Mặc dù nhiệt độ trong phòng bệnh cũng không cao lắm, nhưng trán của Lý Tiểu Huy lại không ngừng toát mồ hôi hột.
Khi Cừu Trọng Ngọc gọi điện muốn bắt người thì ông ta cũng phải biết. Điện đến chỗ ông ta, mà ông ta là lãnh đạo của một phân cục, tất nhiên là không tiện đứng ra bắt người, nên đã phái thủ hạ có quan hệ mật thiết với Cừu Trọng Ngọc dẫn theo người đến đó.
Ông ta chỉ biết là Cừu Trọng Ngọc muốn bắt người, nhưng lại không biết là muốn bắt ai.
Khi xử trưởng của Quốc An cục tìm đến cục cảnh sát của bọn họ, và sau khi sáu thủ hạ của họ bị đánh thương thì ông biết là sự việc không nhỏ chút nào.
Sau đó ông ta lại tìm hiểu được một số thông tin từ một số đường khác, đã khiến cho ông ta không còn tâm tư nào nữa.
Ông ta biết rõ là lần này ông ta đã gặp phải thứ dữ rồi.
Ông nghĩ thầm, nếu người trẻ tuổi này chịu buông tha, còn Cừu Trọng Ngọc nhận mọi trách nhiệm về mình, thì mình còn tránh qua được kiếp nạn này.
Còn nếu người trẻ tuổi này không chịu buông tha, mà Cừu Trọng Ngọc lại không muốn gánh vác cái gọi là ‘sơ xuất trong việc giám sát’ này, thì cái đợi mình chỉ còn có thể là cách chức để chờ xét xử mà thôi.
Ông ta năm nay đã bốn mươi sáu tuổi rồi, để có được địa vị như ngày hôm nay ông cũng đã bỏ ra cả hai chục năm trời, dễ dàng không?
Lý Tiểu Huy cười hề hề theo nói: “Tất nhiên sẽ không chỉ là đình chức để kiểm điểm không thôi. Vì Tần tiên sinh đã phải nhập viện, vì vậy mà sự an nguy của anh mới là cái mà chúng tôi quan tâm nhất, do đó, về việc xử lý xử trưởng Cừu thế nào thì… việc xử lý đồng chí Cừu Trọng Ngọc này còn cần phải tiến hành thảo luận nữa. Xin Tần tiên sinh hãy tin tưởng ở chúng tôi, hệ thống cảnh sát chúng tôi quyết sẽ không để cho một người tốt phải hàm oan, và cũng không bỏ qua cho một người xấu được.”
“Thế thì ông hãy xử lý những người xấu mà tôi biết rồi trước đi.” Tần Lạc không muốn cứ thế mà bỏ qua luôn. “Nếu kết quả xử lý không được ưng ý thì tôi sẽ kiện phân cục các ông lên tòa.”
“Vâng vâng. Nhất định là thế rồi. Nhất định là thế rồi.” Lý Tiểu Huy gật đầu lia lịa nói. “Nhưng cấp bậc của xử trưởng Cừu khá là cao, về phần này thì tôi thật sự là không thể làm gì nổi.”
“Cái này thì ông không cần phải lo, sẽ có người xử lý việc đó. Cục chúng tôi đã nói chuyện với bộ công an rồi, tôi sẽ đi theo việc này đến cùng.” Chung Ái Quốc không khách khí nói. Ông ta xuất thân là một quân nhân, đối với những kẻ lõi đời cứ gió chiều nào theo chiều đó thì ông không có lấy một chút thiện cảm nào cả. Một người mà không có lấy nguyên tắc và lòng kiên trì của chính mình. Ai có thể uy hiếp đến vị trí dưới chỗ ngồi của ông thì ông sẽ nghe theo người đó.
“Vâng, vâng, vâng. Chung sở trưởng nói đúng lắm.” Lý Tiểu Huy cười theo nói. “Đối với việc sáu vị cảnh viên phạm án của phân cục Áp Bắc, tôi nhất định sẽ xử lý một cách nghiêm khắc, quyết không nương tay.”
“Hãy quay về làm việc đi.” Tần Lạc khoát tay nói. Mặc dù ông ta vẫn cười nói một cách thận trọng, nhưng Tần Lạc chỉ cần nhìn ông ta thôi là thấy khó chịu trong người.
Nụ cười của ông ta quá ư là giả tạo. Nếu mình không có một hậu thuẫn vững chắc, không có khả năng để áp chế bọn họ, thì có lẽ khi đối mặt với mình, vẻ mặt của ông ta sẽ vô cùng ghê tởm và khủng khiếp cũng nên?
Tần Lạc không hề có ý định bỏ qua cho ông ta. Giữ lại ông ta để có một tia hy vọng thoát hiểm, rồi để về sau cho ông ta với Cừu Trọng Ngọc cắn xé lẫn nhau.
Con người một khi đã thoát ra được từ trong tình cảnh nguy hiểm, thì sẽ không dễ dàng mạo hiểm một lần nữa. Đây là một ám hiệu tâm lý con người.
Nếu hắn đoán không sai, thì Cừu Trọng Ngọc sẽ đem toàn bộ trách nhiệm đổ lên đầu của phân cục Áp Bắc cũng nên?
“Còn cần chúng tôi làm gì nữa không?” Chung Ái Quốc đứng bên mép giường hỏi.
Tần Lạc ‘cố gắng hết sức’ để có thể ngồi dậy, cảm kích nói: “Xử trưởng Chung, ông khách khí quá. Công việc của ông bận rộn mọi bề, tôi làm phiền như vậy đã rất không nên rồi. Cảm tạ ơn cứu mạng của xử trưởng Chung, đợi đến khi tôi có thể xuống giường thì nhất định bày tiệc đãi ông một bữa tạ ơn.”
“Ha ha, về sau mọi người đều là bạn của nhau cả rồi, không cần phải khách khí như thế.” Chung Ái Quốc cười hề hề nói. “Nếu đã không còn việc gì nữa thì tôi về cục trước nhé. Cậu yên tâm, tôi sẽ viết ra những gì mà tôi thấy một cách kỹ càng rồi giao lên cho cấp trên xem xét, sẽ không để cậu phải chịu uất ức một cách vô ích đâu.”
“Cảm ơn ông.” Tần Lạc nắm chặt tay Chung Ái Quốc nói.
Đợi đến khi Chung Ái Quốc rời đi Văn Nhân Mục Nguyệt mới bước đến bên giường Tần Lạc, đôi mắt sáng long lanh của nàng như thể có thể nhìn thấu tâm tư của người khác vậy.
Trước mặt nàng, Tần Lạc cảm thấy việc ngụy trang của mình quả thật là không khác gì trò trẻ con.
“Sao em lại đến đây?” Tần Lạc ngượng ngùng nói.
“Nghe nói anh bệnh, nên em đã đến thôi.” Văn Nhân Mục Nguyệt lạnh lùng đáp.
Nghe nói?
Trong nháy mắt Tần Lạc đã hiểu hàm ý trong câu nói của nàng. Chắc chắn Lệ Khuynh Thành đã đoán ra được nguyên nhân mình ‘nhập viện’, cố tình muốn làm to sự việc lên, nhưng vì quan hệ giữa mình và nàng lại rất đặc biệt, và cũng có thể là nghĩ đến Lâm Hoán Khê, nên đã không thể đích thân đến thăm mình, mà đưa tin này cho Văn Nhân Mục Nguyệt biết.
Ở cả cái đất Yến Kinh này thì còn ai thích hợp làm việc này hơn Văn Nhân Mục Nguyệt nữa đây?
Chỉ cần nàng đến một cái là cả Yến Kinh sẽ biết chuyện người của Cừu gia đã ‘ngược đãi’ Tần Lạc.
Còn địa vị trên thương trường và bối cảnh hùng hậu đằng sau Văn Nhân Mục Nguyệt sẽ trở thành một áp lực to lớn đến không tưởng với Cừu gia.
Khi Lệ Khuynh Thành nhảy ra liều chết với Cừu gia, thì sẽ chẳng có ai mạo hiểm việc đắc tội với Văn Nhân gia để mà đi giúp đỡ cho Cừu gia cả.
Đây là việc một mũi tên bắn trúng tận mấy đích. Thứ nhất là có thể khiến cho Cừu gia trở thành một cái bia ngắm, ai cũng có thể bắn vào nó vài mũi tên. Thứ hai là, có thể phơi bày lực lượng ra bên ngoài, tăng thêm lòng tin cho những người thấy bất mãn với Cừu gia. Thứ ba là, cắt đứt cái đuôi của Cừu gia, để bọn họ mất đi tất cả các cơ hội trợ giúp. Thứ tư, đó là kiếm một cái cớ cho Văn Nhân Mục Nguyệt tham gia vào việc này. Thứ năm và cũng là cái quan trọng nhất đó là đẩy đổ lá bài đầu tiên của họ trước, sau đó dùng nó để đi đè bẹp những con chủ bài khác.
Lần này thì Cừu Trọng Ngọc đi đời rồi, hai việc mà cô ta đã làm đó là lạm dụng công quyền để phục vụ cho việc dùng hình cá nhân của mình thì cô ta chỉ có thể tự cứu mình mà thôi, còn nếu mà ai đứng ra giúp cô ta thì sẽ xui xẻo theo thôi, những lực lượng chính trị khác của Cừu gia chỉ có thể giữ im lặng.
Tần Lạc gật đầu cười cười, nói: “Cảm ơn em.”
“Em đi đây. Nếu cần giúp đỡ thì gọi điện thoại cho em.”
Vừa nói dứt lời, Văn Nhân Mục Nguyệt cũng không đợi Tần Lạc đáp lại nữa, mà quay người bước thẳng ra ngoài.
“Để tôi tiễn cô.” Lâm Hoán Khê đứng dậy nói.
Văn Nhân Mục Nguyệt nhìn Lâm Hoán Khê với cặp mắt kinh ngạc, khóe miệng khẽ nở một nụ cười nhưng lại khó làm người ta phát hiện ra.
Cừu Yên Mị bước tới trước mặt Lâm Thanh Nguyên cười nói: “Ông ơi, cháu có thể nói chuyện riêng với Tần Lạc một chút được không ạ? Chỉ cần ba phút là đủ rồi.”
Lâm Thanh Nguyên là một người già hiểu biết, ông không nghĩ là giữa Cừu Yên Mị và Tần Lạc lại có mối quan hệ gì cả, ông liền gật đầu nói: “Được. Hai cháu cứ nói chuyện với nhau đi. Thấy Tần Lạc không sao thì ông yên tâm rồi. Ông đưa Bối Bối về nhà làm bài tập trước nhé.”
Nói xong, ông liền kéo theo Bối Bối ra khỏi phòng bệnh, con bé thì lại không muốn rời đi chút nào.
Khi biết Cừu Yên Mị muốn nói chuyện với Tần Lạc, thì những người khác ở trong phòng bệnh cũng đều từ từ đi ra ngoài hết.
Cừu Yên Mị bước tới trước mặt Tần Lạc, khẽ vuốt những sợi tóc rũ xuống trán hắn lên, đau khổ cười nói: “Bây giờ cảm thấy thế nào?”
“Cũng tạm ổn. Chỉ là hơi chóng mặt một chút thôi.” Tần Lạc nói. Mọi người đều là những người thông minh, vì vậy mà không cần thiết phải giả bộ rằng mình bị thương nặng đến mức nào trước mặt nàng.
“Tôi rõ ràng đã gọi điện cảnh cáo cô ấy rồi, không ngờ cô ấy vẫn còn làm một việc ngu xuẩn như thế. Cô ấy làm sao có thể là đối thủ của anh được chứ?”
“Có lẽ đây không phải là một việc làm ngu xuẩn, mà là vì yên tâm có chỗ dựa vững chắc cũng nên?” Tần Lạc cười nhạt phản kích lại.
“Đến đối thủ của mình là ai mà cũng không biết, như thế không phải là ngu xuẩn thì là cái gì?” Cừu Yên Mị cố chấp nói.
“Tùy cô muốn nói thế nào thì nói.” Tần Lạc tỏ vẻ không quan tâm.
Hắn cảm thấy chẳng cần thiết phải tranh chấp gì thêm với Cừu Yên Mị về chuyện này nữa làm gì. Tất nhiên, hắn cũng biết là Cừu Yên Mị nói như vậy là để định tính cho hành vi của Cừu Trọng Ngọc, muốn nói cho hắn rõ là đây chỉ là hành vi của riêng mình cô ta mà thôi, chứ không phải là được sự sai khiến của Cừu gia mà làm một việc ‘ngu xuẩn’ như vậy.
Cừu Yên Mị nhìn Tần Lạc hỏi: “Cừu gia vứt bỏ Cừu Trọng Ngọc thì việc này coi như đến đây là kết thúc, có được không?”
“Mấy người còn có sự lựa chọn nào tốt hơn sao?” Tần Lạc cười nói.
Cừu Yên Mị bất đắc dĩ nói: “Nói ra điều kiện của anh đi, anh muốn phải như thế nào thì mới chịu bỏ qua cho Cừu gia.”
“Cô phải hiểu mục đích tôi làm vậy là vì cái gì.” Tần Lạc nhìn Cừu Yên Mị nói.
“Tôi biết.” Cừu Yên Mị gật đầu nói.
“Cô cho rằng cô ấy sẽ bỏ qua cho sao?” Tần Lạc hỏi tiếp.
“…Không.” Cừu Yên Mị lắc đầu nói.
“Cô ấy sẽ không chịu buông tha đâu, là một người đàn ông của cô ấy, thì tôi phải có trách nhiệm giúp cô ấy đánh thắng trận này. Cô bảo tôi dừng tay luôn ở đây là có ý gì? Cứ để cho cô ấy tiếp tục bị Cừu gia nhà cô chèn ép khinh dễ sao?”
“Tôi sẽ thuyết phục bọn họ…”
“Không cần đâu.” Tần Lạc khoát tay nói. “Không thuyết phục nổi đâu. Chỉ có đánh cho bọn họ đau rồi, tàn tật rồi thì bọn họ mới thực sự dừng tay lại.”
Cừu Yên Mị tỏ vẻ đau khổ nói: “Mâu thuẫn thực sự là không còn biện pháp gì hòa giải nữa hay sao?”
“Cô có thể đi hỏi cô ấy.” Tần Lạc nói.
Cừu Yên Mị nhìn Tần Lạc, hỏi: “Tần Lạc, chúng ta có được coi là bạn không?”
“Tôi vẫn luôn coi cô như một người bạn.” Tần Lạc thẳng thắn đáp. “Cô không giống với những người trong Cừu gia khác. Khi tôi và Cừu Trọng Dung xảy ra xung đột, thì cô là người đứng ra là chứng giúp tôi. Lần đó là tôi đã nợ cô. Về sau mối quan hệ của chúng ta cũng rất tốt đẹp. Kỳ thật mà nói thì nếu không cần thiết, thì tôi cũng không muốn có bất kỳ mâu thuẫn nào giữa tôi và cô. Tất nhiên là cho đến bây giờ thì bản tôi và cô cũng không có mâu thuẫn nào cả. Nếu có thì đó là mâu thuẫn với Cừu gia.”
“Nhưng tôi là người của Cừu gia.” Cừu Yên Mị nở một nụ cười khổ sở.
“Cô có thể đứng sang một bên, không can thiệp vào những chuyện này.” Tần Lạc khuyên nhủ.
“Tôi là sao có thể không quản gì đến Cừu gia, cũng giống như là anh không thể không giúp đỡ cô ấy vậy. Có thể Cừu gia có hết vấn đề này đến vấn đề nọ, đôi lúc tôi cũng ghét nó nhưng nó là tâm huyết của vô số người trong Cừu gia, là tâm huyết của ông nội tôi, tôi không thể nhìn thấy nó bị lụi bại mà nhắm mắt làm ngơ được. Nếu làm vậy thì cả đời này tôi cũng không thể sống thoải mái được.”
“Thứ lỗi cho tôi mạo muội.” Tần Lạc cười nói. “Cô thấy rằng, cô có thể làm được gì đây?”
“Việc tôi có thể làm được là khá nhiều đấy.” Cừu Yên Mị lộ rõ vẻ đau khổ.
Tiếp đó, nàng từ từ quỳ rạp xuống trước giường bệnh của Tần Lạc, nói với vẻ mặt trịnh trọng: “Bao gồm cả việc quỳ xuống thế này.”