Bác Sĩ Thiên Tài

Chương 1141: Chương 1141: Rất lo lắng!




Văn Nhân Mục Nguyệt tự so sảnh bản thân mình với loài cây Tiên Nhân Chưởng đầy gai nhọn, không người nào tới gần, kiên cường trưởng thành. Điều này quả thật rất giống với cuộc sống hiện tại của nàng, ở vào vị trí của Văn Nhân Mục Nguyệt trong tay cầm gia tài bạc tỷ, cho dù nàng thông minh, tài trí hơn người, liệu có thể phân biệt được người nào là thành ý, người nào là giả dối không?

Chính vì vậy Văn Nhân Mục Nguyệt đã lựa chọn biện pháp đơn giản nhất nhưng cũng nhọc nhằn nhất: từ chối sự tiếp cận của người Khác.

Nàng như là Đe Vương Trung Quốc cổ đại: quyền nghiêng thiên hạ nhưng lại là người cô đơn.

Nàng trông loài hoa Tiên Nhân Chưởng này trong vườn nhà mình không phải chỉ để thưởng thức mà còn để tự an ủi mình sao? Nàng không có đồng loại, chỉ có cây cối và nàng, cùng khích lệ, động viên lẫn nhau.

Nghe câu nói thú vị của Văn Nhân Mục Nguyệt. Tần Lạc không nhịn được, mỉm cười nói: “Hoa đuôi chó thì hoa đuôi chó, ít nhất vẫn là một bông hoa”.

Không hiểu ở Yến Kinh này có bao nhiêu tuần kiệt trẻ tuổi muốn trở Thành hoa đuôi chó ở bên cạnh Tiên Nhân Chưởng Văn Nhân Mục Nguyệt này. Đáng tiếc là bọn họ không có cơ hội

Văn Nhân Mục Nguyệt nhìn cây hoa nhỏ mầu sanh, lông lá bù xù, nói: “Đã phát hiện ra nó từ lâu nhưng vẫn không nỡ loại trừ nó- Em nghĩ nếu như chúng có linh tính, cũng có thể cần có một đồng loại”.

“Cũng giống như loài người chúng ta” Tần Lạc nói. Hắn hiểu rằng Văn Nhân Mục Nguyệt đã có một quyết định gian khó tới mức nào, “Thế nhưng cho dù có loại trừ cây hoa này thì vẫn có những cây hoa đuôi chó, đuôi lừa gì đó xuất hiện. Tiên Nhân Chưởng vẫn sẽ có bạn, sẽ có bạn bè để nói chuyện phiếm với chúng''.

“Em đã quyết định’- Văn Nhân Mục Nguyệt nói

Tần Lạc Thơ phào nhẹ nhõm nói: “Được rồi Anh không khuyên nhủ em nữa. Chuyện này cần chính em tự mình quyết định”.

Sau khi Văn Nhân Chiếu ăn ba bát cơm, một bát canh, hắn chạy tới chỗ Văn Nhân Mục Nguyệt và Tần Lạc, nói: “Chị, gọi em vội tới đây làm gì vậy? Làm gì mà muốn em lái chiếc Feưari 711 hả? Chiếc xe này em không lái đã mấy năm rồi, nay lái thật mất mặt Chẳng lẽ chị muốn em đưa cho anh rể chiếc xe này à?”

Văn Nhân Chiếu nhìn Tần Lạc nói: “Anh rể, anh muốn mua xe hả? Anh không nên tự đi mua xe. Em sẽ giúp anh mua một chiếc, Anh thích Ferari hay Porch? Thật ra chiếc Mercedes màu bạc cũng rất hợp với anh, David Beckham cũng lái chiếc xe này đấy. Nếu như anh rể lái chiếc xe này, nhất định anh còn đẹp trai hơn cả David Beckham. Nếu như anh không thích thì em mới đặt mua một chiếc Porche G L K, anh lái chiếc này còn em sẽ đặt mua một chiếc khác”.

“Cơm" Văn Nhân Mục Nguyệt nói, nàng giơ ngón tay mảnh khảnh chùi hạt cơm bên khóe miệng Văn Nhân Chiếu. Động tác này rất tự nhiên, cũng rất ấm áp khiến một Văn Nhân Mục Nguyệt cao cao tại thương ngàp tràn tình cả và tình yêu thương của người mẹ.

Khi nhìn cảnh đó, Tần Lạc không khỏi thầm hâm mộ Văn Nhân Chiếu.

Cho dù người ngoài nhìn hắn như thế nào, cho dù hắn là người mê gái cỡ nào, hắn vẫn là em trai của Văn Nhân Mục Nguyệt, em trai duy nhất là đủ rồi ông trời đã không xử tệ với hắn.

Dùng một đầu ngón tay lau sạch hạt cơm rồi bỏ vào khăn lụa người hầu mang tới sau đó dùng Khăn mặt lau tay, lúc này hành động đơn giản đó mới chấm dứt.

không thể không nói cô gái này ít nhiều thích sạch sẽ. Chỉ một hạt cơm thôi mà, không ít người chị sẽ chỉ bảo em mình lau hạt cơm. Thế nhưng Văn Nhân Mục Nguyệt lại có hành động đó ghiến Tần Lạc có cảm giác chính bản thân mình cũng không chịu được.

Hắn biết Văn Nhân Mục Nguyệt tuyệt đối không có khả năng làm chuyện như vậy,

Tần Lạc vỗ vai Văn Nhân Chiếu, cười nói: “Sao em lại hào phóng với anh như vậy? Em chuyển xe mới cho anh còn em lái xe nào?"’

“Đương nhiên cần phải như vậy, Ai bảo anh là anh rể của em?" Văn Nhân Chiếu cười hì hì nói, tiếp theo hắn nhỏ giọng nói với Tần Lạc: “Hơn nữa em tặng xe cho anh thì mới có cớ xin thêm chị tiền tiêu vặt mà. Nếu như em tặng xe cho người khác, nhất định chị sẽ mắng em nhưng nếu em tặng xe cho anh, không hiểu chị ấy còn thương cho em những gì nữa cơ? Anh rẻ, anh phải cho em thể diện. Dù gì đi nữa anh nhất định phải nhận chiếc xe này'’.

“Văn Nhân Chiếu" Văn Nhân Mục Nguyệt lạnh lùng liếc nhìn Văn Nhân Chiếu quát to: “Câm miệng!”.

“Hề hề” Văn Nhân Chiếu nhìn Tần Lạc vẻ đáng thương, hắn thật sự không dám phản đối Văn Nhân Mục Nguyệt

“Đừng nóng. Văn Nhân Chiếu chỉ đang nói đùa với anh mà thôi” Tần Lạc cười nói. Quan hệ giữa hắn và Văn Nhân Chiếu càng lúc càng tốt nên cũng muốn trợ giúp Văn Nhân Chiếu: “Hơn nữa anh thật sự cũng muốn một chiếc xe”.

‘Tùy anh thôi" Văn Nhân Mục Nguyệt nói: “Em mệt rồi. Đi ngủ”.

Nói xong, Văn Nhân Mục Nguyệt quay người đi xuống lầu, thẳng thừng bỏ lại anh chàng khách Tần Lạc này.

“Hàng ngày sau bữa trưa, chị em đều buồn ngủ” Văn Nhân Chiếu nói “không phải trên mạng cũng nói mỹ nữ đều thích ngủ sao?”

Văn Nhân Chiếu không biết đằng sau còn một nửa câu nói nữa bổ sung cho câu này: Cũng không biết là ngủ với ai?

“không cả quan tâm tới một người khách như anh nữa" Tần Lạc cười gượng nói. Phong cách hành sự của cô gái này thật sự hào hiệp.

“Cắt” Văn Nhân Chiếu cười nói: “Chị em không bao giờ coi anh là người ngoài, anh còn tự coi mình là khách sao? Chị em đối với anh khách khí chứng tỏ chị ấy không có tình cảm với anh. Em sợ nhất khi chị em cư xử khách khí với em. Chị ấy vừa khách khí với em là em biết mình đã làm sai gì đó”.

“Em hiểu rõ chị em sao?’ Tần Lạc hỏi

“Đương nhiên. Chị ấy là chị em mà. Em không hiểu rõ chị ấy thì còn ai hiểu nữa?" Văn Nhân Chiếu nhìn thấy bóng dáng của Văn Nhân Mục Nguyệt biến mất ở cầu thang, hắn thì thào vào tai Tần Lạc: “Căn cứ vào kinh nghiệm nhiều năm trong tình trường của em, em cảm thấy chị em yêu anh”.

Tần Lạc gõ vào đầu Văn Nhân Chiếu mắng: “Kinh nghiệm nhiều năm thất bại trong tình trường của em à? Anh thật sự không muốn nói cho em nhưng người ta đặt cho em một biệt hiệu là “mê gái” đó”.

Tần Lạc nhìn đồng hồ ở cổ tay, nói: “Anh phải về rồi'.

“Nhanh vậy sao?” Khi nhìn thấy Tần Lạc như muốn quay về thật. Văn Nhân Chiếu nói theo: “Anh rể, mấy ngày nữa em sẽ mang xe tới cho anh”.

“không cần. Anh không có bằng lái" Tần Lạc nói. Khi hắn ở Dương Thành Vương Cửu Cửu đã dạy hắn học lái xe mấy lần nhưng gần như Tần Lạc chẳng có năng lực gì về xe cộ, cảm giác phương hướng rất kém. Căn bản Tần Lạc không thể như Vương Cửu Cửu chỉ trong một ngày là có thể lái xe ra đường. Tần Lạc đang cân nhắc xem bản thân mình có cần đăng ký một lớp học lái xe hay không? Học lái xe sau này ra ngoài thuận tiện hơn nhiều.

“Em sẽ mang xe và bằng lái xe tới cho anh” Văn Nhân Chiếu nói.

Súyt chút nữa Tần Lạc ngã ngửa người. Chẳng lẽ bằng lái xe cũng có thể mua được sao?

Trên đường quay về Hòng Phu nhìn Tần Lạc với áhhmắtrất cổ quái

“Cô muốn nói gì hả?” Tần Lạc hỏi

“Sau này anh có thể tới nơi này nhiều hơn không?" Hồng Phu nói

“Tại sao?” Tần Lạc nghi ngờ nhìn Hồng Phu hỏi. Chẳng lẽ Hồng Phu cũng bị diễm quang, mị lực bắn ra bốn phía của Văn Nhân Mục Nguyệt cùng với địa vị nữ vương duy ngã độc tôn của nàng hấp dẫn sao? Thế nhưng căn bản Hồng Phu không nhìn thấy Văn Nhân Mục Nguyệt mà.

“Đầu bếp ở đó nấu ăn ngon lắm" Hồng Phu xấu hổ nói “Hơn nữa sữa chua của bọn họ uống cũng rất ngon. Không biết nhãn hiệu là gì, mua ở bên ngoài có không?’

Tần Lạc nhìn Hồng Phu với dáng vẻ cổ quái thầm nghĩ. Có phải Cổ Vương Miêu Cương này dễ dàng thỏa mãn quá không? Nếu như có người nói với cô ta: “Cô hãy xử lý Tần Lạc cho tôi tôi sẽ cung cấp sữa chua cả đời này cho cô” Tần Lạc nghi ngờ rằng liệu Hồng Phu có làm không chút do dự hay không? về nhà có khi phải cho cô ta nếm chút độc bảo hiểm mới xong.

“Tần, anh có thể tưởng tượng được không?" Jesus đang lái xe nói: "Cô ấy uống một lúc mười hai cốc sữa khiến cho người làm trong nhà rất bận rộn”.

“Chỉ mình tôi khiến cô ấy bận rộn sao?” Hồng Phu tức giận nói Đại Đầu bị bệnh. Nàng và Jesus đã hợp tác một thời gian rất lâu thế nhưng nàng vẫn không có cảm tình với người đàn ông tóc vàng mắt xanh này.

“ồ, tôi cũng uống mười một cốc” Jesus nói: “Tần, khi nào anh lại quay lại đây?"

Lúc này chuông điện thoại trong túi Tần Lạc đột nhiên vang lên. Tần Lạc lấy điện thoại nhìn lướt qua dãy số, hắn vội vàng bấm nhận cuộc gọi và hỏi: “Hoán Khê, có chuyện gì vậy?”

"Có người đứng ra xin lỗi em" Lâm Hoán Khê nói

“Xin lỗi? Xin lỗi cái gì?’" Tần Lạc ngơ ngác hỏi

“Vì vụ ảnh chụp" Giọng nói Lâm Hoán KM trầm trầm nhưng rất bình tĩnh. Thế nhưng Tần Lạc vẫn nhận ra hơi thở của nàng vẫn có chút không yên tĩnh, hình như chuyện này đã ảnh hưởng tới tâm trạng của nàng: “Người đó nói ảnh chụp là của mình, không liên quan gì tới em”.

Tần Lạc thoáng ngây người, hắn cố gắng chặn cơn bực tức trong người. Tần Lạc cười nói: “Là ai mà vĩ đại vậy? Lại tình nguyện ra mặt chịu tội thay cho người khác vậy? Cô ta xin lỗi như thế nào? ở đâu?”

Trải qua sự bố trí của Tần Lạc, vốn Lâm Hoán Khê đã thoát khỏi ảnh hưởng của sự kiện ảnh nude. Vì thái độ mạnh mẽ của Lâm Hoán Khê khi đối mặt với đám phóng viên, tất cả mọi người đều nghĩ rằng ảnh nude đó là do đám phóng viên cố ý chụp mũ cho Lâm Hoán Khê, mục đích chỉ nhầm lừa gạt tiền của người khác. Bây giờ có người đứng ra xin lỗi, chuyện vốn đã được dẹp xuống lại nổi phong ba.

Hơn nữa Tần Lạc rất lo lắng khi người kia đứng ra xin lỗi. Thật sự rất lo lắng.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.