Bác Sĩ Thiên Tài

Chương 178: Chương 178: Quỹ trợ giúp khó khăn Tần Lạc




Vương Tử Hào vẫn đứng cạnh quan sát, nhìn Tần Lạc nói chuyện với hai bố con người bệnh, nhìn cách hắn chữa bệnh, nhìn cách Tần Lạc bắt ông già đó nhảy kiểu con ếch, nhìn hắn phát động sinh viên quyên góp.

Vương Tử Hào biết hắn đã thua, thua toàn diện.

Dù là y thuật hay y đức hắn dều kém xa Tần Lạc.

Xa!

Hắn nhìn thấy gương mặt tươi cười của các sinh vên, sự kiêu ngạo, tự hào giống như lúc nãy chính bọn họ đã ra tay chữa bệnh cho ông già đó.

Bọn họ nhìn Tần Lạc với vẻ sùng bái, như là đang điên cuồng theo đuổi thần tượng của mình. Ngay ở học viện Tây y bản thân hắn làm gì được nữ sinh viên yêu mến như vậy, khi Tần Lạc vừa hỏi vay tiền đã móc tất cả tiền ra đưa cho hắn.

Một cô gái đa tình sẽ dễ dàng thay đổi vì tình. Các cô gái đó đương nhiên có tình cảm với Tần Lạc nhưng bọn họ lại không liếc mắt nhìn Vương Tử Hào hắn dù chỉ một cái.

Vương Tử Hào cô độc đứng đó như người vô hình. Không một ai thèm liếc nhìn hắn, bọn họ xúm quanh Tần Lạc, nhìn Tần Lạc, muốn nghe Tần Lạc nói, muốn nói chuyện với Tần Lạc.

Vương Tử Hào liếc mắt nhìn Tần Lạc lẫn trong đám đông, hắn thở dài rồi xoay người quay đi.

Hắn bước đi trong lặng lẽ, không muốn làm bất kỳ ai chú ý.

Dáng vẻ hắn vẫn cao ngạo như trước, cả người ưỡn thẳng như một quân nhân thế nhưng hắn đang cảm thấy vô cùng quạnh hưu, cô đơn dù gió lạnh đang gào thét quanh hắn.

“Chính mình đã làm trò cười cho người khác” Vương Tử Hào thầm nghĩ.

Tần Lạc không biết tới trạng thái tâm lý hiện nay của Vương Tử Hào thậm chí hắn còn không liếc nhìn Vương Tử Hào một cái.

Hắn có đối thủ nhưng tuyệt đối không phải Vương Tử Hào.

Từ đầu tới cuối, tất cả những cái gọi là thách đấu và lôi đài đều do một mình Vương Tử Hào một mực đưa ra.

“Cám ơn mọi người trợ giúp” Tần Lạc cười nói.

Các sinh viên vây quang Tần Lạc thành ba vòng, chen chúc như nêm cối. Lúc này Tần Lạc có cảm giác lâng lâng như là một ngôi sao.

Đúng vậy, đó chính là phong độ của một thần tượng.

Phong độ của một thần tượng? Mình thực sự là một thần tượng ư?

“Thầy Tần, thầy cám ơn bọn em làm gì? Cứu người là thầy” Một sinh viên cười nói.

“Phải nói là chúng em mới là người nên nói cám ơn. Thầy Tần, thầy đã cho bọn em học một giờ học rất sinh động. Chúng em đã biết sau này bản thân mình phải trở thành thầy thuốc như nào”.

“Đúng, chúng em muốn noi gương thầy Tần. Sau này bọn em cũng làm một người như thầy Tần, vừa có y thuật lại có y đức”.

“Tôi có ý kiến để cảm tạ thầy Tần, tất cả chúng ta cúi đầu cảm tạ thầy” Một nam sinh viên hét to.

“Không cần, không cần. Là một giảng viên đây là việc tôi phải làm” Tần Lạc khoát tay từ chối.

Nhưng ý kiến của sinh viên đó được mọi người ủng hộ. Thực ra phải nói hành động hôm nay của Tần Lạc đã chinh phục lòng người, sự yêu mến của tất cả mọi người.

Các sinh viên tự lập hàng ngũ, dưới sự lĩnh xướng của một nam sinh viên tất cả khom người cúi chào Tần Lạc. Ngoài sinh viên, trong đám đông này còn có một số giảng viên khác, bọn họ cũng cúi chào Tần Lạc.

Cửa phòng ăn đầy chật người, bọn họ đều là niềm hy vọng tương lai của giới y học.

Thế nhưng bay giờ bọn họ cúi đầu cảm tạ người thầy đã mang lại cho bọn họ một giờ học sinh động nhất. Tất cả đều tôn kính cúi đầu xuống.

Đứng ở vị trí của Tần Lạc quan sát, xung quanh đen kịt người, cao có, lùn có, béo có, gầy có, người tóc thẳng, người tóc quăn có cả người để đầu trọc, Tần Lạc không nhìn thấy mặt bọn họ nhưng lúc này hắn biết vẻ mặt bọn họ vô cùng thành kính.

Xung quanh thực sự yên tĩnh, một cây châm rơi xuống cũng có thể nghe thấy.

Tần Lạc nhìn các sinh viên, xúc động nói: “Bây giờ các em là sinh viên học viện, sau này phần lớn các em sẽ trở thành đồng nghiệp của tôi. Vì thế ngay ở đây tôi đề nghị các em, các em hãy quý trọng danh dự của chúng ta, hãy vì những người bệnh đang đợi chúng ta. Hãy để Bồ Tát phổ biến khắp thế giới. Hãy để cho y đức trường tồn”.

Nói xong Tần Lạc cũng cúi đầu trước mọi người.

Các sinh viên vỗ tay nhiệt liệt, một số người dớm nước mắt, có người vừa khóc vừa vỗ tay.

Bọn họ vốn chỉ coi học y như là một nghề nghiệp, chỉ coi đó là một công việc có tương lai. Bây giờ bọn họ đã hiểu ra tầm quan trọng của học y, một lần nữa xác định lại con đường phát triển của chính mình.

Tần Lạc khoát tay hắn giơ một nắm tiền nhân dân tệ trong tay nói: “Tôi cám ơn các em đã nhiệt tâm quyên góp. Bây giờ là cuối năm, kinh tế của các em cũng không khá giả gì. Bây giờ tôi gửi lại tiền các em. Lúc nãy các em quyên góp bao nhiêu, cứ lên lấy lại. Không được lấy ít hơn, hay nhiều hơn, tôi không thể lỗ vốn trong chuyện này được”.

Mọi người càng nghiêng ngả nhưng không ai chịu lên lấy đầu tiên.

“Cương Cửu Cửu, vừa rồi em quyên góp bao nhiêu tiền?” Tần Lạc chỉ vào đám đông hỏi.

“Không biết”.

“Tiền của em mà em không biết”.

“Chẳng lẽ em không còn việc gì ngoài việc kiểm tiền ư?”

“Này..Tiểu Hoa, em lên lấy tiền lại đi. Đúng là con cái nhà giầu. Người khác quyên bằng tiền mặt, em quyên trực tiếp bằng thẻ tín dụng. Em không sợ làm người khác sợ à?”

“Thầy Tần, tiền em đã quyên ra em không lấy lại nữa” Tiểu Hoa nói.

“Thế nhưng người ta không muốn nhận tiền này” Tần Lạc khó xử nói.

“Vậy thầy hãy giữ lại cho mình đi”.

"-- "

Tần Lạc hkó xử nói: “Tôi không thể nhận tiền này. Các em mau nhận tiền này. Nếu không các em hãy nghĩ biện pháp giải quyết đi”.

“Thầy Tần, nếu không thầy quyên góp cho tổ chức từ thiện”.

“Đúng, quyên cho quỹ Lý Liên Kiệt”.

“Nếu không chúng ta tự lập nên một quỹ, được không? Sau này khi gặp người không có tiền chữa bệnh, chúng ta sẽ dùng tiền quỹ chưa bệnh miễn phí cho người đó, được không?” Vương Cửu Cửu nhìn Tần Lạc nói. Nàng đã cân nhắc ý kiến này khá lâu từ lúc nàng nhìn ông già đó nhảy kiểu con ếch.

Nghĩ tới hiện nay vẫn còn nhiều người như vậy nàng cảm thấy vô cùng đau xót.

“Đúng. Em đồng ý”.

“Ý kiến rất hay. Em đồng ý”.

“Nếu không đủ tiền, em sẽ quyên thêm một ít”.

Tần Lạc ra hiệu cho mọi người yên lặng, hắn nói: “Vậy chúng ta cứ làm theo ý kiến Vương Cửu Cửu. Cá nhân tôi sẽ góp năm trăm vạn. Chúng ta dùng số tiền này làm số quỹ ban đầu thành lập một quỹ chuyên cứu trợ chữa bệnh miễn phí cho người bệnh”.

Da!

Mọi người vỗ tay cuồng nhiệt, tất cả cảm thấy kích động vì đã được trực tiếp tham gia một chuyện có ý nghĩa như thế.

“Sao thầy có nhiều tiền vậy?” Vương Cửu Cửu đứng sau Tần Lạc khẽ hỏi.

“Có” Tần Lạc trả lời. Hắn vốn muốn quyên một nghìn vạn nhưng hắn sợ nói ra số đó các sinh viên sẽ khiếp sợ, thậm chí sẽ khuấy động các phương tiện truyền thông, Tần Lạc lại không muốn xảy ra điều đó nên trước tiên hắn quyên năm trăm vạn, sau này hắn sẽ quyên tiếp.

“Thầy Tần, thầy đặt tên cho quỹ của chúng ta đi”.

“Thầy Tần quyên nhiều tiền nhất. Hay chúng ta cứ gọi là quỹ Tần Lạc đi nha?”

“Đồng ý. Em đồng ý”.

“Tên này hay lắm”.

“Thầy Tần, em yêu thầy”.

Tần Lạc cười gượng nói: “Đổi lại tên đi. Cứ gọi là quỹ cứu trợ Thiên Sứ được không? Thôi được, đây là sáng kiến của sinh viên Vương Cửu Cửu, chúng ta cứ gọi là quỹ Cửu Cửu nha?”

“Thầy Tần, thầy không nên đùn đẩy”.

“Thôi, chúng ta cứ gọi là quỹ cứu trợ Tần Lạc”.

Vương Cửu Cửu nói: “Thầy Tần, thầy không nên từ chối. Đây là thành ý của mọi người. Mọi người yêu mến thầy. Sau này danh tiếng của thầy càng lớn, càng nhiều người yêu mến thầy. Quỹ cứu trợ của chúng ta càng được biết tới, sẽ càng có nhiều người ủng hộ, lúc đó có thể giúp thầy rất nhiều”.

Quả thực ngày sau ảnh hưởng của Tần Lạc càng lớn, số tiền quỹ quyên góp được càng nhiều cùng với năng lực kinh doanh của Tần Lạc, quỹ cứu trợ khó khăn Tần Lạc đã trở thành tổ chức từ thiện lớn nhất Trung Quốc, tổ chức từ thiện lớn thứ ba trên thế giới, chỉ sau quỹ Hồng Thập Tự và quỹ từ thiện Bill.

Tần Lạc nhìn nàng rồi hắn gật đầu nói: “Thôi được, như vậy chúng ta gọi là quỹ trợ giúp khó khăn Tần Lạc”.

Oh.

Các sinh viên lại vỗ tay cuồng nhiệt y thể họ đang chúc mừng một tin vui.

“Các em thực sự đáng yêu” Tần Lạc cười nói.

“Các bạn sinh viên vừa rồi quyên góp tiền xin mời ghi tên lại. Các bạn là những người hiến tặng đầu tiên cho quỹ cứu trợ khó khắn Tần Lạc” Vương Cửu Cửu đứng trên một cái ghế nói to.

Rầm, rầm.

Rất nhiều sinh viên chạy lại, bọn họ muốn được lưu danh lại ở học viện Trung y dược.

Bọn họ còn có khả năng lưu danh sử sách.

Trên con đường tĩnh mịch trong vườn trường, chỉ có tiếng gió gào rít và tiếng giầy giẫm trên lá vang lên tiếng soàn soạt.

Vương Cửu Cửu quấn lại khăn cổ, nhìn Tần Lạc hỏi: “Không phải thầy bảo có chuyện muốn nói cùng em sao? Chuyện gì vậy?”

Trong lúc hoạt động khám chữa bệnh miễn phí vẫn đang tiếp tục, Tần Lạc kéo Vương Cửu Cửu tới chỗ này nói hắn có chuyện muốn nói với nàng.

Vương Cửu Cửu vô cùng hồi hộp, tim nàng đập rộn rã, đập thình thịch cả nửa ngày vẫn không dứt.

Chẳng lẽ anh ấy muốn bộc lộ chân tình trước khi về nhà với mình?

“Em có nghĩ tới một chuyện không?’ Tần Lạc nhìn gương mặt nhỏ nhắn của Vương Cửu Cửu hơi tái trong gió lạnh, bối rối hỏi.

“Có nghĩ” Vương Cửu Cửu nói.

“Ừ” Tần Lạc gật đầu nói: “Nếu như thầy giao quỹ cứu trợ khó khăn Tần Lạc cho em quản lý, em có làm được không?”

Để nói ra điều này Tần Lạc đã suy nghĩ rất kỹ lưỡng. Hắn không am hiểu kinh doanh. Lâm Hoán Khê và Lệ Khuynh Thành còn có công việc riêng. Còn hắn muốn tìm một người đáng tin cậy, người đó chỉ có thể là Vương Cửu Cửu.

Lúc Tần Lạc vay tiền, nàng là người đầu tiên quyên góp, nàng cũng là người đưa ra ý kiến thành lập quỹ cứu trợ chứng tỏ nàng rất nghiêm túc trong việc này. Hơn nữa chính nàng cũng đưa ra việc lưu danh những người hiến tặng trong sổ, làm cho mọi người hăng hái và cảm thấy vinh dự hơn.

Chỉ trong một thời gian ngắn nghĩ ra những điều đó cũng thật không dễ dàng gì.

“Giao cho em?” Vương Cửu Cửu tròn mắt nhìn Tần Lạc.

“Đúng vậy. Em chính là người thích hợp nhất?” Tần Lạc nghiêm túc nói.

Vương Cửu Cửu cảm thấy ngọt ngào, ánh mắt nàng long lanh như nước hồ thu nhìn Tần Lạc nói: "Em đương nhiên có thể quả lý. Nhưng tại sao thầy muốn em làm?"

"-- "

“Trừ phi thầy đồng ý với em một việc” Vương Cửu Cửu liếm đôi môi khô khốc của mình, ngẩng mặt nói.

“Yêu cầu gì?”

“Là…”.

Vương Cửu Cửu đột nhiên ôm cổ Tần Lạc, sau đó nàng đặt đôi môi mềm mại của mình lên môi hắn.

"*** thật sự là em không nín nhịn được nữa. Lúc nãy ông laõ cảm kích dập đầu rơi nước mắt mình đã muốn hôn anh ấy. Trong khoảnh khắc ấy anh thật đẹp" Vương cửu Cửu thầm rên rỉ trong lòng.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.