Bác Sĩ Thiên Tài

Chương 903: Chương 903: Nữ Vương




Vết thương của Đại Đầu hồi phục khá nhanh, mặc dù toàn thân vẫn được băng bó như một xác ướp sống, nhưng đó chỉ là để bảo vệ cho làn da mới sinh của cậu ta không bị vi khuẩn xâm hại vào mà thôi.

Tần Lạc ngồi bên cạnh nói chuyện với cậu ta.

Nhưng tên này chẳng thích nói chuyện chút nào, lại càng không có sở trường tự tạo đề tài cho câu chuyện, Tần Lạc cứ hỏi một thì cậu ta đáp một câu, không hỏi gì thì cậu ta cũng chẳng thêm nói thêm lấy nửa lời.

“Cậu chưa nói cho cha cậu biết là cậu làm lính đặc chủng à?”

“Chưa.”

“Hôm qua chú ấy chạy đến hỏi tôi là cậu đã có đối tượng nào chưa, về vấn đề này thì tôi thật sự là không biết phải trả lời thế nào cho phải. Chắc là chưa có chứ?”

“ … chưa có.” Đại Đầu nắm chặt tay lại, tỏ vẻ tức giận.

“Cậu có thích cô gái nào không? Tôi có thể làm mối giúp hai người, hay là tôi giới thiệu cho cậu một cô nhé? Quốc Tế Khuynh Thành có không ít người đẹp, cậu đi cùng tôi bao nhiêu lần thế, chẳng lẽ không nhìn lọt mắt được ai ư?”

“Không.”

“Hay là cậu thích những cô gái trong quân đội.”

“Không.”

Tần Lạc mở to mắt hỏi: “Cậu thích Jesus à?”

“………………….”

Thấy Đại Đầu mặt đỏ lựng lên thì Tần Lạc mới cười vui vẻ, nói: “Thôi dưỡng bệnh cho tốt, tôi có khách đến.”

Tần Lạc đứng dậy bước ra khỏi phòng bệnh cách khuẩn, sau đó nhìn hai vệ sĩ mặc đồ đen đứng bên ngoài cửa nói: “Có phải có khách đến rồi không?”

Trong thời gian mà Tần Lạc nằm viện này, thì không ít người đến đây thăm hắn, vì vậy mà có vệ sĩ nào đến báo thì Tần Lạc biết ngay là có khách tới thăm.

“Là cô Cừu Yên Mị và hai người bạn của cô ấy.” Vệ sĩ mặc đồ đen gật đầu nói.

“Mời bọn họ vào trong phòng tôi.” Tần Lạc nói.

“Vâng.” Gã vệ sĩ đó đáp lại một tiếng rồi quay người rời đi.

“Lệ yêu tinh đoán không sai chút nào. Nàng nói hôm nay bọn họ sẽ tới, không ngờ là tới thật.” Tần Lạc nghĩ thầm trong bụng.

Sáng nay khi Lệ Khuynh Thành tới thăm Tần Lạc thì đã nói với hắn rằng, hôm nay sẽ có người trong Cừu gia đến đây.

Nàng cũng nói qua cho Tần Lạc biết những việc xảy ra trong mấy ngày gần đây, Tần Lạc nghe mà mở mắt chữ o mồm chữ a.

Thà đi trêu chọc ôn thần chứ không nên mắc tội với phụ nữ. Tần Lạc ngày càng thấu hiểu hơn về độ chính xác của câu nói này.

Hắn không ngờ rằng, lúc đó chỉ vứt cho nàng cậu thần đồng về máy tính mà Tôn Nhân Diệu dẫn tới thôi, thế mà nàng lại có thể lợi dụng kiến thức chuyên nghiệp của cậu ta rồi lấy được bao nhiêu là tài liệu mật như vậy, khiến cho Cừu gia phải chật vật, khổ sở hết chỗ nói.

Nói là ‘trời sập’ thì cũng chẳng có gì là quá đáng, vì hiện giờ Cừu gia căn bản chính là một gia đình không có tính đoàn kết, mâu thuẫn, xung đột, chia rẽ liên tục xuất hiện, thậm chí còn có người nói rằng mau chóng để Lệ Khuynh Thành quay về tiếp quản. Điều đó nói lên rằng người đó đúng là tức đến hồ đồ hết cả người rồi.

Khi Cừu Yên Mị dẫn theo Cừu Trọng Dung và Cừu Trọng Mưu đến gặp Tần Lạc, thì hắn đang ngồi trong phòng khách của căn phòng bệnh cao cấp xem tivi.

Thấy có khách tới thì Tần Lạc liền đặt chiếc điều khiển xuống rồi đứng dậy tiếp đón: “Sao hôm nay lại có thời giở đến đây thế?”

Hắn sau khi bắt tay với Cừu Yên Mị xong thì giơ tay ra trước mặt Cừu Trọng Dung, nói: “Cừu đại thiếu gia phải không? Chúng ta đã gặp nhau rồi.”

Cừu Trọng Dung khẽ nhướng mày lên một cái, trong bụng chửi thầm, chúng ta tất nhiên là gặp nhau rồi, không những gặp nhau rồi mà còn bị mày đánh nữa cơ.

Có điều, thì hắn ta vẫn cung kính giơ tay ra, cười nói: “Gặp qua rồi, ngày trước có gì đắc tội với Tần đại thiếu gia, thì xin Tần đại thiếu gia bỏ qua cho.”

Tần Lạc lại quay ra bắt tay với Cừu Trọng Mưu rồi chỉ tay vào ghế saolon, nói: “Ngồi xuống nói chuyện đi.”

Một cô gái mặc bộ đồ y tá đi tới rót trà cho mấy người, sau đó thì nhanh chân bước ra khỏi phòng bệnh.

“Uống trà đi.” Tần Lạc cười nói.

Cừu Yên Mị không đưa tay ra chạm vào tách trà, mà chỉ tủm tỉm nhìn Tần Lạc cười nói: “Ngày trước nhìn không ra đấy, không ngờ anh lại có nhiều thủ đoạn đến vậy.”

“Đều là do mấy người bọn họ làm cả, tôi cũng không hỏi gì về những chuyện này.” Tần Lạc cười nói. Nếu bọn họ đã muốn đến đây để đàm phán thì Tần Lạc cũng chẳng còn tâm tư nào mà vòng vo với bọn họ cả.

“Hôm nay chúng tôi đến đây là muốn đại diện cho Cừu gia nhận thua với anh, anh có gì giơ cao đánh khẽ bỏ quá cho Cừu gia.” Cừu Yên Mị nửa đùa nửa thật nói, như thế có thể tiếp tục được câu chuyện mà không khiến cho ai phải khó xử cả.

Đây chính là ưu thế trời sinh của phụ nữ, và cũng là hiệu quả của mối quan hệ có phần mập mờ được sản sinh sau lần nàng cởi bỏ đồ trước Tần Lạc. Nếu một người đàn ông thở ra những lời này thì có gì đó không được hay cho lắm.

“Nhận thua?” Tần Lạc cười hỏi.

“Đúng vậy. Nhận thua. Cừu gia chấp nhận điều kiện của anh.”

“Điều kiện gì?” Tần Lạc hỏi lại.

Cừu Yên Mị lườm Tần Lạc một cái, nói: “Điều kiện là mời cô ấy quay về tiếp quản sự nghiệp của Cừu thị. Hiện giờ Cừu gia như rồng mất đầu, vì vậy mà để cho cô ấy tiếp quản cũng là một việc tốt.”

“Tôi sẽ truyền đạt lời thỉnh cầu của mấy người cho cô ấy.” Tần Lạc cười nói. Hắn không hề đồng ý ngay ý nguyện cầu hòa của Cừu Yên Mị.

Cừu Yên Mị thầm chửi tên này thật giảo hoạt, nhưng cũng biết hôm nay mà không nói rõ là không được rồi, bèn cười nói: “Có điều, chúng tôi làm sao có thể mời người ta đến làm cho Cừu gia không công chứ? Thông qua bàn bạc thì mọi người đã quyết định lấy ra năm phần trăm cổ phần phân cho cô ấy coi như là thù lao.”

Tần Lạc chỉ nheo mắt cười mà không đáp lại lời của Cừu Yên Mị.

Cừu Yên Mị đợi một lúc không thấy hắn có phản ứng gì thì cuối cùng cũng chịu từ bỏ sự kiên quyết vô dụng của mình, nói: “Tất nhiên là nếu cô ấy biểu hiện tốt thì chúng tôi có thể tăng số cổ phần lên thành tám phần trăm. Anh phải biết rằng Cừu gia có sáu anh em mà mỗi nhà cũng chỉ nhận được mười mấy phần trăm cổ phần mà thôi.”

“Bọn họ dựa vào cái gì mà nhận được số cổ phần nhiều hơn Khuynh Thành?” Tần Lạc cười hỏi. “Cô có tin là tôi có thể khiến cho toàn bộ bọn họ phải ăn cứt không?”

“………..”

Nụ cười trên mặt của Cừu Yên Mị biến mất hoàn toàn, hứ lên một tiếng, lạnh lùng nói: “Có phải là ăn hiếp người hơi quá rồi không?”

Sắc mặt của hai người Cừu Trọng Dung và Cừu Trọng Mưu cũng rất khó coi, những lời Tần Lạc nói quả là không dễ nghe chút nào. Vì trong những người mà hắn nói ‘khiến toàn bộ bọn họ phải ăn cứt’ thì có cả cha mẹ và bản thân họ nữa.

“Cừu gia đến bước đường cùng rồi, nếu hôm nay mà cô không đến đây thì rất nhanh thôi tôi sẽ làm cho nó không đáng lấy một xu, vì thế cái gọi là cổ phần nằm trong tay các người rồi cũng chỉ là một đám giấy vụn không hơn không kém. Họ dựa vào đâu mà cò kè mặc cả với tôi.”

Cừu Yên Mị chứng kiến cảnh Tần Lạc tức giận thì lại cười lớn, nói: “Anh vội cái gì chứ? Làm ăn không phải đều được người đàm phán rồi mới có đó sao?”

“Thế thì cũng phải xem các người có thành ý hay không chứ.” Tần Lạc nói.

“Nhiều nhất là mười lăm phần trăm, không thể cao hơn được nữa. Một mình cô ấy còn được nhiều hơn cả một gia đình ấy.” Cừu Yên Mị nói.

“Năm mươi phần trăm.” Tần Lạc nói.

Cừu Yên Mị nghe xong mà kinh hãi, nói: “Nhiều nhất là hai mươi phần trăm.”

“Năm mươi phần trăm.”

“………………”

Cừu Yên Mị không tranh cãi và cũng không nói thêm gì nữa, hai mắt rừng rực nhì chằm chằm vào Tần Lạc.

Tần Lạc cũng không do dự gì mà đối mặt thẳng với nàng, chẳng có chút gì gọi là né tránh cả.

“Anh biết điều đó là không thể. Sự thực là quá cao, chúng tôi không ngờ là anh lại đòi nhiều như vậy, tôi cũng không có quyền … cho cô ấy nhiều thế.” Cừu Yên Mị thành thật nói.

“Tôi biết.” Tần Lạc nói. “Mấy người cứ về bàn bạc đi … tôi không gấp.”

Cừu Yên Mị nói: “Vậy thì xin cáo từ.”

“Hẹn gặp lại.” Tần Lạc đứng dậy tiễn khách.

……………………..

Trên đường Huyền Vũ, một dòng xe hơi từ từ chuyển bánh tiến lại.

Đi đầu là một chiếc BMW màu đen dừng lại trước cổng của một căn biệt thự không được coi là tráng lệ nhưng lại mang đậm một vẻ xa hoa và hoành tráng.

Những chiếc xe ở đàng sau cũng lần lượt dừng lại, không phát ra bất kỳ một âm thanh ồn ào nào.

Cánh cửa xe bên ghế phó lái được mở ra, một anh chàng đẹp trai mắt xanh tóc vàng bước xuống, sau đó chạy ra sau mở cửa xe một cách thuần thục, phong thái của anh ta nho nhã, đẹp mắt, thoạt nhìn như có vẻ được huấn luyện qua rồi vậy.

Nếu mà để cho những người trong giới sát thủ biết được sát thủ tiếng tăm lừng lẫy như Jesus lại đi làm bồi xe cho một người phụ nữ, thì không biết là họ sẽ kinh ngạc đến nhường nào.

Cạch.

Ló ra ngoài đầu tiên là một đôi giày cao gót màu đen, tiếp đó là một cặp chân thon dài không chút tỳ vết.

Sau đó Lệ Khuynh Thành với bộ đồ công sở màu bạc, tóc búi sau gáy từ từ bước xuống.

Trợ lý của nàng xách một túi công văn đi sát theo sau, nàng ta đứng ở một vị trí mà vừa không chướng mắt lại có thể gọi lúc nào tới lúc đó luôn được.

Những chiếc cửa xe khác cũng từ từ được mở ra, những nhân sĩ tinh anh mặc đồ vest cách điệu hoặc những bộ đồ lịch lãm cũng lần lượt bước xuống xe, rầm rộ bước theo sau Lệ Khuynh Thành.

Áo mới xe sang, người đi theo nhiều vô số. Đúng là một bức tranh sống động về cảnh áo gấm hoàn hương.

Cừu Yên Mị, Cừu Trọng Dung và Cừu Trọng Mưu đứng ở cổng đợi nhìn nhau một cái rồi bước lên nghênh đón, cười nói: “Mọi người đều đang ở trong phòng khách đợi đấy, cứ đứng ở cổng như thế này thì không hay lắm.”

Lệ Khuynh Thành cười nhạt một tiếng mà không thèm nói gì. Nàng biết rằng Cừu Yên Mị đang muốn giải vây cho những người đó.

Bọn họ không biết là đã trải qua một lượt suy đi tính lại thế nào mà lại đồng ý với điều kiện hà khắc của Tần Lạc, nhưng điều đó không có nghĩa là bọn họ tâm phục khẩu phục.

“Một đám ngu dốt.” Lệ Khuynh Thành chửi thầm trong bụng. Ngay cả một lợi ích lớn như vậy cũng bỏ đi, thế mà lại không muốn mất chút thể diện dù là nhỏ nhất, còn gì ngu ngốc hơn điều này đây?”

Một gia tộc ngu dốt thành đàn này, thì cứ để cho nó biến mất luôn trên cái thế giới này luôn đi.

Quả nhiên, khi Lệ Khuynh Thành bước vào trong nhà, thì những người đó vẫn hùng dũng ngồi trong phòng khách, người thì uống trà, người thì nói chuyện, tựa như căn bản là chẳng có ai chú ý tới sự xuất hiện của Lệ Khuynh Thành vậy, mặc dù bọn họ vẫn liếc mắt nhìn về phía này.

Lệ Khuynh Thành đứng ở cửa, lạnh lùng nói: “Từ hôm nay và từ bây giờ trở đi, tôi nói gì thì các người phải nghe theo như thế. Tôi muốn gì thì các người phải đáp ứng cho tôi.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.