cái gì? Vì sao lại trúng độc?

Chất độc này rất kỳ lạ, cũng cục mạnh, máu đen chảy ra càng lúc càng nhiều. Cả gương mặt dính máu, nhìn qua trông cực kinh khủng. Ý thức của Văn Nhân Không càng lúc càng mơ hồ. Hai mắt không nhìn rõ, khi nhìn bất kỳ vật gì, đều chập chờn, gợn sóng.

Đúng vậy. Quả thật Văn Nhân Đình lão gia đã trúng độc, hơn nữa còn trúng kỳ độc.

Bời vì bên cạnh Tần Lạc bất ngờ xuất hiện một cô gái nhỏ.

Váy trắng, giày màu đỏ, thêu hoa văn, trên cổ đeo một cái vòng bạc.

Nơi nào Hồng Phu xuất hiện đương nhiên nơi đó có liên quan tới độc.

Vì để đề phòng Hoàng Đế và chiến tướng của ông ta đột nhiên tới Trang Quốc, Tần Lạc vẫn mang theo hai vệ sĩ bên mình. Một người là Đại Đầu. một người là Hồng Phu. Đại Đầu công khai làm vệ sĩ kiêm lái xe. Hồng Phu ở trong bí mật. Là một Cổ Vương, ẩn giấu càng tốt, càng có thể phát huy lực chiến đấu cao nhất.

Khi Tần Lạc và Đại Đầu tới nhà của của Văn Nhân Đình lão gia, vì lo lắng xảy ra chuyện bất ngờ ở nơi này nên Tần Lạc cho Hồng Phu ẩn trong chổ tối.

Quả nhiên Tần Lạc dự đoán không sai. Bệnh của Văn Nhân Đình lão gia chưa bình phục, đám người Văn Nhân Không, Văn Nhân Trăn lập tức liên kết "bức vua thoái vị", ép Văn Nhân Mục Nguyệt giao quyền.

Vốn tường rằng chỉ cần dựa vào đội vệ sĩ của Văn Nhân Mục Nguyệt, việc đối phó với đám người Văn Nhân Không rất dễ dàng. Không ngờ Văn Nhân Kính Thảo phản bội, hai bên rơi vào tình trạng giằng co trong phòng khách.

Vì vậy lần này Hồng Phu có đất dụng võ.

Không ai biết Hồng Phu ra tay lúc nào, cũng không ai biết nàng đã dùng phương pháp nào khiến Văn Nhân Không đột nhiên trúng độc. Tần Lạc cũng không nhất thiết phải biết. Là một Cổ Vương, nếu như ngay cả điều đó cũng không làm được thì e rằng thật sự quá non.

"Sao lại vẫn chưa ngã nhỉ?" Tần Lạc cười hỏi.

Nghe Tần Lạc nói xong. Hồng Phu chu đôi môi đáng yêu huýt sáo.

Giống như đã được luyện tập rất thành thạo, sau khi một tiếng "phịch" vang lên, lập tức Văn Nhân Không ngã nhào xuống đất.

"Ôi, cha".

"Văn Nhân Không, Văn Nhân Không, anh không sao chứ? Anh không được chết. Anh đừng làm em sợ".

"Anh cả, anh cả. Hãy mau gọi bác sĩ. Hãy gọi bác sĩ Vương'".

Một lần nữa tình cảnh trong phòng khách cực kỳ hỗn loạn. Vợ, em gái của Văn Nhân Không nhào tới, lôi, kéo, đẩy nhưng ông ta vẫn không tỉnh lại.

Ánh mắt Văn Nhân Mục Nguyệt lạnh như băng nhìn chằm chằm vào Văn Nhân Kính Thảo, nói: "Anh còn muốn tiếp tục sao?"

"Nếu không thì sao?" Văn Nhân Kính Thảo cười thảm thiết. Anh ta tình nguyện đi theo Văn Nhân Không vì ông ta đã cho anh ta một lượng tiền lớn hơn nữa còn cho anh ta một tương lai cực kỳ hấp dẫn. Dù sao bọn họ cùng đều là người Văn Nhân gia, trung với ai cũng thế mà thôi.

Hơn nữa đi theo Văn Nhân Không rõ ràng tốt hơn nhiều. Văn Nhân Không là con trai trưởng của Văn Nhân Đình lão gia. Sau này nhất định là người kế thừa gia sản. Văn Nhân Mục Nguyệt chỉ là một cô gái, cuối cùng cùng phải xuất giá sang nhà khác. Khi đó liệu Văn Nhân Đình còn cho cô ta quản lý tập đoàn gia tộc Văn Nhân không?

Không có khả năng!

Bây giờ thì xong rồi. Đại sự chưa thành, người có thể làm chủ. Văn Nhân Không lại bị đối thủ hạ độc. Cái gì đang chờ đợi anh ta phía trước? Không cần nghĩ cùng hiểu.

"Đừng có nói là giao súng không giết. Nếu như chúng tôi bỏ súng xuống, tôi còn còn đường sống sao?" Văn Nhân Kính Thảo cũng rất biết mình biết người. "Đại tiểu thư, hãy thả tôi và các anh em ra đi. Lần này coi như chúng tôi nợ cô một mạng, sau này có cơ hội nhất định sẽ trả lại".

"Tôi không thích người khác nợ tôi" Văn Nhân Mục Nguyệt nói. "Huống chi nợ tính mạng".

"Chúng tôi có mười mấy người, mười mấy khẩu súng" Mặt Văn Nhân Kính Thảo đằng đằng sát khí, anh ta hung hãn nói: "Cô thật sự muốn sống mái cùng nhau sao? Cho dù chúng tội bị giết hết, bên cô cũng có mười mấy người đi theo chúng tôi. Chúng tôi đều là người hèn hạ, chết không tiếc nhưng bên cô toàn là tiểu thư, thiếu gia. Trong tài khoản các người tiền tiêu không hết, cần gì phải cố chấp với hạng người liều mạng như chúng tôi?"

"Sao anh biết bọn họ nhất định sẽ liều mạng với anh?" Văn Nhân Mục Nguyệt chỉ vào mười mấy bảo vệ của Văn Nhân Kính Thảo hỏi.

"Bọn họ là anh em của tôi, đồng cam cộng khổ. Lần này bọn họ cùng tôi làm chuyện đại nghịch bất đạo, chẳng lẽ cô sẽ tha cho bọn họ sao?" Văn Nhân Kính Thảo cười nhạt nói. Trong lòng anh ta thoáng chột dạ. Nếu như Văn Nhân Mục Nguyệt thật sự tha chết cho bọn họ, bọn họ có giết mình không?

Quả nhiên Văn Nhân Mục Nguyệt không làm cho anh ta thất vọng.

"Tôi chỉ muốn một người chủ mưu là anh. Những người khác chỉ bị đầu độc mà thôi. Tội không thể tha nhưng tịnh có thể xét".

"Cô đừng muốn chia rẽ" Văn Nhân Kính Thảo nôn nóng, tay giơ súng chi muốn bắn chết Văn Nhân Mục Nguyệt. Chỉ cần người phụ nữ này chết, cục diện một lần nữa lại sẽ được khống chế.

Chỉ cần anh ta nổ súng, đám thuộc hạ sẽ nổ súng theo. Dù bọn họ có muốn lui lại cũng không còn cơ hội.

Ngay khi Văn Nhân Kính Thảo nâng cổ tay lên, Đại Đầu đã chuẩn bị sẵn từ lâu, lập tức nổ súng.

Pằng~~

Giữa ấn đường của anh ta trúng một viên đạn, không hai viên đạn.

Hai viên đạn cùng bắn trúng một vị trí.

Lực viên đạn quá mạnh khiến cho đầu Văn Nhân Kính Thảo

"Kẻ nào hạ súng xuống, không giết" Tiêu Hà vội vàng nói to.

Anh ta lo lắng những bảo vệ này sau khi thấy Văn Nhãn Kính Thảo chết, sợ hãi nổ súng, cá chết lưới rách. Nếu là như vậy, bọn họ được không đủ bù mất.

Đám bảo vệ đưa mắt nhìn nhau cuối cùng người đầu tiên vứt súng xuống đất sau đó ôm đầu ngồi xổm trên nền nhà sau đó tới người thứ hai, người thứ ba.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.