Lần trước tham gia tiệc rượu mừng thọ Tần lão gia, Tần Lạc cũng đã từng nói giỡn với Văn Nhân Chiếu, bắt hắn gọi mình là "anh rể" bởi vì Tần Lạc biết Văn Nhân Chiếu có thành kiến sâu sắc với hắn, Tần Lạc khẳng định Văn Nhân Chiếu sẽ không gọi. Sở dĩ Tần Lạc nói thế là muốn chọc tức Văn Nhân Chiếu.
Bạn có cảm thấy chọc tức con cháu của một gia đình giàu có địch quốc là một chuỵên vô cùng thoải mái sao? Huống chi lúc nào Văn Nhân Chiếu cũng mang gương mặt cam chịu khiến cho ai nhìn thấy cũng chỉ muốn trêu chọc.
Nhưng Tần Lạc không ngờ hôm nay Văn Nhân Chiếu uống nhầm phải thuốc gì mà dám làm trò gọi hắn là "anh rể" trước mặt người nhà.
Chẳng lẽ lần trước bản thân mình mạnh mẽ răn dậy hắn, hắn đã ái mộ phong thái kẻ cả, hơn người của mình sao?
Tần Lạc cảm thấy không thoải mái khi ánh mắt của những người trong đại sảnh đổ dồn trên người hắn. Ánh mắt của những người đó như thể Tần Lạc hắn đã lấy trôm mất đồ vật quý giá nhất của họ và bị người khác phát hiện ra.
Văn Nhân lão gia gọi điện mời hắn tới ăn bữa cơm rau dưa gia đình nhưng tại sao hôm nay trong nhà lại có nhiều người thế này?
Xem ra bữa cơm rau dưa gia đình này cũng không đơn giản.
Kỳ thật Tần Lạc không biết mỗi năm một lần gia tộc Văn Nhân đều tổ chức tiệc rượu toàn gia tộc, không chỉ có thế hệ hậu sinh của gia tộc Văn Nhân như Văn Nhân Liệt, Văn Nhân Hữu Chí, Văn Nhân Huyên, Văn Nhân Nhã Ca mà ngay cả bác cả Văn Nhân Không, bác hai Văn Nhân Trăn của Văn Nhân Mục Nguyệt, bố của Văn Nhân Mục Nguyệt, Văn Nhân Tiệp cùng tất cả các thành viên dòng chính của gia tộc Văn Nhân ra ngoài làm ăn, tất cả đều sắp xếp công việc mang theo vợ con gấp rút quay về nhà dự tiệc.
Có thể nói ngoài mấy người quan trọng của gia tộc Văn Nhân phụ trách công việc làm ăn ở nước ngoài không xuất hiện còn toàn bộ thành viên của gia tộc Văn Nhân đã có mặt đông đủ.
Trong trường hợp này, tiếng gọi "anh rể" của Văn Nhân Chiếu nếu như Văn Nhân Mục Nguyệt là một thành viên bình thường trong gia tộc Văn Nhân thì dù có hô như nào đi nữa cũng không nhiều người để ý.
Cùng lắm là cũng chỉ hỏi thăm nhân cách, con người, gia thế gia đình của người đó. Nếu như cảm thấy xứng đôi vừa lứa với con gái của gia tộc Văn Nhân thì bọn họ sẽ vui vẻ nói chuỵên một lát. Nếu như cảm thấy không xứng thì bọn họ sẽ khuyên nên từ bỏ.
Thế nhưng Văn Nhân Mục Nguyệt là người nắm quyền điều khiển gia tộc Văn Nhân. Nàng là chỉ huy chiến hạm hàng không mẫu hạm kinh tế của gia tộc Văn Nhân. Vị hôn phu mà nàng lựa chọn đương nhiên phải trải qua sự sát hạch ngặt nghèo nhất của mọi người.
Một người cực kỳ nghèo khổ có xứng đôi với Văn Nhân Mục Nguyệt không?
Người rất giàu có, vậy liệu sau này có nảy sinh ý đồ với gia sản của gia tộc Văn Nhân không?
Một người rất hiền lành, lương thiện có thể trợ giúp Văn Nhân Mục Nguyệt điều hành công ty không?
Một người không ngoan, có tính toán. Liệu có thể an tâm giao phó Văn Nhân Mục Nguyệt cho một người như vậy không?
Nếu như bạn muốn phản đối một việc gì đó, bạn nhất định sẽ tìm ra một cái cớ chính đáng nào đó.
Văn Nhân Liệt, Văn Nhân Hữu Chí, Văn Nhân Huyên, Văn Nhân Nhã Ca mấy người đã từng gặp qua Tần Lạc hơn nữa còn xảy ra xung đột với hắn. Lúc này thấy Tần Lạc vừa tới đã bị Văn Nhân Chiếu nói một câu đẩy ra ngoài đầu sóng ngọn gió, những nụ cười đủ các loại xuất hiện trên mặt mấy người. Tất cả lãnh đạm chờ xem Tần Lạc sẽ ứng phó thế nào với những giám khảo kỹ tính này.
"Anh rể, ngồi đi" Văn Nhân Chiếu đứng dậy cười nói.
Tần Lạc chỉ hận không thể xông tới, một đấm đập nát cái mũi dọc dừa của hắn.
"Mục Nguyệt, sao cháu không giới thiệu qua cho mọi người biết?" Bác cả của Văn Nhân Mục Nguyệt, Văn Nhân Không lên tiếng. Dù địa vị và gia sản của Văn Nhân Không ở gia tộc Văn Nhân không bằng Văn Nhân Mục Nguyệt nhưng lời nói của ông ta vẫn rất có trọng lượng vì là bề trên của nàng.
Một khi đã nghe bác cả nói thế Văn Nhân Mục Nguyệt cũng không tiện từ chối.
"Tần Lạc" Văn Nhân Mục Nguyệt thản nhiên nói. Không hồi hộp, không bất ngờ, sắc mặt bình tĩnh, phong thái ung dung, thư thái trước thiên quân vạn mã.
"Cháu giới thiệu đơn giản quá" Văn Nhân Trăn nói. ông ta quay đầu nhìn người em trai, vốn khá xa cách của mình, Văn Nhân Tiệp nổi tiếng là một người hào hoa, đa tình trong gia tộc Văn Nhân hỏi: "Chuỵên này em đã biết chưa?'
Văn Nhân Tiệp là cha của Văn Nhân Mục Nguyệt và Văn Nhân Chiếu. Một người mỹ nam điển hình, thân hình cao lớn, mũi cao thẳng, gương mặt góc cạnh, ánh mắt sáng có thần, bản tính hào hoa nhưng không có năng lực thực sự, không đảm nhận bất kỳ chức vụ nào ở công ty, hoàn toàn sống dựa vào sô lợi nhuận phân chia cho các thành viên trong gia tộc hàng năm.
Nhưng chỉ cần số tiền đó cũng đủ cho ông ta có cuộc sống xa hoa hơn rất nhiều so với người lao động bình thường. Mấy năm trước đây ông ta thay đổi các ngôi sao điện ảnh trẻ tuổi như thay áo, chỉ tới khi Văn Nhân Mục Nguyệt nổi lên nắm quyền hành thừa kế phần lớn tài sản của gia tộc Văn Nhân, Văn Nhân Tiệp bớt phóng túng đi nhiều.
"Em không biết" Văn Nhân Tiệp nói. Ông ta quay nhìn Văn Nhân Mục Nguyệt nói: "Mục Nguyệt, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?'
Văn Nhân Mục Nguyệt không cả liếc nhìn cha của mình, nàng nói với Tần Lạc: "Chúng ta đi ra vườn sau. Ở đây rất ồn ào".
Hiển nhiên Tần Lạc rất vui mừng, hắn thật sự không chuẩn bị tư tưởng tới gia tộc Văn Nhân làm con rể, hắn cũng không có ý định nịnh nọt mấy đại gia này.
Vì vậy hai người không tiếp tục ngồi lại ở đại sảnh với đám đông ồn ào đó lập tức bỏ đi.
"Thái độ gì vậy?' Văn Nhân Không giận dữ nói. "Đây là thái độ gì vậy?'
"Đúng thế, dù sao chúng ta cũng là bề trên. Chú ba, chú không có việc gì thì chú cũng phải quan tâm, dạy bảo con gái chú đi. Chú xem thái độ của nó là gì vậy? Từ khi nó tiếp quản công việc của bố, trong mắt nó còn có ai không?"
Văn Nhân Tiệp không ngừng cười gượng gạo. Ông ta biết con gái của mình rất hận sự kém cỏi cùng bản tính phóng đãng của mình. Bình thường Văn Nhân Mục Nguyệt đã không coi ông ta là cha mình, nàng cũng không bao giờ nói với ông ta nhiều hơn một câu. Sao nàng có thể vui lòng lắng nghe lời khuyên nhủ của ông ta đây?
Gió lạnh căm căm, lá cây xác xơ. Mùa đông ở Yến Kinh mang lại cho người ta lạnh lẽo, đìu hiu.
Dù trong vườn ở hậu viện có nhiều cây cối bốn mùa xuân, hạ, thu, đông nhưng hôm nay cảnh sắc âm trầm, nước lạnh như băng, ngay cả những bức tượng đá được sắp đặt rất ngăn nắp cũng không có chút sinh động nào. Tóm lại những điều này cũng bị ảnh hưởng bởi tâm trạng của con người.
Văn Nhân Mục Nguyệt thở dài nói: "Đây chính là lý do tôi không muốn quay về".
"Cô ứng phó hay lắm" Tần Lạc cười khích lệ.
"Tôi không muốn quan tâm tới điều đó" Văn Nhân Mục Nguyệt liếc nhìn Tần Lạc, trong mắt nàng chợt loé lên một tia sáng lạnh giá.
"Không để ý tới chính là phương pháp đối phó hữu hiệu nhất" Tần Lạc cười nói. "Bây giờ cô là người quản lý gia tộc Văn Nhân, tất cả sản nghiệp của gia tộc nằm trong tay cô, có liên quan tới sự tồn vong của gia tộc. Tiếng nói của cô rất quan trọng. Cô không cầu xin bọn họ cái gì, cũng không có gì để dựa vào bọn họ. Cô để ý tới những lý do của bọn họ là gì?"
"Khi một người có ràng buộc về lợi ích với người khác thì sẽ phải quan tâm tới quan điểm của người khác. Ví dụ như một thị trưởng và phó thị trưởng ở một huyện cũng giống quản lý một công ty gia đình với các thành viên. Nếu như không có các mối quan hệ rắc rối đó có ai quan tâm tới suy nghĩ của bọn họ không? Một người thị trưởng ở huỵên có thể ở đó làm mưa làm gió, uy phong lẫm liệt bởi vì người ở huỵên đó chịu sự quản lý của người đó nhưng nếu như người đó tới Yến Kinh còn có ai coi người đó là thị trưởng không?"
Vấn đề này Tần Lạc thực sự hiểu rất rõ. Vì vậy cách làm việc của hắn không uý kỵ gì, thường xuyên không tuân thủ các quy tắc thông thường. Ban đầu ở bệnh viện Trung y hắn có xung đột với Mã Hữu Tài chính bởi vì hắn hiểu rằng chỉ cần hắn không vào làm việc trong bệnh viện. Mã Hữu Tài có thể nhúng tay vào việc của hắn sao?
"Tôi không muốn làm ông buồn" Văn Nhân Mục Nguyệt nói.
Tần Lạc lắc đầu nói: "Văn Nhân lão gia là người thông minh. Sao ông không hiểu suy nghĩ của con cái mình chứ? Bọn họ muốn cô không làm được việc vậy cô hãy quang minh chính đại cư xử với bọn họ".
"Gia đình hoà thuận mới hưng thịnh. Đây là điều mà ông tôi muốn nhìn thấy" Văn Nhân Mục Nguyệt nói.
Tần Lạc thở dài hắn thực sự không ngờ một cô gái kiêu ngạo như nàng lại hiếu thuận như vậy.
"Chị, anh rể. Tại sao hai người lại đi ra đây?" Văn Nhân Chiếu đứng ở cửa vườn, cười hỏi.
"Em lại đây" Văn Nhân Mục Nguyệt lạnh lùng nói.
"Có chuyện gì vậy chị?" Văn Nhân Chiếu thấy sắc mặt của chị mình không bình thường, nụ cười trên môi hắn vụt tắt, hắn cẩn thận hỏi.
"Lại đây" Văn Nhân Mục Nguyệt lại nói. Giọng nói không lớn nhưng có uy lực làm người khác không dám phản kháng.
Tần Lạc thầm nghĩ cô gái này chính là dùng thái độ cứng rắn này để tung hoành trên thương trường. Liệu giữa hai chị em có xảy ra xung đột không?
Thế nhưng xem ra rất tàn khốc.
Văn Nhân Chiếu không dám phản kháng câu nói của chị, gương mặt nhỏ nhắn khẽ cau lại, hắn líu díu đi lại chỗ hai người.
"Chị, có chuyện gì vậy?' Văn Nhân Chiếu xun xoe hỏi Văn Nhân Mục Nguyệt.
"Ai đã bày đặt chuyện này?" Văn Nhân Mục Nguyệt nhìn chằm chằm vào mắt Văn Nhân Chiếu, lạnh lùng hỏi.
"Bày kế gì?" Em không hiểu" Văn Nhân Chiếu cười nói.
Tần Lạc ở bên cạnh cười ngượng ngùng, hắn thờ ơ đứng xem cuộc chiến tranh sắp xảy ra giữa hai chị em.
"Văn Nhân Chiếu, nếu hôm nay em không nói thật cho chị biết, từ nay về sau chị sẽ không bao giờ nói chuyện với em" Văn Nhân Mục Nguyệt nói một cách dứt khoát.
Văn Nhân Chiếu ngập ngừng nói: "Chị, em thực sự không biết chị đang nói cái gì?'
Ánh mắt trong sáng nhưng lạnh lùng như núi băng ngàn năm của Văn Nhân Mục Nguyệt nhìn chằm chằm, không nháy mắt vào gương mặt nhỏ nhắn, tuấn tú của Văn Nhân Chiếu chờ đợi hắn cho mình một câu trả lời như ý muốn.
Một lúc lâu…
"Em đi đi sau này em đừng tới tìm chị nữa" Văn Nhân Mục Nguyệt nói. Trong mắt nàng không dấu được sự thất vọng.
"Chị, chị đừng tức giận. Đây không phải là ý của ai. Chỉ là anh cả bảo em phải có quan hệ tốt với Tần Lạc" Văn Nhân Chiếu vội vàng giải thích.
"Vì vậy em mới làm theo ý của anh ta hãm hại Tần Lạc? Trước mặt mọi người gọi anh ấy là anh rể?" Văn Nhân Mục Nguyệt trừng mắt nhìn người em trai ngốc nghếch của mình.
"Không phải. Em không cố ý hãm hại" Văn Nhân Chiếu liếc nhìn Tần Lạc rồi từ chối. Gương mặt tuấn tú của hắn đỏ lên, dáng vẻ rất oan ức.
"Em lại còn không thừa nhận?" Văn Nhân Mục Nguyệt to tiếng. Nàng thực sự không thể giữ được bình tĩnh khi đối mặt với người em trai mà nàng hết mực thương yêu. "Văn Nhân Chiếu, chị rất thất vọng với em".
"Em không có" Cuối cùng Văn Nhân Chiếu bật khóc, nghẹn ngào nói: "Em vốn muốn có một người anh rể như vậy mà".
Văn Nhân Mục Nguyệt sửng sốt sau đó nàng thừ mặt nhìn người em trai đang sụt sùi khóc của mình.
Tần Lạc cũng đứng ngây người. Hắn thầm nghĩ liệu có phải bản thân mình đã thu phục được tình cảm của chàng trai lầm lỗi này không?