Bác Sĩ Thiên Tài

Chương 865: Chương 865: Quái vật giống cái




Hạnh phúc tới đột ngột mà chính mình vẫn chưa sẵn sàng đón nhận.

Câu nói đó là lời khắc họa chính xác nhất đối với tâm trạng Lệ Khuynh Thành lúc này. Nàng thật sự không nghĩ Tần Lạc sẽ nói ba từ này với nàng.

Nàng không nghĩ tới mà ngay cả trong giấc mơ cũng không mơ thấy.

Lệ Khuynh Thành biết rõ vị trí của mình. Cho dù là theo trình tự quen biết, tới trước sau hay cả về phương diện tình cảm nàng thật sự không thể bằng Lâm Hoán Khê.

Chính vì vậy Lệ Khuynh Thành luôn tươi cười nói với Tần Lạc: Lâm Hoán Khê là chính cung còn Lệ Khuynh Thành nàng chỉ là vợ bé mà thôi.

Hơn nữa Lệ Khuynh Thành nàng cũng không bao giờ vượt qua quy củ đó. Nàng cũng không chủ động tranh giành điều gì.

Lệ Khuynh Thành là một người phụ nữ thông minh. Nàng có thể biết được vị trí của mình.

Anh yêu em!

Ba từ cực kỳ thông dụng trong đời thường, trong tất cả các lời thoại âm nhạc, tiểu thuyết, kịch, phim của các đôi tình nhân lại khiến cho tâm hồn Lệ Khuynh Thành cực kỳ rung động.

Bởi vì nàng hiểu rõ Tần Lạc không phải là người đàn ông giỏi về thể hiện tình cảm, không phải là người đàn ông mà chữ ‘yêu’ lúc nào cũng thường trực trên môi. Tần Lạc đa tình nhưng hắn không phải là người lừa gạt người khác. Hắn hiền lành nhưng không dễ thay đổi.

Tần Lạc là người coi trọng thực tế, khác hẳn với những người đàn ông có vẻ tốt mã.

Đây cũng chính là nguyên nhân Lệ Khuynh Thành thích Tần Lạc. Nàng vốn nghĩ rằng quan hệhai người vĩnh viễn chỉ dừng lại ở chữ ‘thích’ mà thôi.

Nhưng hôm nay nàng nghe được ba từ ‘anh yêu em’ từ chính miệng Tần Lạc.

Câu nói này xuất phát từ cảm xúc. Đây chính là tình cảm chân thực.

Lệ Khuynh Thành khóc. Nàng ôm mặt khóc.

Nàng khóc không vì oan ức, không vì tức giận mà là tiếng khóc hạnh phúc.

“Anh đúng là một tên khốn. Tại sao anh lại nói câu đó với em? Chẳng lẽ anh muốn làm em chết anh mới vui sao?” Lệ Khuynh Thành ôm chặt cổ Tần Lạc mắng yêu hắn.

“Nghĩ gì thì nói vậy.” Tần Lạc cười nói. Hắn để mặc nước mắt của Lệ Khuynh Thành rơi trên người mình. Hơi nóng của nước mắt dường như có thể làm bỏng da hắn.

Mấy ngày này Lệ Khuynh Thành cực kỳ mẫn cảm, yếu đuối.

Lệ Khuynh Thành nhanh chóng khôi phục lại sự bình tĩnh của mình. Nàng lấy khăn tay lau khô nước mắt trên mặt và nói: “Sau này anh không được tốt với em nữa, anh biết không?”

“Tại sao?” Tần Lạc cười hỏi.

“Vì như vậy em không tìm được vị trí của mình.” Lệ Khuynh Thành nói: “Em là người phụ nữ hung tợn, xảo trá. Em không xứng đáng nhận ba từ đó từ anh.”

“Em bảo Chung Tử gọi điện báo cho anh biết hả?” Tần Lạc cười hỏi.

“Chỉ là một chuyện nhỏ.” Lệ Khuynh Thành gật đầu nói: “Vì để báo thù em không biết sau này em còn gây ra những chuyện cực đoan nào nữa?”

Tần Lạc lại tét mông Lệ Khuynh Thành, hắn nói tiếp: “Lần sau có chuyện gì phải trực tiếp gọi điện cho anh biết. Em không được dùng kiểu thủ đoạn đó.”

“Em không muốn làm khó anh.” Lệ Khuynh Thành buồn rầu nói: “Em biết khi em bảo Chung Tử đi chuẩn bị xe, anh ta nhất định sẽ gọi điện cho anh. Nếu như em gọi điện nhờ anh trợ giúp, anh tuyệt đối sẽ không từ chối em. Anh sẽ bị ép buộc tham gia vào cuộc đấu tranh mơ hồ đối với anh. Cừu gia rất hùng mạnh. Anh không cần phải chấp nhận tổn thất lớn như vậy.”

“Nếu như bọn họ gọi điện thông báo cho anh biết, anh hoàn toàn có thể giả vờ như không biết chuyện này, mà em cũng có thể giả vờ như không bảo Chung Tử gọi điện cho anh. Quan hệ của chúng ta vẫn như trước kia. Anh tới, em chào đón. Anh đi, em không quyến luyến, si mê.”

“Như vậy giữa chúng ta chỉ có mối quan hệ bình thường. Người với người với nhau, nếu không có tình cảm với nhau mà chỉ dựa vào mối quan hệ bình thường này có thể duy trì quan hệ được sao?”

“Nhưng em chính là người phụ nữ của anh, anh phải có trách nhiện bảo vệ em không bị tổn thương.” Tần Lạc nói: “Một mình em tới gặp Cừu gia gây chuyện, anh có thể để mặc như vậy sao?”

Lệ Khuynh Thành cười nói: “Tại sao anh biết em muốn tới Cừu gia?”

“Điều này quả thực không phải phong cách làm việc của em.” Tần Lạc nói: “Em hoàn toàn có thể lựa chọn một biện pháp trả thù tốt hơn.”

“Quả thật em có thể giả vờ không biết mâu thuẫn của Cừu gia. Em có thể thừa dịp bọn họ tranh chấp bên trong đặt mua nhiều cổ phần của bọn họ. Tới khi cuộc đấu tranh của bọn họ bùng phát, em có thể bán tháo một lượng lớn cổ phiếu mình đang có, kéo cổ phiếu của bọn họ xuống, sau đó lại dùng một lượng tiền lớn mua vào, gián tiếp sở hữu công ty của bọn họ. Em hoàn toàn không cần phải dùng biện pháp cực đoan tới nhà khiêu khích.”

“Tại sao em không làm vậy?” Lệ Khuynh Thành cười gượng nói: “Bởi vì em không muốn dùng tới tiền bạc của Khuynh Thành Quốc Tế, em không muốn dùng tiền bạc của anh để đạt được mục đích trả thù của em. Em chỉ muốn dùng chính thân thể của mình để chế ra bom, chính mình là một con cá mập xông lên cắn bọn họ một miếng thịt. Em chỉ hy vọng sau chuyện ngày hôm nay truyền ra ngoài, các đối thủ của Cừu gia sẽ đồng loạt tấn công Cừu gia.”

“Nói vậy chính là em mượn đao giết người. Nếu không phải em mượn cây đao trong tay anh, tình cảm của chúng ta vẫn bình đẳng với nhau, chứ không phải vì em thiếu nợ anh quá nhiều, cả đời này em cũng không có cách nào trả lại cho anh.”

“Em không thiệt thòi gì.” Tần Lạc cầm tay Lệ Khuynh Thành nói. Hắn cảm giác được rằng hôm nay hắn phải nói rõ chuyện này với Lệ Khuynh Thành. Nói cách khác hắn còn để lúc nào Lệ Khuynh Thành cũng đeo đẳng một tâm trạng nặng nề thì đó chính là tội của hắn.

“Em quên vì sao chúng mình ở cùng với nhau sao? Chính là vì Khuynh Thành Quốc Tế. Anh là một người lười biếng, là người ngốc nghếch, cũng dốt đặc cán mai chuyện buôn bán. Nếu như không có em trợ giúp anh, Khuynh Thành Quốc Tế tuyệt đối sẽ không có quy mô và hiệu quả như ngày hôm nay.”

“Nếu như không có lợi nhuận của Khuynh Thành Quốc Tế, anh dùng cái gì để đầu tư vào nghiệp đoàn Trung y? Em còn hiểu rõ hơn anh. Tài chính ở giai đoạn ban đầu dành cho nghiệp đoàn Trung y là vô cùng vô tận. Mua tòa nhà là trụ sở cũng cần mười triệu. Không có tiền thì dù anh có tâm muốn làm nhưng mà cũng thực sự lực bất tòng tâm.

“Em còn nhớ chuyện chúng ta đi Paris không? Khi đó tên cảnh sát dịnh dùng dùi cui đánh vào đầu anh, anh biết anh thực sự không tránh được. Khi đó tay anh đã mất cảm giác, không thể cử động thân thể. Kết quả chỉ biết chịu trận người khác đánh. Khi đó chính em dùng thân thể của mình che chở cho anh. Kết quả em bị người ta đánh gãy xương.”

“Philip có tình cảm thắm thiết với em. Cho tới bây giờ anh ta vẫn chưa lập gia đình cũng là vì em. Lần anh đi Thụy Điển, anh có nghe nói anh ta đã từ chối một công chúa hoàng gia bên châu Âu. Anh ta yêu em nhưng em lại từ chối anh ta. Em lựa chọn anh, một người đàn ông tuyệt đối không thể làm cho em rạng rỡ. Đây chưa đủ là tình thâm nghĩa trọng sao?”

“Em không thiếu nợ gì anh. Nếu nói là thiếu nợ thì chính anh thiếu nợ em rất nhiều. Lợi nhuận của Khuynh Thành Quốc Tế chính là tiền của em. Em hoàn toàn có thể dùng nó để làm những gì em thích. Thậm chí anh đã nghĩ tới việc chuyển giao cho em tất cả cổ phần của anh cho em. Một khi như thế càng khiến em xử dụng thuận tiện hơn.”

“Không cần. Không cần phải như vậy.” Lệ Khuynh Thành nói: “Em rất tham lam nhưng không tham lam tới mức độ đó. Khuynh Thành Quốc Tế có thể phát triển tới giai đoạn hiện nay chính là nhờ phương thuốc Kim Dũng của anh. Nếu như không có phương thuốc này, cho dù em cố gắng phát triển trong lĩnh vực mỹ phẩm, tận dụng mọi cơ hội phát triển nó, nhưng em thật sự cần có nhiều năm mới có thể xây dựng được một vương quốc mỹ phẩm nhưng nhất định không phải là hai năm ngắn ngủi. Có lẽ tới lúc đó chí báo thù của em cũng nguội tàn. Nguyên nhân chỉ là sự phát triển chậm chạp khiến con người ta tuyệt vọng không nhìn thấy ánh sáng cuối đường hầm. Em không biết cần bao nhiêu năm mới hoàn thành?”

“Anh cho em cơ hội, cho em cơ hội báo thù. Chỉ từng đó thôi đã là quá nhiều. Đây chính là đánh bạc. Em có thể mạo hiểm đánh cá tất cả tiền bạc của em nhưng em tuyệt đối không thể mạo hiểm dùng tất cả tiền vốn của anh.”

Tần Lạc cười nói: “Anh cũng đang đánh bạc. Anh cá là anh thắng.”

“Ngay cả khi tình hình chưa rõ ràng đã dốc hết tiền bạc. Anh…không phải là dân cờ bạc chuyên nghiệp.” Lệ Khuynh Thành cười nói: “Ngay cả chính em cũng không xác định sẽ giành phần thắng. Tại sao anh tin tưởng em sẽ thắng?”

“Anh chỉ biết em sẽ không bao giờ đánh một trận chiến mà không nắm chắc phần thắng.” Tần Lạc cười nói: “Hơn nữa cho dù chúng mình thua. Không phải chỉ thua một chút tiền sao? Cùng lắm thì chúng mình làm lại từ đầu.”

“Không thể như vậy. Không phải ít tiền.” Lệ Khuynh Thành tức giận nói: “Đó chính là mấy tỷ, thậm chíó khả năng lớn là chúng ta phải mang gánh nặng nợ nần rất lâu.”

Tần Lạc không vì sự uy hiếp của Lệ Khuynh Thành mà sợ hãi, hắn chỉ hỏi: “Trò hôm nay đã diễn xong rồi, tiếp theo em định làm gì vậy?”

“Chờ đợi.” Lệ Khuynh Thành nói: “Em đã khơi mào cho trận đại chiến này. Đối với những người có thù hận, bất mãn với Cừu gia hay mơ ước miếng thịt béo này nhất định sẽ có người ra tay.”

“Nếu như tình hình đó xuất hiện, chúng ta sẽ dùng một lượng tiền nhỏ đục nước béo cò, nhân tiện quấy cho nước đục ngầu.”

“Nếu như không có người nào dễ dàng ra tay thì sao?” Tần Lạc hỏi.

“Khi đó đương nhiên cô ấy sẽ ra tay.” Lệ Khuynh Thành nói.

“Cô ấy?”

“Văn Nhân Mục Nguyệt.” Lệ Khuynh Thành nói: “Cô ấy tổ chức ra một tổ chức tài chính. Tổ chức tài chính đó sẽ thật sự ra tay với Cừu gia, tiến hành thu mua mạnh mẽ những sản nghiệp của Cừu gia, sau đó chúng ta ở sau lưng hùa theo. Khi đó có hai tập đoàn với thực lực không hề nhỏ đối địch với Cừu gia, những người khác sẽ ngồi yên nhìn miếng thịt béo Cừu gia rơi vào tay chúng ta sao? Khi đó mọi người sẽ đồng loạt phất cờ, Cừu gia không còn cả một khúc xương mà gặm.”

“Mục Nguyệt?” Tần Lạc kinh ngạc hỏi: “Cô ấy đồng ý giúp em sao?”

Lệ Khuynh Thành cười nói: “Anh cho rằng cô ấy là đèn dầu cạn mỡ sao? Chuyện không có lợi ích cô ấy tuyệt đối không làm. Cô ấy đồng ý trợ giúp em chính là vì chúng em có mối quan hệ hợp tác, hơn nữa cũng có khả năng chính là nể mặt anh nên không thể từ chối. Điều quan trọng nhất chính là khi em đưa một miếng thịt béo tới miệng cô ấy, biểu hiện ban đầu của cô ấy không phải là không muốn, không chiếm đoạt. Theo cách nhìn người của em, cô ấy là một thương nhân rất khôn khéo.”

Tần Lạc khẽ thở dài. Hắn nghĩ tới việc bên cạnh mình có một đám quái vật như này không biết là phúc hay họa đây? Hơn nữa đám quái vật này toàn là giống cái.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.