"Vì chứng bệnh thụt lùi trí tuệ cũng thuộc về loại bệnh thần kinh thế nhưng chứng bệnh này không hoàn toàn thuộc về vấn để thần kinh. Nguyên nhân xảy ra chứng bệnh này cũng có thể là do trong cơ thể thiếu một chất nào đó hay một bộ phận trong não bộ xuất hiện khiếm khuyết nên phát bệnh'.
"Căn bệnh này chủ yếu phát bệnh trong người già. Số người trẻ tuổi và trung niên mắc bệnh rất ít. Những người mắc căn bệnh này thì trí tuệ sụt giảm với tốc độ rất nhanh, cử chỉ và ngôn ngữ hoàn toàn giống với trẻ em vì vậy y học mới gọi là: "Chứng bệnh thụt lùi trí tuệ" Tần Lạc kiên nhẫn giải thích cho Trương Mẫn nghe.
Đương nhiên loại bệnh này cực kỳ hiếm gặp nên trong các tài liệu y học lưu trữ cũng không nhất định có những ca bệnh tương tự. Đó chính là nguyên nhân tất cả các bác sĩ trước đó tới khám bệnh cho hai chị em sinh đôi này đều kết luận là "Bệnh tâm thần".
Thật ra trong thư viện của Tần gia có một cuốn sách gọi là "Quỷ bệnh tập chú". Trong cuốn sách này có ghi lại chi tiết căn bệnh này vào triều Minh có một người hành nghề Trung y tên là Hàn Dũ đã phát hiện một bà lão mắc quái bệnh này. Khi Tần Lạc đọc qua đã ghi nhớ rất kỹ.
"Quỷ bệnh tập chú" chỉ là một quyển sách chuyên môn sưu tập các bệnh tật quỷ dị của các triều đại. Trong cuốn sách này không ghi lại phương pháp chữa các căn bệnh này vì vậy cách chữa trị những căn bệnh này phải do Tần Lạc tự mình tìm tòi.
Trương Mẫn không phải là thầy thuốc, tuy nàng hiểu chuyện gì xảy ra với căn bệnh của con gái mình, nàng vân mơ hồ đối với những vấn đề quan trọng. Trương Mẫn lên tiếng hỏi Tần Lạc: "Bác sĩ Tần, chứng… thụt lùi trí tuệ… này có nghiêm trọng không?"
"Nghiêm trọng" Tần Lạc trả lời.
"Còn nghiêm trọng hơn so với bệnh thần kinh sao?" Niềm vui sướng của Trương Mẫn mới xuất hiện khi nghe nói con gái mình không mắc bệnh thần kinh đã biến mất, thay vào đó là một tâm trạng vô cùng nặng nề.
"Cũng khó nói lắm" Tần Lạc thẳng thắn nói. "Nếu như Hi Dung và Hi Vũ mắc bệnh là vì trong cơ thể thiếu một chất nào đó, chúng ta chỉ cần bổ xung tố chất đó cho hai chị em thì coi như đã bắt đúng bệnh. Việc chữa trị sẽ dễ dàng hơn nhiều".
"Nhưng nếu là do nguyên nhân một bộ phận nào đó trong não bộ xuất hiện vấn đề thì sẽ khó khăn hơn rất nhiều" Tần Lạc quay đầu nhìn hai chị em Hi Dung, Hi Vũ đang cười đùa huyên náo nói tiếp: "Nếu như vì nguyên nhân thần kinh gây nên loại bệnh này thì rất tồi tệ. Việc chữa trị khi đó sẽ khó khăn hơn nhiều so với việc chữa trị căn bệnh tâm thần không thường".
"Ông trời ơi!" Trương Mẫn nói: "Vậy bây giờ cần phải làm gì đây?"
"Trước tiên chị cần phải nghĩ cách để hai chị em để cho tôi bắt mạch, để tôi có thể biết được tình hình cơ thể của họ" Tần Lạc nói.
Trương Mẫn nói sau đó nàng kéo Hi Dung tới trước mặt Tần Lạc nói: "Hi Dung ngoan, hãy để cho bác sĩ xem bệnh cho con'.
"Con không. Con không đâu" Hi Dung giãy giụa nói. "Anh ta không phải là bác sĩ, anh ta là sắc lang. Lúc nãy anh ta còn muốn cầm tay Hi Vũ".
"Chú ấy không phải là sắc lang. Chú ấy là bác sĩ. Con hãy mau chìa tay ra" Trương Mẫn định dùng sức mạnh ép con mình.
"Không, con không muốn" Quả nhiên tính tình Hi Dung như một đứa trẻ. Người khác càng cưỡng ép, nàng càng phản ứng mãnh liệt. "Anh ta không phải bác sĩ. Nếu anh ta là bác sĩ, tại sao anh ta không mặc quần áo màu trắng?"
Quần áo màu trắng?
Tần Lạc sửng sốt. Chẳng lẽ trong con mắt trẻ con chỉ những người mặc quần áo màu trắng mới là thầy thuốc sao? Nghĩ vậy trong lòng Tần Lạc như có một cơn đau mơ hồ.
Tây y không chỉ nắm giữ một thị trường áp đảo mà ngay cả về phương diện phân biệt hình tượng cũng có cái nhìn riêng.
Chỉ cần nhìn logo màu vàng là biết đó là Mc Donald. Chỉ cần chúng ta nhìn thấy ký hiệu hình tam giác là nghĩ tới Mercedes. Chúng ta nhìn thấy váy kẻ ô vuông cùng với quần chíp màu trắng mờ mờ bên trong là nghĩ tới nữ sinh Trung Quốc. Chúng ta nhìn thấy quân phục màu trắng là biết bọn họ là lính hải quân…
"Trung y nhất định cũng phải có biểu tượng riêng của mình" Tần Lạc thầm hạ quyết tâm trong lòng.
Trước tiên là bắt đầu từ hiệp hội Trung y sau đó sẽ mở rộng dần ra bên ngoài. Chỉ cần người dân nhìn thấy quần áo của người đi trên đường cũng biết người đó là thầy thuốc, thầy thuốc Trung y Trung Quốc.
"Hôm nay chú ấy quên thay quần áo bác sĩ" Trương Mẫn nói: "Mau tới đây. Hi Dung, hãy nghe mẹ nói".
"Nhưng con gái bị đàn ông sờ sẽ mang thai" Hi Dung vô cùng sợ hãi nói: "Nếu anh ta không cưới con. Cục cưng của con không có cha thì làm sao?"
Trương Mẫn bất đắc dĩ nhìn Tần Lạc nói: "Yên tâm đi, chú ấy sẽ lấy con".
Hi Dung chăm chú quan sát, đánh giá Tần Lạc một lát rồi gật đầu nói: "Được lắm. Anh ta cũng không tệ lắm, con đồng ý lấy anh ta".
Hi Dung nũng nịu chìa bàn tay nhỏ bé của mình ra trước mặt Tần Lạc, đỏ mặt nói: "Sờ tôi đi".
"Thật sự quá hoang đường" Tần Lạc thầm nghĩ sau đó hắn giơ tay bắt mạch cho Hi Dung.
Ba giây sau, Tần Lạc bỏ tay Hi Dung ra nói: "Mạch tượng hư còn tất cả đều bình thường".
"Vậy có phải nó không có vấn đề gì hả?" Trương Mẫn hỏi: "Không phải là vấn đề cơ thể. Vậy là vấn đề thần kinh hả?"
Tần Lạc nói: "Tạm thời vẫn chưa thể kết luận được. Trước tiên tôi cần xem mạch cho Hi Vũ'.
Nhưng khi hắn quay đầu lại thì thấy hai cô gái đang bỏ chạy lên trên lầu.
"Hi Vũ, con đứng lại" Trương Mẫn vừa gọi vừa đuổi theo hai con gái.
Tần Lạc không biết chuyện gì đã xảy ra nên cũng vội vàng đuổi theo.
Sau khi hai cô gái bỏ chạy lên lầu liền trốn vào phòng mình. "Cạch" một tiếng, cánh cửa phòng đóng kín lại.
"Hi Dung, mở cửa mau. Hi Dung" Trương Mẫn ở bên ngoài gọi to.
Hai cô con gái của nàng không trả lời nhưng hình như bên trong hai cô đang thảo luận chuyện gì đó rất sôi nổi.
Tần Lạc vỗ vai Trương Mẫn nói: "Cứ chờ một chút nghe xem hai người nói gì trong đó".
Trương Mẫn hiểu ý, không tiếp tục gõ cửa nữa.
"Có …hay không?"
"Em sờ đi".
"Không sờ thấy".
"Em hãy sờ nữa đi'.
"Vẫn không sờ thấy".
Sau khi giọng nói dừng lại trong chốc lát lại tiếp tục vang lên: "Liệu có thể mang thai không nhỉ?'
"Nhưng rõ ràng em thấy anh ta đã sờ vào tay của chị rồi mà".
Mang thai?
Bên ngoài cửa, Tần Lạc như hoá đá. Cô bé đó không bắt mình chịu trách nhiệm đấy chứ? Không biết có thể giải thích với hai cô bé đó là mình đã có hôn thê, không thể lấy người con gái khác không?
"Bác sĩ Tần, thật sự xin lỗi" Trương Mẫn xấu hổ nói: "Hai đứa nó không hiểu gì hết. Anh đừng có để bụng".
"Tôi biết các cô ấy là bệnh nhân" Tần Lạc gật đầu nói. Hắn ngược lại cũng hy vọng người ta cũng không để bụng chuyện này. "Chị có chìa khoá không?"
"Ở bên dưới lầu. Tôi sẽ đi lấy" Trương Mẫn nói: "Phòng nào tôi cũng có riêng một chìa khoá. Tôi sợ hai đứa khoá cửa trong không vào được'.
Tần Lạc cười cười, tỏ vẻ thông cảm.
Một người con gái mắc bệnh là chuyện đủ khiến người ta phải đau đầu. Hai con gái cùng mắc bệnh, hơn nữa đều là bệnh tâm thần, nếu chuyện này xảy ra với một số người khác thì chỉ e chính bọn họ cũng đã mắc bệnh thần kinh rồi.
Kẹt!
Không đợi Trương Mẫn xuống lầu dưới lấy chìa khoá, cảnh cửa phòng đã được mở ra.
Hi Dung và Hi Vũ đứng ở cửa phòng dùng ánh mắt sững sờ nhìn Tần Lạc sau đó Hi Vũ lần lượt cầm bàn tay trái và bàn tay phải của Tần Lạc quan sát, nàng còn kéo da tay của Tần Lạc và nói: "Bề mặt không có màng".
Tần Lạc cảm thấy hắn đã hiểu được tình trạng bệnh tật của hai cô gái này. Hắn cần pahỉ giữ thế chủ động chứ không thể cứ bị động để hai cô dẫn dắt.
Tần Lạc dễ dàng nắm lấy cổ tay Hi Vũ sau đó ngón tay cái của hắn khẽ ấn mạnh, cả người Hi Vũ liền mễm nhũn ngã vào người Tần Lạc.
"Hả, em sao vậy?" Hi Dung sợ hãi kêu lên.
"Cô ấy ngủ" Tần Lạc cười nói.
Tần Lạc bế Hi Vũ tới chiếc giường, đặt nàng nằm lên đó rồi quay lại đi tới trước mặt Hi Dung nói: "Cô cũng đi ngủ đi".
"Tôi không ngủ. Tôi không buồn ngủ" Hi Dung quay người định bỏ chạy nhưng đã bị Tần Lạc bắt được. Tần Lạc ấn một cái vào cổ Hi Dung, Hi Dung cũng ngất xỉu ngã vào trong lòng Tần Lạc.
Trương Mẫn nhìn thấy Tần Lạc nhanh nhẹn khống chế được hai con gái của mình thì lo lắng hỏi: "Bác sĩ Tần, hai đứa có sao không?"
"Không việc gì" Tần Lạc nói: "Tôi chỉ muốn châm cứu cho hai cô ấy nhưng khi châm cứu cần phải yên tĩnh. Nếu để hai người tỉnh táo, e rằng sẽ rất khó châm cứu'.
"Vậy là tốt rồi" Trương Mẫn nói: "Có cần tôi làm gì không?"
"Hãy mang cho tôi một bình nước ấm" Tần Lạc nói: "Trong nhà có tủ thuốc không? Hãy lấy cho tôi một ít bông tiệt trùng hay cồn cũng được'.
"Được. Tôi sẽ lập tức đi lấy cho anh" Trương Mẫn vội vàng chạy ra ngoài.
Sau khi từ biệt Trương Mẫn, Tần Lạc bảo Đại Đầu lái xe quay về.
Hôm nay là ngày đầu tiên, Tần Lạc chỉ cần tìm hiểu một số tình hình của người bệnh mà thôi. Hắn đã dùng Thái Ất Thần Châm vận khí đi khắp người của hai chị em để kiểm tra xem trong cơ thể của hai chị em có bệnh lý nào về nội tạng không hay là nảy sinh hiện tượng tắc nghẽn kinh mạch hay không. Việc điều trị cụ thể thì cần phải có thời gian.
Lần này Tần Lạc đã gặp một vấn đề mới mẻ, vô cùng khó khăn. Đây cũng là một thách thức mới. Hắn đã chuẩn bị sẵn tâm lý để tác chiến lâu dài.
Mặc dù Tần Lạc nhận nhiệm vụ tới đó nhưng trước mặt Trương Mẫn hắn không hề nhắc tới tên Lý Đằng Huy, thậm chí hắn cũng không hỏi tới chuyện vì sao không nhìn thấy chồng của Trương Mẫn.
Vào lúc này cho dù có cái nhiệm vụ kia hay không, có nhân vật chính Lý Đằng Huy hay không, Tần Lạc đã xác định phải chữa khỏi bệnh cho hai chị em song sinh này.
Là một người có nhân phẩm là niềm say mê, Tần Lạc say mê chữa bệnh. Ở hắn có sự say mê và sự vui sướng khi chinh phục được các loại quái bệnh.
Ngay khi xe của Tần Lạc vừa mới rời khỏi tiểu khu, một chiếc BMW đã lao nhanh tới, vượt lên chắn ngang đường xe của hắn.
Cửa sổ xe hạ xuống, một gương mặt đàn ông trẻ tuổi, tuấn tú xuất hiện.
"Cút ngay. Nếu không muốn chết thì sau này đừng quay lại tiểu khu này nữa, càng không được có mưu đồ chữa bệnh cho hai đứa kia nữa" Gã đàn ông lạnh lùng quát.
"Anh là?" Tần Lạc thò đầu qua khung cửa xe hỏi. Hắn xác định mình không biết thanh niên này. Hắn không thích quen biết nhiều anh chàng đẹp trai.
"Tao là ai mày không cần biết. Mày không xứng để hỏi" Gã đàn ông nói vẻ khinh bỉ. "Hãy nhớ kỹ lời tao nói nếu không mày sẽ chết rất bi thảm".
"Tôi không đồng ý với anh" Tần Lạc lắc đầu nói: "Nếu như tôi bỏ giữa chừng việc chữa bệnh cho bệnh nhân, ông nội tôi sẽ rất tức giận"