Bác Sĩ Thiên Tài

Chương 240: Chương 240: Phụng mệnh chữa bệnh




Ly thấy Tần Lạc rời khỏi giường, hắn không kịp thu dọn cái gì định bỏ chạy nàng liền lạnh lùng quát: "Đứng lại".

Tần Lạc nhăn nhó quay người nhìn Ly nói: "Cô không nghĩ một vết thương như vậy chờ sư tỷ quay về chữa trị cho cô thì thích hợp hơn sao?"

"Chị ấy không biết cách chữa trị".

"Thì có thể học".

"Nếu làm lãng phí thuốc bột của anh thì sao?'

"Không sao. Dù gì cũng chỉ còn có vậy. Sau này tôi sẽ nghĩ cách điều chế thêm một ít nữa'.

"Chị ấy không biết cách xoa bóp các huỵêt đạo vì vậy không thể làm thuốc ngấm nhanh vào vết thương".

"Cái này… thực sự rất đơn giản. Tôi chỉ cần chỉ cho cô ấy một số thủ pháp cơ bản, cô ấy sẽ học được" Tần Lạc cười nói.

Có vẻ Tần Lạc đã hoàn toàn quên trước đó khi hắn yêu cầu trị thương cho Ly hắn đã dùng lý do đó để từ chối yêu cầu của nàng.

Ly chớp mắt nói: "Có một việc tôi không thích làm lại lần thứ hai đó là anh hãy trị vết thương cho tôi. Tôi không muốn phải cởi quần áo lần nữa'.

"Nhưng cô sẽ không bắt tôi phải chịu trách nhiệm chứ?" Tần Lạc e dè hỏi.

Bây giờ Tần Lạc đã có Lâm Hoán Khê, hơn nữa giữa hắn và Vương Cửu Cửu có không ít chuyện mập mờ. So với chuyện của Vương Cửu Cửu chuyện này còn rắc rối hơn nhiều.

Mỗi khi nhớ tới Vương Cửu Cửu Tần Lạc lại nhớ tới nàng ngồi ở hàng ghế thứ nhất trong lớp học, hàng mi dài chớp chớp, đôi mắt xinh đẹp bối rối nhưng tràn ngập tình cảm nhìn hắn, hắn lại thấy vô cùng xúc động.

Hơn nữa lại còn yêu tinh Lệ Khuynh Thành. Lần trước suýt chút nữa hắn đã 'ăn" nàng. Không phải suýt chút nữa hắn đã bị nàng 'ăn'.

Ôi. Đào hoa nhiều quá lại trở thành kiếp nạn đào hoa. Phải đi tới đâu tính tới đó thôi.

"Ngu ngốc" Ly tàn nhẫn cắt ngang mộng tưởng bất bình thường của Tần Lạc.

Tần Lạc khoan khoái khi hắn nghe Ly trả lời. Hắn thầm nghĩ xem ra bản thân mình cũng không phải là món ăn bày trên đĩa được phụ nữ yêu thích.

Hơn nữa hắn cũng thấy nếu như vết thương kia của Ly không được chữa trị kịp thời quả thực sẽ có phiền phức. Điều này cũng dễ hiểu tại sao sau khi nàng hoàn thành nhiệm vụ cũng không tìm ai đó sử lý hộ vết thương. Có vẻ nàng không muốn mất mặt.

"Được rồi. Cô đã nói không bắt tôi chịu trách nhiệm" Tần Lạc nói rồi hắn quay người lại.

"Thôi nói vớ vẩn đi. Hãy mau chữa trị cho tôi" Ly thúc giục Tần Lạc.

Tần Lạc không nhịn được cười hỏi khi hắn nhớ tới vị trí vết thương của Ly: "Tại sao cô lại bị thương ở chỗ đó?"

"Vui lắm hay sao mà cười?" Ly lạnh lùng trừng mắt nhìn Tần Lạc hỏi lại.

"Không buồn cười" Tần Lạc vội vại lấy lại bộ mặt nghiêm túc nói.

"Chẳng lẽ trên chiến trường anh phải nói trước cho kẻ thù chỗ nào có thể bị thương, chỗ nào không thể gây ra thương thế sao?" Giọng nói của Ly ẩn chứa sát khí. "Tôi cứ tưởng đám chó điên Philippine đó đã chết hết, không ngờ chúng nằm giả chết trên mặt đất. Đương nhiên chúng cũng phải trả một cái giá đắt".

Ly cảm thấy vô cùng xấu hổ khi nàng bị thương ở vị trí đó. Nàng chỉ là một quân nhân trên chiến trường mà trên chiến trường không phân biệt giới tính của người lính. Đối với người lính như nàng chuyện quan hệ nam nữ không có ý nghĩa gì hết, cũng không có nữ quân nhân rụt rè, ngượng ngùng. Trong đầu nàng chỉ có một ý nghĩ: Mau chóng chữa khỏi vết thương.

Là một thành viên Long Tức, bọn họ luôn ở trong trạng thái sẵn sàng nhận nhiệm vụ cùng sự nguy hiểm tới tính mạng. Trên chiến trường, bản thân mang vết thương chính là điểm yếu trí mạng. Là một thành viên Long Tức thông minh chính là thân thể và sức khoẻ của người đó luôn ở trong trạng thái tốt nhất.

Bây giờ Tần Lạc có thể hiểu tại sao Ly lại bị thương ở vị trí đó, hơn nữa vết thương cũng khá kỳ quái.

Nếu vết thương lui xuống một chút nữa thôi sau này hắn sẽ không bao giờ nhìn thấy Ly với cái bụng "to" đi tới đi lui làm dáng trước mặt hắn.

Nghĩ vậy trong lòng Tần Lạc lại sinh ra một cảm giác vừa đau lòng vừa thương tiếc.

Tần Lạc đi tới bên giường, hắn nhìn tư thế nằm sấp của nàng với các đường cong lồi lõm và nói: "Sau này cô phải chú ý một chút".

"Anh không cảm thấy là anh đang nói chuỵên rất nhảm nhí à?"

Tần Lạc cũng không dám tiếp tục nói chuyện này nữa, căn bản Ly không thích những câu sáo rỗng như vậy. Hắn lại dùng cồn tẩy trùng lưỡi dao rồi kéo khăn tắm xuống.

Vết thương bắt đầu từ mông kéo dài cho tới tận bẹn. Tần Lạc có thể tưởng tượng một dao đó nguy hiểm tới cỡ nào.

Tần Lạc thoáng cảm thấy đau đớn khi nghĩ tới lưỡi dao sắc bén đó cắt vào da thịt Ly, máu từ người nàng phun ra như suối.

Bản thân mình là một đàn ông gặp một vết thương như vậy đã cảm thấy cực kỳ đau đớn, khó chịu. Tại sao Ly có thể kiên cường chịu đựng tới tận bây giờ?"

Ly có khóc không?

"Dạng chân ra một chút" Tần Lạc nói.

Ly cử động một cách khó khăn, cuối cùng nàng cũng dạng chân ra.

Con dao trong tay Tần Lạc hạ xuống, hắn cẩn thận rạch một đường trên lớp da non của nàng. Máu tươi rỉ ra.

Màu máu đỏ tươi, chứng tỏ Ly đã từng băng bó qua cho mình để cầm máu và tránh nhiễm trùng.

Ánh mắt Tần Lạc chăm chú nhìn miệng vết thương cùng con dao giải phẫu trong tay mình. Hắn cố hắng tập trung tinh thần vào công việc thế nhưng trên trán hắn vẫn lấm tấm những giọt mồ hôi.

Tuy không có thuốc tê nhưng hình như Ly không cảm thấy đau đớn. Từ đầu tới cuối nàng chỉ dùng cái gối trùm lên đầu mình. Thậm chí Tần Lạc không nghe thấy nàng kêu rên một tiếng nào vì đau đớn.

Cô gái này!

Sau khi Tần Lạc dùng dao rạch một đường xung quanh miệng vết thương của Ly, hắn bắt đầu rắc bột thuốc Kim Dũng vào miệng vết thương của nàng. Bây giờ toàn bộ thứ thuốc bột bảo bối này của hắn đã dùng hết.

Thực thần kỳ, khi Tần Lạc vừa rắc thuốc bột vào miệng vết thương, máu lập tức ngừng chảy. Màu thuốc bột vốn màu nâu lập tức chuyển sang đỏ sậm.

Tần Lạc bỏ con dao xuống, hắn dùng bông lau sạch vết máu xung quanh vết thương và ở đùi của nàng sau đó hắn dùng băng gạc băng bó vết thương lại.

Sau khi làm xong tất cả mọi việc, Tần Lạc lại tẩy trùng lưỡi dao một lần nữa. Hắn cầm bông thấm máu và băng gạc bỏ đi vứt vào thùng rác rồi đi vào toilet vừa rửa tay vừa thở hổn hển.

Ối mẹ ôi! Quá kích thích!

Qua gương phản chiếu Tần Lạc nhìn thấy có một vật hình tam giác nhỏ màu trắng treo trên giá. Hắn quay người cầm lấy vật đó, mắt chăm chú nhìn một hồi, rốt cuộc hắn xác định được đó là một cái quần chíp.

Ôi, sao một vật như này lại là màu trắng?

Sau khi Tần Lạc đi ra, Ly vội đi vào toilet tắm rửa. Hiển nhiên nàng đã nghĩ tới quần cùng quần chíp của nàng thay ra vẫn treo trên giá, chưa kịp giấu đi.

Tần Lạc giả vờ như không có chuyện gì. Hắn vội vàng lau những vết máu chảy xuống giường.

"Liệu người giúp việc của Cừu gia có nghĩ vết máu này là dấu hiệu "trinh trắng" không nhỉ?" Tần Lạc nhìn vũng máu lớn đọng trên tấm ga trắng, thầm nghĩ.

Sau đó hắn lại lắc đầu thầm nói: "Chắc chắn không ngu ngốc như vậy. Làm gì có lần đầu tiên của ai lại chảy nhiều máu như vậy. Chỉ mấy giọt thôi chứ, không thể nhiều như cắt một miếng thịt'.

Khi Ly từ toilet đi ra trên người nàng vẫn quấn cái khăn tắm đó.

Tần Lạc thoáng nghi ngờ rồi hắn hiểu ra điều cơ bản. Bởi vì hắn vừa mới rạch miệng vết thương của Ly, bây giờ nàng mặc cái quần da bó sát người kia việc đi lại sẽ rất khó khăn.

"Anh không được kể cho bất kỳ ai biết chuyện này" Giọng của Ly lạnh như băng. Trong lúc nói hai mắt nàng không nhìn Tần Lạc.

Mặc dù Ly nói với hắn nhưng hắn cảm thấy hơi bất ngờ khi đây chỉ là chữa trị vết thương mà thôi.

Lần trước nàng đã để hắn nhìn thấy lưng, có lẽ cả ngực nữa nhưng khi đó nàng rất bình thản.

Nhưng lần này thái độ của Ly không được tự nhiên. Đối với người con gái vị trí đó luôn có một ý nghĩ đặc biệt.

"Chuyện gì vậy?' Tần Lạc ngơ ngác hỏi.

"Chính là chuyện vừa rồi" " Ly hung hăng từng mắt nhìn Tần Lạc nói.

"Vừa rồi có chuyện gì?'

Ly chằm chằm nhìn Tần Lạc một lúc rồi nàng gật đầu nói: "Tốt nhất là hãy quên đi".

Tần Lạc thầm nghĩ dù cô có giết tôi tôi cũng không bao giờ thừa nhận.

Đến lúc đó cô dùng chuyện này uy hiếp bắt tôi phải lấy cô thì tôi phải làm sao?

Ở bên ngoài cửa vang lên tiếng giày cao gót, sau đó tiếng gõ cửa vang lên.

"Ly, cô có ở trong phòng không?" Giọng nói của Cừu Yên Mị vang lên.

Tần Lạc đang định trả lời thì Ly đã bịt miệng hắn. Lúc này Tần Lạc mới nhớ ra hai người đã khoá cửa phòng, đóng cửa sổ, ở cùng một phòng. Hơn nữa bây giờ Ly đang quấn khăn tắm quanh người. Nếu bây giờ để Cừu Yên Mị vào, nàng có tin tưởng mối quan hệ giữa hắn và Ly chỉ là bạn bè bình thường không?

Cừu Yên Mị đứng đợi một lát ở ngoài cửa, không nghe thấy người bên trong trả lời liền tế nhị bỏ đi.

"Anh hãy mau quay về phòng mình đi" Ly nghe thấy tiếng bước chân Cừu Yên Mị đi xa liền bảo Tần Lạc.

"Có người nào như cô không? Khi cô cần dùng thuốc của tôi thì bắt tôi ở lại. Khi không cần dùng thì đuổi đi" Dù ngoài mồm Tần Lạc nói vậy nhưng trong thâm tâm hắn cũng hiểu tiếp tục ở lại đây là không thích hợp.

Người khác hiểu lầm Ly cũng không sao. Do đặc thù nghề nghiệp nàng luôn đứng trong bóng tối. Nếu người khác hiểu lầm chính mình như vậy rất tệ hại.

Mặc dù bình thường Tần Lạc vẫn cố giữ mình trong sạch nhưng sau này khi hắn trở thành một thầy thuốc danh tiếng nhất thế giới vẫn có vô số chuyện xấu xảy ra xung quanh hắn.

Sau khi ăn cơm tối, Cừu Yên Mị thông báo cho Tần Lạc rằng Cừu gia đã đồng ý để Cừu lão gia đi Yến Kinh tạo điều kiện cho Tần Lạc tiếp tục chữa bệnh. Davis tiên sinh cũng cùng tới đó.

"Chú hai của cô có đồng ý không?' Tần Lạc cười hỏi.

"Tại sao không đồng ý? Cừu Yên Mị ngạc nhiên hỏi. Ánh mắt của Tần Lạc có gì đó là người khác phải suy nghĩ.

Cũng đúng thôi. Một khi chị nhận trách nhiệm vịêc này, ông ấy sẽ không phải gánh trách nhiệm nữa" Tần Lạc nói.

"Sao tôi có thể để bọn họ đứng ngoài việc này?" Cừu Yên Mị cười nói. "Tôi đã nói với Cừu Trọng Mưu, đợi khi chân của nó bình phục nó sẽ cùng tới Yến Kinh với ông. Tôi phải quản lý Danh Viện hội, hàng ngày tôi rất bận rộn. Nếu có Trọng Mưu, nó có thể giúp tôi một số việc'.

Tần Lạc cười không nói. Anh, chị em trong các đại gia tộc mâu thuẫn với nhau không khác gì những người dân bình thường trong xã hội. Người nào cũng sợ bản thân mình nhận được ít, gánh chịu nhiều trách nhiệm.

"Tôi đã bảo người lấy vé máy bay, tối mai quay về Yến Kinh" Tần Lạc nói.

"Tôi cũng sắp xếp công việc trong nhà. Hai ngày nữa tôi cũng về đó" Cừu Yên Mị ngừng lại một lát, nàng nhìn Tần Lạc rồi nói: "Hãy gửi lời hỏi thăm sức khoẻ của tôi tới Lệ Khuynh Thành".

Tần Lạc gật đầu. Trong thâm tâm hắn hiểu hắn còn phải can dự nhiều hơn nữa vào công việc của Cừu gia.

Lệ Khuynh Thành, có phải chị một mực hy vọng không một người đàn ông nào của Cừu gia có kết cục tốt không?

Các bạn thank là nguồn động lực lớn cho người post vì sao không thank:0 (104):


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.