Cừu Yên Mị lạnh lùng hỏi: “Nghe ai nói?”
“Trên thế giới này không có bức tường kín gió. Chuyện như vậy mà không ai nghe nói sao? Bây giờ cả Yến Kinh đang nói chuyện này” Cừu Trong Huân cười nói. Khả năng nhẫn nại của y mạnh hơn Cừu Trọng Mưu nhiều. Y luôn dùng thái độ ôn hòa nhã nhặn thể hiện quan điểm của mình. Thế nhưng khi y ra tay còn tàn nhẫn hơn Cừu Trọng Mưu nhiều, có thể hình dung như con độc xà đang mĩm cười.
“Vậy thì sao nào?” Cừu Yên Mị hỏi. “Cho dù cô ấy có quay về nữa hay không thì một nửa Cừu Thị là của cô ấy. Giúp đỡ gia tộc Văn Nhân vượt qua khó khăn là điểu cô ấy muốn làm. Nếu cô ấy ở đây, cô ấy nhất định cũng quyết định như vậy”.
“Chị cảm thấy làm thế là thích hợp hả?” Cừu Trọng Huân hỏi. Khi cô ấy chưa rõ sống chết, vì sao chị lại kéo cả Cừu gia đi chôn cùng cô ta? Chị đừng có quên, cô ta có một nửa Cừu Thị nhưng chúng tôi cũng có một nửa. Chúng tôi có thể là người đại diện chính thức của Cừu Thị, cô ta là kẻ cướp. Nếu như Cừu gia rơi vào tay cô ta có thể còn mang họ Cừu không? chỉ sợ sẽ đổi thành họ Tần”.
“Hai người không cân nói nữa” Cừu Yên Mị đứng dậy. Nàng uể oải vặn lưng nói: “Tôi đã quyết định rồi. Cứ vậy mà làm”.
“Chị quyết định? Chị có quyền gì mà quyết định?” Một lần nữa Cừu Trọng Mưu nổi giận
“Tôi không đồng ý. Chị muốn chết thì cứ tự mình đi tìm chết. Đừng có kéo cúng tôi xuống bùn”.
Cừu Yên Mị cười nhạt nói: “Em có quyền gì mà không đồng ý?”
“Tôi là một thành viên Cừu gia. Tôi cũng có cổ phần trong Cừu Thị. Không chỉ mình tôi không đồng ý mà những người Cừu gia khác cũng không đồng ý” Cừu Trọng Mưu nói.
“Chỉ sợ là em thất vọng rồi” Cừu Yên Mị nói. “Cô ấy quay về, cô ấy sẽ làm vậy. Cô ấy không quay về, tôi chính là người phát ngôn của cô ấy, Tôi vẫn phải làm vậy, cổ phần của cô ấy nhiều hơn cổ phần của tôi. Cho dù là đưa lên ban giám đốc cũng coi như là vậy ... bây giờ tôi còn bận nhiều việc. Hai người ra ngoài đi”.
“Chị...” Cừu Trọng Mưu còn định tranh cài thì bị Cừu Trọng Huân cản lại.
Cừu Trọng Huân cười nói: “Đi thôi, đi thôi. Chúng ta cãi nhau ở đây cùng chẳng giải quyết được chuyện gì. Hãy đi lấy ý kiến của mọi người”.
Cừu Trọng Mưu thầm nghĩ cũng đúng. Bác cả và bác hai còn chưa lên tiếng. Bản thân mình không cần phải anh dũng xông lên đánh trận đầu.
“Cho dù cô ta ở đây hay không tôi vẫn bảo lưu ý kiến của mình" Cừu Trọng Mưu nói.
“Tùy” Cừu Yên Mị thờ ơ nói.
Đợi khi hai người đi ra ngoài, Cừu Yên Mị uể oải xoa xoa đầu. Các quán rách nát này vần cần phải có một người mạnh mẽ tới khống chế.
Không cần phải nghi ngờ Lệ Khuynh Thành thích hợp hơn bản thân mình nhiều
Cô ấy bò lên từ tầng chót của xã hội, trải qua vô số gian nan, nguy hiểm vì vậy cô ấy cùng kiên cường, cứng cởi hơn mình, ngang bướng hơn có lực tấn công mạnh hơn.
-----------------
Ra khỏi phòng làm việc của Cừu Yên Mị. Cừu Trọng Huân nói: “Đi, tới phòng làm việc của anh”.
Hai người Cừu Trọng Huân và Cừu Trọng Mưu cùng đi làm ở Cừu Thị, hơn nữa bọn họ còn có phòng làm việc riêng.
Cừu Trọng Huân làm ở phòng đấu tư nên phòng làm việc của y cũng nằm ở tầng mười sáu như phòng làm việc của Cừu Yên Mị.
Khi vào cửa, thư ký giúp bọn họ thay đôi giày da thành dép lê mềm, hỏi hai người xem có muốn uống gì không sau đó rót cho hai người một ly rượu đỏ không cùng năm theo sở thích của từng người rồi lui ra ngoài.
“Đúng là buồn cười. Cừu gia chúng ta từ khi nào tới lượt người phụ nữ đó làm chủ vậy?” Cừu Trọng Mưu căm hận nói.
Cừu Trọng Huân khẽ lắc ly rượu đỏ trong tay, để mặc cho mùi rượu bay trong không trung, nói: “Cừu gia chúng ta không phải vẫn luôn do phụ nữ làm chủ sao?”
Cừu Trọng Mưu âm trầm nhìn Cừu Trọng Huân, cười khinh miệt nói: “Thế nào, ngay cả anh cũng đồng ý với cách làm của cô ta? Cô ta muốn đưa chúng ta đi chết, anh cũng đồng ý sao?”
“Ai. Anh nói này, chị ấy đắc tội với em, anh không đắc tội với em nhá. Em không thể xả hết cơn tức giận lên người anh” Cừu Trong Huân oan uổng nói. “Hơn nữa khi đó anh có từng nói anh đồng ý không? Hai nhà Tần, Bạch liên thủ hơn nữa còn là liên thủ toàn diện. Đây là sự hợp tác chưa từng có trong lịch sử. Lúc này bọn họ hùng mạnh tới mức nào, anh không biết, em cũng không biết, ít nhất anh biết gia tộc Văn Nhân còn lâu mới chống lại được. Chúng ta tham gia vào đó chỉ để thành bia đỡ đạn mà thôi”.
“Vậy sao lúc này anh không phản đối, khiến một mình em phải đơn độc?” Cừu Trọng Mưu bất mãn nói.
“Em có thể phản bác của em có ích không? Em nghĩ rằng hai người chúng ta cùng phản đối thì có tác dụng sao?” Cừu Trọng Huân lắc đầu nói: “Chỉ dựa riêng vào lực lượng của chúng ta thì không đủ".
“Ý của anh là?”
“Bây giờ chỉ còn hai con đường để đi” Cừu Trọng Huân nói. “Với thủ đoạn của Lệ Khuynh Thành, với những chuyện chúng ta đã làm cho cô ta, cô ta vẫn đồng ý chấp nhận sự quy phục của chúng ta, vì sao? Bởi vì khi đó cô ta vẫn chưa đứng vững ở Cừu Thị. Bởi vì cô ta hoàn toàn không hiểu Cừu Thị, cùng bởi vì cô ta muốn chúng ta trở thành cây súng cho cô ta sử dụng, phân hóa nội bộ, chia rẽ chúng ta. Ả đó rất giỏi tấn công người khác, cũng rất giỏi chịu đựng. Trong cuộc đời mình, đây là đối thủ làm anh sợ hãi nhất”.
“Thế nhưng điều này không có nghĩa là cô ta đã quên những chuyện trước kia. Cô ta không trả thù là vì cô ta cần chúng ta. Bây giờ cô ta dần dần đứng vững ở Cừu Thị, càng ngày càng hiểu rõ về nghiệp vụ của Cừu Thị. Cô ta còn cần chúng ta bao lâu?”
“Anh còn sợ cô ta trả thù sao?”
“Em biết không?" Anh mắt Cừu Trọng Huân nhìn Cừu Trọng Mưu như con cá chết. “Có rất nhiều đêm, anh bừng tỉnh vì ác mộng. Cho tới bây giờ anh vẫn không sợ cô ta sẽ trả thù mình mà anh chỉ lo cách thức cô ta trả thù mà thôi”.
“…”
“Đây là một cơ hội” Cừu Trọng Huân nói. “Một cơ hội thoát khỏi ác mộng”.
“Làm thế nào thoát khỏi nó?” Cừu Trọng Mưu hỏi. Gã cũng không khỏi lạnh lưng khi nghe anh họ mình nói. Nghĩ tới đủ mọi chuyện Lệ Khuynh Thành đã làm, tới khi Lệ Khuynh Thành, thật sự chĩa mũi dao vào hai anh em bọn họ, chỉ sợ khi đó trước mắt bọn họ chỉ có một con đường chết.
“Anh đã nói. Chúng ta có hai con đường để chọn” Cừu Trọng Huân nói. “Một là phụ thuộc, sự phụ thuộc không còn bất kỳ quyền gì hết. Nếu như vậy cô ta sẽ xem xét lòng trung thành của chúng ta, nói không chừng sẽ hạ thủ lưu tình với chúng ta”.
“Còn con đường khác là gì?”
“Vậy hãy làm cho bọn họ không còn đường để đi” Ánh mắt Cừu Trọng Huân cực kỳ ác liệt. “Nếu như ... anh nói là nếu như, một người không về, người còn lại cũng biến mất thì sao?”
“…”
-----------------
Một chiếc xe bình dân chỉ có hơn trăm nghìn chạy vào cổng Thiên Ba Phủ Nhất Hào sau đó rẽ trái tiến thắng tới biệt thự riêng của Tần Tung Hoành.
Điều này khiến đám vệ sĩ canh cổng rất kinh ngạc. Thiên Ba Phủ Nhất Hào này là nơi tập trung siêu xe. Xe bình dân, ngoại trừ một số ít còn phần lớn không cùng đẳng cấp. Hơn nữa điều khiến bọn họ càng kinh hãi là chiếc xe này không bị kiểm tra ở cổng, thậm chí còn không có thẻ hội viên, chạy thẳng vào trong, một đường không dừng.
Chiếc xe dừng lại trước cửa biệt thự. Tần Tung Hoành mặc một bộ véc đen đương nhiên đang đứng đón ở trước cửa.
Cánh cửa trước xe mỡ ra, Điền Loa cũng trong bộ véc đen ra ngoài, đi xuống mỡ cửa sau.
Lúc này một người Châu Âu, dáng người cao to, gương mặt thâm thúy từ trong xe bước ra ngoài. Ông ta có cái đầu to, cửa xe này dường như hơi thấp nên khi ông ta từ trong xe ra ngoài, hành động rất cẩn thận như chỉ sợ va chạm vào chiếc đầu trọc của mình.
Tần Tung Hoành đi xuống bậc thềm, chủ động giơ tay bắt tay người đàn ông đầu trọc, cười nói bằng tiếng Anh: “Lý Ngang tiên sinh, hoan nghênh quang lâm”.
“Cám ơn anh, Tần thân mến. Tôi rất vui khi tới Trung Quốc, rất vinh hạnh được quen biết người trẻ tuổi tài năng như anh” Năng lực biểu hiện bằng ngôn ngữ của Lý Ngang cực kỳ tốt, thân thiết ôm Tần Tung Hoành.
“Tôi cũng vô cùng vinh hạnh. Dù thế nào đi nữa, xin mời ngài chuyển lời chào tới Ante Wan tiên sinh hộ tôi” Tần Tung Hoành nói.
“Đúng vậy. Ante Wann tiên sinh cũng nói vậy với tôi, ông ấy bảo tôi ân cần chào hỏi người nhà của anh... các vị rất có nguyên tắc, hơn nữa là người chú ý lễ nghi. Nhất định các vị sẽ có cơ hội trở thành bạn tốt”.
“Hy vọng là thế” Tần Tung Hoành mời Lý Ngang vào trong phòng khách. Không nhạc công tới đệm nhạc, đích thân Tần Tung Hoành pha trà mời khách. ''Không hiểu lần này Lý Ngang tiên sinh tới Trung Quốc có công vụ gì?”
Lý Ngang bưng ly trà thơm đặt trước mủi, hít dáng vẻ rất say mê, hai mắt nhắm lại. Sau đó ông ta uống một ngụm nhỏ, để mặc trà thơm chảy trong miệng mình, nói: “Giải trừ khó khăn cho anh".
Tần Tung Hoành cười nói: “Tôi có khó khăn gì?’
“Mặc dù hai nhà Tần, Bạch liên thủ, thực lực khổng lồ nhưng gia tộc Văn Nhân có Vương gia trợ giúp. Các vị hẳn hiểu rõ bối cảnh của Vương gia. Có sự ủng hộ toàn lực của Vương gia, không một ai dám nói
“Bối cảnh dù lớn cũng phải dựa vào quy cũ” Tần Tung Hoành mạnh mẽ nói. “Chỉ cần bọn họ làm theo quy cũ, tôi sẽ không sợ thất bại. Đương nhiên tôi vẫn muốn nghe diệu kế hóa giải cục diện này của Lý Ngang tiên sinh”.
“Anh có biết năng lượng Tứ Thông không?”
“Biết” Tần Tung Hoành nói: “Công ty của gia tộc Văn Nhân ở nước ngoài”.
“Chúng tôi có thể giúp anh hạ gục Tứ Thông” Lý Ngang cười nói. “Chỉ cần một câu nói của anh, chúng tôi sẽ dồn nó vào đường cùng, suốt đời không thể đứng dậy được".
“Tần tiên sinh, đây chính là tình hữu nghị của Ante Wan tiên sinh. Mời anh hãy tiếp nhận”.