Khi Tần Lạc dẫn Hồng Phu tới nơi, Jesus và Lữ Hàm Yên đang ngồi ăn cơm trưa.
Tần Lạc nhìn bát đĩa của hai người, cười nói:
- Ai chiên thịt bò vậy. Trông rất ngon.
- Tôi.
Jesus kiêu ngạo nói.
- Ăn rất ngon.
- Đúng không?
Tần Lạc cười hì hì kéo một cái ghế, ngồi xuống cạnh bàn ăn, nói:
- Vậy phải nếm thử. Tôi và Hồng Phu vẫn chưa ăn cơm. Làm phiền anh làm thêm cho chúng tôi hai đĩa nữa.
- Không được.
Jesus từ chối.
- Vì sao?
Tần Lạc hỏi.
- Bởi vì tôi chỉ mua hai phần.
Jesus giơ tay vẻ bất đắc dĩ.
- Tôi không biết hôm nay nhà chúng tôi có khách.
- Cái gì mà nói là không biết nhà chúng tôi có khách?
Lữ Hàm Yên đỏ mặt phản đối.
- Người nào thành người nhà anh từ khi nào vậy?
Lữ Hàm Yên mở tủ lạnh ra nhìn, nói:
- Có cà chua, có trứng gà, có cánh gà, còn cả một ít hải sản.
- Được rồi. Hãy làm cho chúng tôi hai suất đi.
Vì vậy Lữ Hàm Yên lấy thức ăn đi vào trong bếp. Jesus cũng vội đi vào trong giúp. Lữ Hàm Yên không đuổi gã đi ra ngoài nhưng sắc mặt nàng nặng như chì.
- Đó cũng là do anh ta dạy hả?
Lữ Hàm Yên tức giận hỏi.
- Không.
Jesus lắc đầu.
- Đây là do anh tự học.
Chỉ trong chốc lát, Lữ Hàm Yên đã làm xong hát bát trứng cà chua bưng ra ngoài.
Tần Lạc và Hồng Phu mỗi người ăn một bát. Sáng nay không ăn sáng nên bụng rất đói, bát mì trứng nhanh chóng được giải quyết sạch sẽ.
Tần Lạc thỏa lòng thỏa dạ dùng khăn lau miệng,nhìn Lữ Hàm Yên hỏi:
- Việc tu sửa Hoa Điền thế nào rồi?
Nếu như người khác hỏi vấn đề này, Lữ Hàm Yên sẽ chỉ trả lời qua quýt vì nàng không có nghĩa vụ phải trả lời. Thế nhưng nếu là Tần Lạc hỏi, nàng chỉ có mỗi cách trả lời chi tiết.
Bởi vì hắn chính là ông chủ của cô.
- Khi tới hẳn anh đã nhìn thấy, sau trận hỏa hoạn khủng khiếp kia, ngọn núi này bị thiêu trụi. Giai đoạn đầu là trồng lại cây cối, hoa, cỏ. Đây là công trình khối lượng công việc rất lớn, tốn nhiều thời gian và tài chính. Các khu nhà kinh doanh và nhà ở cho nhân viên có thể xây rất nhanh. Lúc này những công trình chủ yếu đã xong. Bản thảo lắp đặt thiết bị bên trong đã thiết kế xong, chỉ cần mấy boss các anh gật đầu thông qua, lập tức có thể tiến hành lắp đặt.
Lữ Hàm Yên dừng lại một chút rồi nói tiếp:
- Căn cứ theo dự tính, đại khái sau khoảng bà tháng sẽ hoàn thành xong tất cả công trình trên mặt đất. Lúc này chúng ta gặp phải hai vấn đề. Thứ nhất là các loài thú. Lần hỏa hoạn trước của Hoa Điền, các loại động vật đều chết hay bỏ trốn hết. Lúc này cần đưa các loài thú vào, đây là một vấn đề rất khó khăn. Một vài loài thú thuộc phạm vi bảo vệ của quốc gia, chúng tôi phải mua từ châu Phi hay nước Lào. Thứ hai là vấn đề chiêu mộ hội viên. Lần trước xảy ra hỏa hoạn, mặc dù không gây thương tổn cho các hội viên nhưng dù sao đi nữa đã xảy ra chuyện rất lớn, mọi người vẫn giữ thái độ nghi ngờ với Hoa Điền, không một ai dám giao tính mạng mình cho chúng ta, đặc biệt là nhóm đối tượng phù hợp với chúng ta.
Sau khi suy nghĩ một lát, Tần Lạc nói:
- Vấn đề thứ nhất cô có thể tìm Khuynh Thành giải quyết. Cô ấy có thể tìm được nhóm động vật đầu tiên, cũng có thể tìm được nhóm động vật thứ hai. Vấn đề thứ hai, trước tiên cô nghĩ cách giải quyết. Nếu như cô không thể nghĩ ra cách giải quyết, hãy tìm tôi để giải quyết nhưng tôi có một đề nghị.
- Đề nghị gì?
Lữ Hàm Yên nghiêm túc hỏi.
- Đói tiếp thị. (Trong tiếp thị, những cái gọi là “đói tiếp thị” đề cập đến các nhà cung cấp hàng hóa có ý định làm giảm các sản xuất, quy định của mối quan hệ cung và cầu để đạt được sản xuất nhu cầu “ảo tưởng”, để duy trì mục đích cao hơn giá hàng hóa và lợi nhuận.
Tần Lạc nói.
- Đói tiếp thị?
Sau khi Lữ Hàm Yên suy nghĩ một chút, đôi mắt xinh đẹp của cô sáng lên.
- Hiểu chưa?
Tần Lạc cười hỏi. Hắn tin tưởng năng lực của Lữ Hàm Yên. Quả thật cô gái này không làm hắn thất vọng.
- Hiểu rồi.
Lữ Hàm Yên gật đầu.
- Cô ấy nói không sai. Anh đúng là một thiên tài.
- Thiên tài thầy thuốc?
Tần Lạc cười hỏi. Hắn không ngờ Lệ Khuynh Thành thường xuyên khen ngợi mình trước mặt Lữ Hàm Yên.
- Thương nhân thiên tài.
Lữ Hàm Yên nói.
Lữ Hàm Yên nhìn Jesus nói:
- Mọi người cứ ngồi. Tôi muốn ra công trường một lát. Buổi chiều vận chuyện chậu cảnh tới. Tôi phải giám sát việc sắp đặt chúng.
- Vất vả rồi.
Tần Lạc cười nói.
Đợi khi Lữ Hàm Yên rời đi, Tần Lạc nhìn Hồng Phu đang uống sữa chua, xem tivi nói:
- Cảnh bên ngoài rất đẹp, cô có muốn ra ngoài đi dạo không?
- Không muốn.
Hồng Phu thẳng thừng từ chối.
- ... Phong cảnh ở đây thực sự rất đẹp. Có núi cao, có hẻm núi còn cả những loài vật rất kỳ quái...
Hồng Phu trừng mắt nói:
- Anh quên tôi tới từ đầu sao? Tôi tới Yến Kinh chỉ để được xem núi cao, khe núi và cây cối kỳ lạ sao? Tôi đi ra ngoài mấy năm, thật sự không được nhìn thấy cây cối, phong cảnh kỳ lạ nhưng hàng ngày tôi đều nhìn thấy những người kỳ quái. Anh muốn tôi ra ngoài thì anh cứ nói thẳng, nói vậy không thấy phiền sao?
- ...
Tần Lạc buồn bực chỉ muốn ói máu. Cô gái ngu ngốc này chẳng lẽ không biết cách nói chuyện tế nhị sao? Chính mình ngốc nghếch còn trách người khác nói chuyện quá ý tứ.
Hồng Phu đi tới mở tủ lạnh lấy một hộp sữa chua sau đó mới bất đắc dĩ đi ra khỏi phòng.
Đợi tới khi trong phòng chỉ còn hai người đàn ông, nụ cười tươi trên gương mặt Tần Lạc biến mất, hắn nhìn Jesus với ánh mắt nóng rực.
Nụ cười của Jesus đọng lại ở khóe miệng, gã dùng đôi mắt màu xanh lam đối mặt với Tần Lạc.
Tần Lạc không nói, Jesus cũng không nói. Ánh mắt của hai người đối chọi nhau gay gắt, rất lâu không rời.
Độ nóng bên trong lên cao...
- Tại sao không bật điều hòa?
Tần Lạc hỏi.
- Quên mất.
Jesus mở điều hòa, hạn chết độ lạnh.
Vù vù...
Điều hòa thổi gió lạnh, trong phòng mát hơn nhiều.
- Cởi quần áo ra.
Tần Lạc nói.
- Vì sao?
Jesus hỏi.
- Tôi muốn xem.
- Không cần.
- Cởi ra.
- Tự tôi có thể giải quyết được.
Jesus nói.
- Anh không thể giải quyết được.
Tần Lạc quả quyết.
Jesus bất đắc dĩ đành phải cởi áo vest kẻ ô vuông và sơmi trắng.
Sau đó lồng ngực trần đầy lông của Jesus xuất hiện trước mặt Tần Lạc.
Tần Lạc giơ tay sơ, cảm giác như vậy rất ghê tởm... Vì vậy hắn lấy ra một hộp châm tinh xảo, lấy ngân châm từ trong hộp châm. Sau đó trừ độc ngân châm, Tần Lạc giơ cây châm đâm vào ngực Jesus.
Phụt...!
Một luồng máu đọng màu tím phun ra, dính luôn cả vào phần bụng.
Phần máu đọng quanh vết thương sưng lên của Jesus dần dần biến mất, lớp da màu tím cuối cùng cũng áp sát vào phần thịt.
Đợi khi máu đọng chảy hết, Tần Lạc giơ tay sờ lên vết thương, cau may nói:
- Tại sao lại bị thương nặng như vậy?
Phần trong vết thương mềm nhũn, không có điểm chống đỡ, gãy hai dẻ xương sườn.
- Ông ấy quá lợi hại.
Jesus cười gương nói.
- Anh đã nói là ông ấy tàn tật.
- Đúng vậy.
Tần Lạc gật đầu.
- Chân ông ấy bị liệt.
- Nhưng ông ấy còn tay.
Jesus nói.
- Anh là sát thủ trong bảng xếp hạng thế giới.
Tần Lạc lại móc trong túi ra một cái bình nhỏ, hắn đổ bột phấn quanh vết thương sau đó dùng ngân châm đẩy bột phấn vào miệng vết thương.
- Ngay cả một ông già liệt hai chân cũng không giải quyết được sao?
- Nếu như ông ấy có thể đứng dậy, AK47, đệ nhất sát thủ cũng không phải là đối thủ của ông ấy.
Jesus nói.
- Lúc đó tôi cảnh cáo anh nói ông ấy rất lợi hại.
Tần Lạc cười nói.
- Bảo anh cẩn thận đề phòng. Anh còn nói ngay một người què... đánh không được thì không bỏ chạy được sao?
- Thế nhưng anh không nói người què lại lợi hại tới như vậy.
Jesus phẫn nộ nói.
- Anh biết không? Suýt chút nữa tôi đã chết. Tôi cầm đao đâm ông ấy, ông ấy nắm một tay tôi. Tôi dùng tay còn lại tấn công, ông ấy lại không chế tay đó của tôi... ở trước mặt ông ấy... tôi thực sự không có năng lực để phản kháng.
- Không nên kích động.
Tần Lạc nói. Hắn đang giúp băng bó vết thươn cho Jesus.
- Cẩn thận chạm tới vết thương.
- May là Đại Đầu hạ thủ lưu tình.
Jesus nói.
- Nếu như kỹ thuật bắn súng của hắn vẫn tốt như trước đây, tôi nghĩ dù có ong ăn thịt người tôi cũng không thể chạy trốn được.
- Tôi đã nói trước với Đại Đầu.
Tần Lạc nói.
- Hành động của hắn cũng không tệ, phải không?
- Nếu là như vậy...
Jesus chỉ vào vết thương ở ngực mình, hỏi vẻ khó hiểu:
- Khi bom sắp nổ, ông ấy ném tôi ra, tại sao còn đánh tôi một quyền?
- Ông ấy hành động không tiện.
Tần Lạc nói vẻ rất áy náy, xấu hổ.
- Cho nên tôi không cho ông ấy biết nhiều lắm.