Đoàn trưởng đoàn đại biểu Trung Quốc trước mặt mọi người chửi mắng phó đoàn trưởng, còn nói không quản sống chết của hắn…nhưng đây cũng không phải là lần đầu tiên. Mọi người đều ngẩn người một lúc, rồi cũng theo phía sau Tần Lạc quay trở về.
Vốn là có vài người nghĩ muốn đến thăm phó đoàn trưởng một chút để kéo gần quan hệ, nhưng lại nghĩ hắn sinh tử chưa biết, hơn nữa còn có khả năng đắc đội với Tần đoàn trưởng, mà xem ra Tần đoàn trưởng hận phó đoàn trưởng thấu xương. Bọn họ liền làm ra một lựa chọn chính xác nhất: Xoay người, trở về.
Cử động này của đoàn người Trung Quốc làm cho nhân viên dẫn đường của đại hội cảm thấy không hiểu ra sao, nhưng người ta như thế, hắn là người ngoài cũng không tiện nói gì.
“Nghe nói trong nội bộ người Trung Quốc tranh đấu ghê lắm.” Hắn trong lòng thầm nghĩ. “Bọn họ chắc là đối thủ rồi.”
“Đoàn trưởng, có phái người ở lại trông chừng không?” Phiên dịch Tiểu Lưu bước nhanh đuổi theo Tần Lạc, hỏi.
“Anh lưu lại.” Tần Lạc nói. “Nói chuyện với bên tổ chức đại hội, không cho phép phóng viên tiến vào phòng bệnh quấy rầy bệnh nhân nghỉ ngơi.”
“Được, tôi nhất định hoàn thành nhiệm vụ.” Tiểu Lưu nóng lòng muốn lập công trước mặt người đoàn trưởng trẻ tuổi này, để đền bù cho sai lầm của hắn khi dẫn Tiền Hoành Lượng đến sòng bạc.
Nhưng hắn cũng không biết, trong lòng Tần Lạc đã có chủ ý, sau khi trở về sẽ cho tiểu tử này ra khỏi ngành phiên dịch. Hắn là đồng lõa với Tiền Hoành Lượng trong việc đánh bạc này, cũng chính là người gián tiếp gây ra sự cố.
Đương nhiên, đấy là nói, nếu có thể còn sống mà trở về.
Còn chưa ra khỏi cửa bệnh viện, đám người Tần Lạc đã chạm mặt với một nhóm người khác.
Hai bên vừa nhìn thấy nhau, người đàn ông cầm cây gậy trúc đi tuốt phía trước đã lớn tiếng hô: “Phía trước có phải là đoàn đại biểu của Trung Quốc không?”
Tần Lạc dừng bước, nhìn người đàn ông cầm cây gậy trúc nói: “Đúng vậy.”
“Các anh đã để xảy ra chuyện gì hả? Chẳng lẽ không có tổ chức, kỷ luật gì sao? Không hiểu được lễ nghi, liêm sỉ hả? Các anh không sợ mất thể diện nhưng chúng ta thì sợ mất thể diện…các anh có biết các anh đang làm gì không? Bây giờ làm sao? Bây giờ làm sao? Ai mau đứng ra giải thích cho tôi.” Người đàn ông cầm cây gậy trúc lớn tiếng quát mắng, khuôn mặt gầy gò chỉ có da bọc xương không ngừng co rúm lại, giống như một cái đầu lâu khô héo đang nhai nuốt thức ăn. Trông vừa kinh khủng, lại vừa cảm thấy tức cười.
Tần Lạc cau mày, hỏi ngược lại: “Ông là ai?”
“Phùng Phú Cường.” Trong mắt khô lâu này sự tức giận càng tăng lên. Người này lại còn không biết chính mình là ai? Bộ y tế Trung Quốc làm việc kiểu gì vậy? Lại phái tới một người…một tiểu tử không quen biết, không hiểu lễ nghĩa tham gia đại hội này?
“Tôi hỏi chính là chức vụ…” Những lời này của Tần Lạc như đổ dầu vào lửa.
Quả nhiên, nét mặt Phùng Phú Cường cứng đờ lại, ngón tay run rẩy chỉ vào Tần Lạc, hung dữ nói: “Tiểu tử thật tốt, xem ra là anh u mê không tỉnh ngộ, muốn ngoan cố chống lại đến cùng hả?”
Tần Lạc biết, hiển nhiên người này đã hiểu lầm chính mình. Hắn cảm giác hắn rất quan trọng, tưởng rằng ai ai cũng đều phải biết hắn.
Ánh mắt hắn nhìn Phùng Phú Cường có chút thương hại, bình tĩnh nói: “Thứ nhất, tôi quả thật không biết ông là ai. Thứ hai, tôi không có u mê không tỉnh ngộ. Thứ ba, cái gọi là ‘ngoan cố chống cự’ là sao? Tôi chống cự lại ai?”
“Đây là thư ký trưởng của liên minh trung y dược quốc tế, anh nói anh chống cự người nào?” Phùng Phú Trân ở phía sau tên thư ký lên tiếng phản kích.
Liên minh trung y dược quốc tế?
Tần Lạc cũng biết tổ chức này. Liên minh trung y dược quốc tế trên thế giới là do trung y dược của mỗi nước được sự ủng hộ của những người nổi tiếng mà hợp thành, chứ không phải là tổ chức của chính phủ. Lấy tôn chỉ là phát huy thế mạnh, truyền thống văn hóa của trung y dược, làm phong phú hệ thống lý luận, chỉnh hợp lại các nguồn tài nguyên, đề cao năng lực phục vụ, tăng tiến nhận thức, xúc tiến hợp tác quốc tế, đẩy mạnh sự phát triển của trung y dược, giữ gìn sức khỏe cho toàn bộ loài người.
Sự tồn tại của tổ chức này có tác dụng đẩy mạnh sự phát triển của trung y dược. Mỗi một thư ký trưởng của liên minh đều do chính phủ Trung Quốc phái người đảm nhiệm. Chính phủ đối với tổ chức này rất coi trọng, hàng năm đều cấp tiền để bọn họ duy trì tổ chức.
Nhưng ngay cả như vậy, bọn họ là ai thì đối với chính mình ‘ngoan cố chống cự’ làm gì có quan hệ?
Lúc ngươi mắng chửi người ta, ta cũng không nói gì. Chẳng lẽ ta phải nói ‘đúng vậy đúng vậy ngươi mắng đúng lắm, chúng ta không có lễ nghĩa, không có liêm sỉ’? Vậy mà đây chính là chống cự sao?
Tên này…nói như thế nào nhỉ, hắn đem mình trở thành cái gì đây?
“Các ông rốt cuộc là ai?” Tần Lạc lớn tiếng quát. “Ở đâu lại tới một đám lừa gạt, dám nói mình là thư ký trưởng của liên minh trung y dược quốc tế?”
“Anh…” Phùng Phú Trân như mèo bị giẫm phải đuôi, nhảy dựng lên, từ trong ví rút ra thẻ chứng minh thân phận rồi đưa qua, nói: “Ai là tên lừa gạt? Anh nói ai là tên lừa gạt? Đây là thẻ chứng minh thân phận của tôi. Anh xem đi…xem cho kỹ vào.”
Tần Lạc cũng không đưa tay nhận lấy thẻ chứng minh của hắn, cười lạnh nói: “Tôi chỉ biết thư ký trưởng của liên minh trung y dược quốc tế có họ Chu, tên gọi là Chu Cường. Cũng chưa từng nghe qua thư ký trưởng có tên là Phùng Phú Trân. Các ông lừa gạt cũng thật thiếu chuyên nghiệp nhỉ. Muốn lừa gạt cũng phải bỏ chút công sức chứ. Bây giờ gạt người cũng không dễ dàng
như trước kia đâu.”
“Phùng thư ký trưởng chính là phó thư ký trưởng…” Tên thư ký hổn hển nói.
“Phó thư ký trưởng thì chính là phó thư ký trưởng, sao lại gọi là Phùng thư ký trưởng?” Tần Lạc nhìn chằm chằm vào tên thư ký đeo kính mắt, nói: “Hay ông cũng có quyền cho hắn lên chức một bậc?”
“ … ” Người đàn ông đeo kính mắt nhất thời há hốc mồm. Bình thường hắn có thể nói trời nói đất nhưng hiện giờ, một câu cũng không nói nên lời. Ánh mắt nhìn Tần Lạc giống như gặp quỷ.
Tiểu tử này cố tính giả bộ ngu ngốc hay hắn đích thực là một tên gà mờ? Trong giới quan chức nhà nước, mọi người không phải đều xưng hô như vậy sao? Nào có ai cả ngày đều mở miệng nói chữ ‘phó’?
“Ông đã không có quyền đưa người ta lên chức, đó chính là phó thư ký trưởng. Chẳng lẽ có thể tùy tiện liền sửa lại cấp bậc? Tôi là đoàn trưởng đoàn đại biểu, nếu người ta cũng bảo tôi là Tần phó đoàn trưởng… điều này không phải là quất vào mặt tôi sao?”
“ … ” Phùng Phú Trân lần này không chỉ có đầu ngón tay mà toàn thân cũng đều run rẩy.
Hắn cũng đã rõ ràng, người này chính là quất vào mặt hắn, hơn nữa là hung hăng mà quất vào mặt hắn, không kiêng nể gì mà cũng không lưu tình chút nào.
Cố Bách Hiền ở phía sau khẽ kéo áo của Tần Lạc, có ý bảo hắn đừng đắc tội quá đáng với những người này.
Bọn họ chính là tham gia tổ chức đại hội lần này, nếu có chuyện không vui, bọn họ ở giữa làm khó dễ một chút là rất đơn giản.
Tần Lạc cũng không đáp lại, hắn cũng không nghĩ đến chuyện thỏa hiệp. Nếu như chuyện gì cũng có thể giải quyết bằng thỏa hiệp, thế giới này làm gì có chiến tranh.
“Anh phải cho tôi một lời giải thích.” Phùng Phú Trân cố gắng áp chế sự phẫn nộ trong lòng, đem đề tài hướng tới vấn đề ban đầu là muốn ‘khởi binh hỏi tội’. Cũng không thể cứ để hắn níu lấy vấn đề ‘thư ký trưởng’ cùng ‘phó thư ký trưởng’ không buông tha.
“Giải thích cái gì?” Tần Lạc hỏi.
“Cả thế giới đều biết rồi, anh còn muốn giấu giếm.” Phùng Phú Trân huyết khí lại tăng lên, có ý nghĩ muốn mở miệng chủi ‘****’ (câu chửi bằng tiếng anh). Tại sao lại có người đáng hận như vậy chứ?
“Cả thế giới đã biết rồi, ông còn không biết?” Tần Lạc coi thường nói. “Ông không phải người sao?”
“ ….……. ”
Tần Lạc nghiêm mặt nhìn Phùng Phú Cường, nói: “Phùng phó thư ký trưởng, muốn được người khác tôn trọng, trước hết phải tôn trọng người khác. Nếu như ông cứ có thái độ không đứng đắn như vậy, chúng ta cũng không có biện pháp nói chuyện.”
“Tôi như thế nào mà có thái độ không đứng đắn?” Phùng Phú Cường nghẹn một bụng tức khí, hỏi ngược lại. Tên này thấy sự tình không tốt, muốn đem trách nhiệm đẩy lên người mình đây.
“Nếu như ông còn muốn dây dưa cái vấn đề ngu xuẩn này, thứ cho tôi không thể trả lời. Chúng tôi còn nhiều việc phải làm lắm.” Tần Lạc nói.
“Chẳng lẽ chúng ta không phải đến để giải quyết vấn đề?” Phùng Phú Cường nói.
“Ông có phải đến để giải quyết vấn đề không, đáp án hẳn là do các ông quyết định.”
“Tần đoàn trưởng, anh không nên quá mức như thế.”
“Phùng phó thư ký trưởng, ông cũng đừng nên lấy quyền thế đè người. Càng huống chi ông căn bản không đè được chúng tôi…”
“Tốt…tốt…” Trong mắt Phùng Phú Cường lóe lên tia sáng độc ác, trong lòng suy nghĩ làm cách nào giáo huấn tên tiểu tử này một phen, cho hắn biết, ai là hắn không thể đắc tội. “Anh là đoàn trưởng đoàn đại biểu, sự tình xảy ra đương nhiên là do anh phụ trách. Chuyện này đã truyền ra, các bên tham gia tổ chức đại hội cùng với hơn chín mươi sáu đoàn đại biểu đại diện cho các nước cũng đã biết rồi. Phóng viên của giới truyền thông cũng đã đến đây, như vậy, khoảng sáng mai, không, có khi ngay buổi tối nay đã có tin tức. Anh có hay không nghĩ tới, hiện giờ đang là thời khắc mấu chốt của đại hội, sự tình này có ảnh hưởng như thế nào đối với giới trung y của Trung Quốc?”
“Tôi đã nghĩ tới.” Tần Lạc nói. “Cũng rất tức giận.”
“Tức giận không giải quyết được vấn đề.”
“Mắng chửi người khác cũng không giải quyết được vấn đề.” Vẻ mặt Tần Lạc đau đớn nhìn Phùng Phú Cường nói: “Chúng tôi thậm chí ngay cả thời gian để thăm phó đoàn trưởng đang bệnh nặng cũng không có, lập tức chuẩn bị trở về khách sạn hội họp thảo luận biện pháp giải quyết vấn đề. Tất cả đều là vì giải
quyết ổn thỏa chuyện này. Ông không hiểu tâm trạng của chúng tôi lúc này sao?”
Phùng Phú Cường thiếu chút nữa thì bị tiểu tử này lừa gạt.
Nếu không phải hắn đã từng nói chuyện qua điện thoại với Tiền Hoành Lượng, mới vừa rồi lại nhận được điện thoại từ thư ký của bộ trưởng Hoàng, có khi hắn thật tin rằng tiểu tử này cùng Tiền Hoành Lượng quan hệ rất thân thiết, phối hợp rất ăn ý.
Xảy ra chuyện, phải có người chịu trách nhiệm.
Cấp trên đã ra chỉ thị, việc lần này đành phải để Tần Lạc chịu oan ức một chút, ai bảo hắn chính là ‘đoàn trưởng chính thức’.