Bịch!
Một cái bạt tai đau điếng vang lên. Khóe miệng người phụ nữ rỉ máu tươi nhưng ả vẫn kiên cường không chịu cúi đầu.
Đôi mắt tàn nhẫn hung ác vằn lên những tia máu che phủ hai tròng mắt trắng dã, đùng đục nhìn chằm chằm vào người đàn ông ở trước mặt, giống như một dã lang bị chọc giận.
“Thế nào? Không phục sao?” Bạch Tàn Phổ âm trầm hỏi.
“Không dám.” Giọng nói khàn khàn của người phụ nữ vang lên.
“Phế vật. Ngay một chuyện nhỏ như vậy cũng không làm được. Cô còn mặt mũi quay về gặp mặt tôi sao?”
“Tôi quay về gặp mặt con tôi.” Người phụ nữ nói.
“Chỉ cần cô biết nghe lời, con của cô sẽ sống tốt.” Đột nhiên Bạch Tàn Phổ cười nói. Cái kiểu tính cách sớm nắng chiều mưa thất thường này thay đổi quá nhanh chóng khiến con người ta thật sự khó có thể chấp nhận được. “Cô ta nói thế nào?”
“Cô ấy nói cô ấy không tin bất kỳ ai. Cô ấy muốn tự mình điều tra chân tướng sự việc.” Người phụ nữ nói.
“Hừ. Cô ta đi thăm dò chân tướng. Tất cả mọi người đã chết. Cô ta đi tìm chân tướng ở đâu?” Bạch Tàn Phổ cười nhạt hỏi. Rồi dường như nhớ ra việc gì, Bạch Tàn Phổ nhếch miệng cười nhìn thảo cổ bà nói: “Bây giờ trên thế giới này người biết chân tướng thật sự của sự việc chỉ có hai người. Một người là cô. Một người là tôi. Cô không bán đứng tôi chứ?”
“Con của tôi vẫn đang nằm trong tay anh.” Người phụ nữ trả lời câu hỏi một cách gián tiếp.
“Hiểu rõ là tốt rồi.” Bạch Tàn Phổ phá lên cười nói: “Chuyện lần này không thể trách cô. Vì tôi đi một nước cờ không hay mới khiến chúng nghi ngờ. Thế nhưng cô cứ yên tâm. Chuyện này nhanh chóng trở thành quá khứ. Cô tạm thời cần phải ẩn cư, không nên xuất hiện. Nếu như thời cơ chín mùi, tôi sẽ ra tay một lần nữa.”
“Tôi biết rồi.” Thảo cổ bà nói.
“Trong khoảng thời gian này cô không nên tiếp xúc với Cổ Vương. Cô càng nói nhiều thì càng có nhiều sơ hở. Tới khi cô ta không tìm được chứng cớ, cô ta sẽ ghi món nợ lên người họ Tần kia.”
“Dạ.” Thảo cổ bà trả lời đồng ý.
“Từ trước tới nay chúng ta vẫn hợp tác vui vẻ, đúng vậy không? Sau khi chuyện này kết thúc, tôi sẽ trả tiền cho cô theo như ước hẹn. Nếu như biểu hiện của cô khiến tôi hài lòng, tôi có thể trả cô gấp đôi.” Bạch Tàn Phổ hứa hẹn. Hắn hiểu rất rõ đạo lý rằng với một con ngựa chạy trốn thì nhất định phải cho nó ăn cỏ chính vì vậy sau khi cho người phụ nữ ăn cái tát, hắn lại cung cấp một chiếc bánh ngọt.
“Tôi chỉ muốn con tôi an toàn.” Thảo cổ bà bình tĩnh nói.
“Tôi biết. Tôi biết.” Bạch Tàn Phổ thoải mái nói. “Con cũng của cô mà tiền cũng của cô.”
Đi ra từ trong ngôi nhà gỗ không một tia sáng, đen kịt, hai mắt trở nên sáng ngời giống như cả thế giới này đều cực kỳ sáng sủa.
Bạch Tàn Phổ lấy từ trong người ra một cái khăn tay, lau vết máu ở tay, hắn cười nhạt nói: “Giám sát mọi lúc. Bất kỳ kẻ nào dám rời khỏi đây nửa bước, giết không cần suy nghĩ.”
Bạch Tàn Phổ không cần che giấu giọng nói của mình, nên giọng nói của hắn cố ý to lên. Hắn muốn người phụ nữ trong phòng nghe thấy.
Ngươi trái lệnh, giết!
“Dạ.” Tên thuộc hạ phía sau cung kính nói.
Bạch Tàn Phổ dẫn theo một đám người đi xuyên qua rừng tới một ngôi nhà. Khi Bạch Tàn Phổ vừa mới đi vào cổng, một người đàn ông trung niên đứng canh trước cửa bước nhanh tới đón, cung kính nói: “Đại thiếu, có khách từ Mỹ tới.”
“Hay lắm.” Bạch Tàn Phổ cười gật đầu.
Bạch Tàn Phổ đẩy cửa bước vào. Trong phòng có hai người đàn ông ngồi trên ghế sa lon kiên nhẫn chờ đợi.
Một người Mỹ mắt màu nâu xám, mặc một bộ véc, vẻ mặt tươi cười, nhìn thoáng qua có vẻ hiền lành. Một người da vàng, tóc đen, khoảng năm, sáu mươi tuổi, gương mặt nghiêm nghị, hai mắt nhướng lên, có dáng vẻ cẩn trọng hay kiêu căng của một con người thành đạt.
Khi nhìn thấy Bạch Tàn Phổ đi vào trong phòng, người đàn ông Mỹ đứng dậy, cười nói: “Bạch tiên sinh, làm phiền rồi.”
“Jake tiên sinh, khách sáo rồi. Chúng ta là bạn bè thân thiết.” Bạch Tàn Phổ cười nói. Hắn nói tiếng Anh rất lưu loát.
“Vị này chính là Trung y Lam Thiên Hộ tiên sinh, nổi tiếng thế giới. Y thuật của Lam tiên sinh cực kỳ cao minh, là người sáng lập và người khởi xướng phòng khám Trung y Mỹ châu, là thầy thuốc riêng của phu nhân tổng thống trước của nước Mỹ, Brown.”
Lúc này Lam Thiên Hộ mới thản nhiên đứng dậy, chìa tay ra bắt tay Bạch Tàn Phổ nói: “Tôi cùng Jake tiên sinh không quen thuộc với người Trung Quốc ở trong nước. Sau này xin mời Bạch tiên sinh quan tâm nhiều hơn.”
“Khách sáo rồi. Thầy thuốc Lam và Jake tiên sinh chính là khách quý. Nếu nhị vị có điều kiện gì xin cứ lên tiếng. Bạch mỗ nhất định sẽ dốc toàn lực thỏa mãn nhị vị.” Bạch Tàn Phổ ra vẻ khiêm nhường nói.
Dù trên gương mặt Bạch Tàn Phổ là nụ cười thân thiết nhưng trong lòng hắn liên tục cười nhạt.
Là một người Trung Quốc nhưng trên chính đất nước của mình chỉ biết nói tiếng Anh khiến cho Bạch Tàn Phổ hắn cực kỳ coi thường.
Bạch Tàn Phổ thầm nghĩ số mạng của ngươi chính là chết thay.
“Bên trên thúc dục rất gấp chính vì vậy chúng ta phải khiến cho ‘Thanh can giải độc hoàn’ hoàn toàn chiếm lĩnh thị trường Trung Quốc…” Jake là người làm ăn nên sau mấy câu mào đầu đơn giản, ông ta đi thẳng vào vấn đề.
“Tôi đã chuẩn bị sẵn sàng. Những chuyện như này cần phải có một quá trình tiến từng bước một. Trước tiên cần phải để viện nghiên cứu Trung y để lộ thông tin ra ngoài sau đó Lam tiên sinh đồng ý trả lời phỏng vấn. Khi sản phẩm của chúng ta đã dàn trải khắp cả nước, tới khi tin tức bùng nổ, mọi người ở Trung Quốc chú ý tới chuyện này. Sản phẩm của chúng ta sẽ đứng đầu thị trường tiêu thụ.”
“Bạch tiên sinh, anh thật sự là một người hợp tác cực kỳ xuất sắc.” Jake cười ha hả nói.
Hai ngày nay Tần Lạc cực kỳ thanh nhàn thoải mái. Ban ngày hắn đưa đón Bối Bối đi học. Sau khi tan học hắn lại cùng Bối Bối xem bài, xem phim hoạt hình. Buổi tối cùng Lâm Hoán Khê trên giường, dưới giường tắm rửa cùng nàng, vận động ‘thể dục’.
Khi không có việc gì làm Tần Lạc lại đọc hai bản sách thuốc, nghiên cứu phương thuốc gia truyền của gia đình ‘Phương thuốc Kim Hạp’. Cuộc sống con người không hạnh phúc gì bằng.
Điều này khiến Tần Lạc tìm lại được nhịp điệu cuộc sống khi còn ở Dương Thành. Từ khi tới Yến Kinh, Tần Lạc không còn sống những ngày thoải mái, sung sướng như này.
Nếu như Lý Thu Bạch không gọi điện yêu cầu liên tục, Tần lạc sẽ không tham gia buổi tiệc ngày hôm nay.
Vì sao? Không quen.
Hôm nay bộ phim ‘Thiếu niên y vương’ chính thức bấm máy, tổ chức họp báo với giới truyền thông. Các diễn viên, đạo diễn, biên kịch đều phải xuất hiện ở buổi họp báo trả lời phỏng vấn của giới truyền thông và công chúng.
Sau khi phỏng vấn có một tiệc rượu nho nhỏ chúc mừng nhau. Thứ nhất là để cho các diễn viên quen biết nhau, dễ dàng hơn cho việc quay phim sau này. Hơn nữa cũng là vì để nhóm diễn viên động viên nhau cùng cố gắng.
Mặc dù ‘Thiếu niên y vương’ này do Tần Lạc đã cố gắng sửa đổi so với bản gốc nhưng Tần Lạc thật sự không có ý gì trong chuyện này.
Tần Lạc chỉ thay đổi hai điều. Chuyện thứ nhất là thay đổi diễn viên nam chính, thứ hai là thay đổi một chút diễn xuất. Nghe nói vì câu nói đầu tiên của Tần Lạc là đổi lại nam diễn viên mà đạo diễn Phùng Đại Cương đã lựa chọn nên Phùng Đại Cương cảm thấy mất mặt và ông có chút ấn tượng xấu đối với Tần Lạc.
Tần Lạc cũng hiểu bản thân mình nhúng tay quá nhiều có thể ảnh hưởng tới tính độc lập của đạo diễn nên sau chuyện thay đổi diễn viên chính, hắn vẫn giữ thái độ yên lặng.
Tập phim thứ nhất này có hai nữ diễn viên. Hai người này chia nhau đóng vai nguyên mẫu ngoài đời của Lâm Hoán Khê và Lệ Khuynh Thành. Đương nhiên trong kịch bản phim có sự tu sửa rất nhiều, và cả thêm thắt, cuối cùng còn sử dụng khá nhiều bút pháp điện ảnh.
Nói cách khác những chuyện của Tần Lạc và Lệ Khuynh Thành, Lâm Hoán Khê không được công chiếu trên màn ảnh sao?
Nói một cách thông tục thì khi nam diễn viên chính đi tới Yến Kinh, gặp nữ diễn viên thứ nhất họ Lâm, hai người ở chung với nhau và đã nảy sinh tình cảm rất ảo diệu nhưng sau đó khi xảy ra va chạm với một nữ giáo viên đã quen biết nhân vật nữ số hai họ Lệ sau đó nữ nhân vật họ Lệ này điên cuồng theo đuổi nam diễn viên. Khi đối mặt với hai tình yêu khác nhau nhưng cũng cùng sâu lắng như nhau rồi tình tiết khổ sở lựa chọn, lãng mạn, hạnh phúc. Khi Tần Lạc xem xong kịch bản, hắn nói vui rằng nên chuyển tên bộ phim này thành ‘sống cùng băng sơn mỹ nhân’ thì phù hợp hơn.
Tam niên nhất ban nhưng Tần Lạc vẫn chưa quen thuộc nơi này.
Tần Lạc nghe nói hội sở này là do một nhân vật cao cấp xây dựng, nơi này thường xuyên tổ chức tiệc sinh nhật của các ngôi sao cùng tiệc rượu, không dành cho những người ngoài giới.
Sau khi Tần Lạc xuống taxi, hắn nhìn tòa nhà rộng lớn cổ kính, hắn thầm nghĩ không hiểu tại sao những người đó lại chọn nơi này tổ chức tiệc rượu?
Một chiếc Mercedes thể thao màu bạc chạy tới sau lưng Tần Lạc, chủ nhân của chiếc xe không kiên nhẫn, liên tục bóp còi.
Tần Lạc quay người liếc nhìn, hắn biết mình đứng chắn đường của người ta nên vội vàng nhảy tránh sang bên.
Chiếc Mercedes màu bạc lập tức chạy qua người Tần Lạc. Một người phụ nữ tóc dài, đeo kính râm ngồi trên xe khẽ liếc mắt nhìn Tần Lạc.
Khi chiếc xe dừng lạ bên ngoài bãi đỗ xe, hai cánh cửa xe tự động nâng lên cao. Người phụ nữ cầm theo một cái túi rời khỏi xe.
Tần Lạc đi nhanh tới, hắn cười nói: “Tiểu thư, xin hỏi một chút, tam niên nhất ban ở chỗ nào?”
Người phụ nữ dường như không nghe thấy Tần Lạc hỏi, thong thả bước đi. Bộ trang phục màu đen để lưng trần, vòng eo uốn éo, bộ ngực căng tròn, cặp mônh tròn lẳn. Khi người phụ nữ đi qua người mang theo một làn gió thơm mát. Không hiểu cô nàng dùng loại nước hoa nào hay là mùi thơm của cơ thể.
“Tiểu thư, làm ơn…”
Đột nhiên người phụ nữ quay người, trừng mắt nhìn Tần Lạc vẻ khinh thường, bỏ mặc Tần Lạc đang ngơ ngác đứng đó rồi lại quay người bước đi.
“Cô gái này có bệnh hả?” Tần Lạc thầm nghĩ: “Chỉ hỏi thăm đường thôi mà, không phải cố tình hỏi chuyện làm quen.”
Không để ý tới người khác, Tần Lạc không cảm thấy xấu hổ, hắn vẫn tiếp tục đi tới hỏi thăm đường.
Ngay lúc đó chuông điện thoại di động trong túi Tần Lạc reo lên. Sau khi lấy điện thoại ra nhìn thấy số của Lý Thu Bạch, lập tức Tần Lạc bấm nhận cuộc gọi, hắn cười nói: “Thu Bạch, tôi tới tòa nhà đó rồi nhưng tam niên nhất ban ở đâu nhỉ? Tại sao tôi không thấy biển hiệu?”