Bác Sĩ Thiên Tài

Chương 952: Chương 952: Rồng mắc cạn bị tôm tép ức hiếp




“Tại sao trong mắt tôi lại hàm chứa một niềm hy vọng như vậy? Đó bởi là vì Trung y yêu dấu của tôi đang gặp phải khó khăn, hoạn nạn.”

Tần Lạc vừa dứt lời thì một tràng pháo tay nổ lên rợp trời.

Hàng sa số các bạn sinh viên đều vỗ ta ca ngợi rợp trời, bọn họ đã quá yêu vị bác sĩ danh tiếng lẫy lừng, nhưng lại là một thầy giáo vô cùng thân cận, gần gũi với học sinh như thế này.

Hôm nay là ngày kỹ niệm chín mươi năm thành lập trường Y khoa Thủ đô, Tần Lạc được hiệu trưởng Lệ Vĩnh Cương mời tới tham gia buổi lễ, và với thân phận là một thầy giáo kiệt xuất, dĩ nhiên là hắn được mời lên thuyết trình rồi.

Nói thật lòng, Tần Lạc nhận được chức danh nhà giáo kiệt xuất này cũng có phần làm cho hắn cảm thấy hơi hổ thẹn một chút.

Bởi vì hắn làm việc tại ngôi trường này trong thời gian rất ngắn, thậm chí còn chưa đầy hẳn một học kỳ ở đây.

Hắn có thể thừa nhận bản thân mình là một vị bác sĩ Trung y kiệt xuất, nhưng hắn không dám nhận hắn là một người thấy kiệt xuất được.

Nhưng Lệ Vĩnh Cương vẫn cứ nhất quyết coi hắn là như vậy, và thực chất thì các học sinh trong trường cũng rất coi trọng hắn, do vậy cũng chẳng có ai phản đối cái danh hiệu người thầy kiệt xuất của Tần Lạc cả.

Tần Lạc vừa mới bước xuống từ bậc phát biểu, thì đã có một đám phóng viên xông tới vây hắn lại phỏng vấn.

“Tần Lạc! Là một giáo viên ưu tú của trường đứng lên phát biểu như vậy, anh nghĩ mình thích làm nghề nghiệp nào hơn, là thầy giáo hay là bác sĩ?”

“Tôi thích ngành thầy giáo, nhưng tôi lại thích làm bác sĩ hơn. Thực chất mà nói, tôi chỉ là một thầy giáo dạy cho học sinh làm thế nào trở thành một bác sĩ ưu tú mà thôi.” Tần Lạc cười đáp.

“Tần tiên sinh, anh cho rằng việc trường Y khoa Thủ đô hôm nay mời anh tới đây tham dự lễ thành lập trường, có phải là muốn lăng xê cái gì đó không?”

“Người có thực tài thì chẳng bao giờ cần phải lăng xê cả.” Tần Lạc nói xong liền chỉ tay về phía thầy giáo và học sinh trường y khoa nói: “Bọn họ đều là những nhân tài của đất nước.”

“Tần tiên sinh, anh và Lâm Hoán Khê tiểu thư bao giờ thành hôn vậy?”

“Cô ấy đã chấp nhận lời cầu hôn của tôi, chúng tôi sẽ tổ chức thành hôn với nhau.” Tần Lạc đáp.

“Anh khi nào cầu hôn với Lâm Hoán Khê tiểu thư vậy?”

“Có ai nói trước thời gian cầu hôn với bạn gái của mình không?” Tần Lạc hỏi vặn lại: “Đến lúccác anh cho đăng bài lên, thế thì còn gọi gì là bất ngờ nữa.”

Mọi người bị câu trả lời này của Tần Lạc mà phải bật cười ha hả, rồi cũng chẳng có ai bám vào những câu hỏi này nữa.

“Tần tiên sinh, Ất can giải độc vương thật không bán sang thị trường Hàn Quốc và Nhật Bản hay sao?”

“Tần tiên sinh, Hứa Đông Lâm bên Hàn Quốc nói rằng sẽ lại khiêu chiến với anh lần nữa, anh có lời gì muốn nói với anh ta không?”

“Tần tiên sinh …”

Tần Lạc khoát khoát tay nói: “Được rồi thưa các vị, buổi phỏng vấn hôm nay kết thúc tại đây được rồi, nếu như các anh cứ hỏi mà tôi cứ phải trả lời thế này e rằng đến đêm cũng chưa xong mất … Chúng ta hẹn lần sau tiếp tục được không? Tôi hôm nay chủ yếu đến đây chỉ là để thăm bạn bè mà thôi.”

“Có thể cho chúng tôi biết người bạn của anh vừa nói là ai được không?” Một phóng viên lên tiếng hỏi.

Tần Lạc đưa mắt nhìn về phía đám sinh viên cùng với giáo viên ở đây rồi cười nói: “Tất cả bọn họ đều là bạn bè của tôi.”

Nghe Tần Lạc nói mình là bạn của hắn, thì lập tức đám sinh viên trong lớp Tần Lạc dạy ngày trước, đều nhất tề hét tên Tần Lạc như phát điên.

Tần Lạc …..

Tần Lạc …..

Tần Lạc ….

Tần Lạc lúc này tiến tới bắt tay từng người trong lớp ngày xưa mà hắn dạy.

“Lý Cương. Bây giờ không còn ngủ gật trong lớp rồi chứ?”

“Lý Nhất Thiên, môn của em đã khá lên chút nào chưa? Nhớ ngày xưa dạy cái này cho lớp, em là người làm chậm tiến độ của mọi người nhiều nhất.”

“Quách Mỹ Mỹ, bệnh đau kinh của em đỡ rồi chứ?”

………………….

Các bạn sinh viên đều không ngờ rằng Tần Lạc không chỉ nhớ tên bọn họ, mà còn nhớ tới đặc điểm của từng người nữa.

Đặc biệt hơn nữa, là hoàn toàn nhắc tới vấn đề tế nhị của từng người nữa. Từng thói hư tật xấu của từng người đều bị Tần Lạc nói toẹt ra hết mà chẳng sợ cái gì cả.

Đặc biệt là Quách Mỹ Mỹ nổi tiếng là người tính khí hung hăng, chẳng ai dám dây với này cả.

Vậy nhưng, tất cả khi nghe Tần Lạc nói vậy, lại cảm thấy hắn và mọi người thân thiết hơn, gần gũi với nhau hơn.

“Thầy Tần, thầy bao giờ quay lại dậy chúng em? Lên giờ thầy giáo khác bọn em toàn ngủ gật thôi, chỉ có thầy dạy là hay nhất.”

“Thầy Tần, chị Cửu Cửu bây giờ ở đâu rồi? Thầy còn liên lạc với chị ấy không?”

“Thầy Tần, Lý Mãnh và Tiểu Hoa đi Vân Điền trồng thuốc rồi sao? Bọn họ ở đó có cần người không? Cho bọn em tới đó được không?”

………………………

Khi Tần Lạc còn dạy ở đây thì hắn là người được yêu quý nhất trường, mỗi lần hắn lên lớp dạy là lớp học bao giờ cũng đông học sinh nhất. Tần Lạc lại có sở thích mặc áo trường bào, do vậy có lúc trong trường lại nổi lên phong trào mặc áo trường bào giống hắn.

Khi danh tiếng của hắn ngày một lớn, thậm chí trở thành một nhân vật nổi tiếng trên toàn thế giới, thì đám học sinh này lại đem thân phận mình là học trò của thầy Tần mà đi chém gió với bao nhiêu người khác để khoe mẽ nữa.

Lệ Vĩnh Cương và các vị lãnh đạo trong trường đều ngồi trên hàng đầu tiên, ánh mắt của bọn họ bây giờ đều đổ dồn hết lên Tần Lạc.

Khi xưa Lâm Thanh Nguyên đưa Tần Lạc tới giúp bọn họ, Lệ Vĩnh Cương còn lo tên nhãi ranh này làm việc không ra hồn.

Còn bây giờ ông lại cảm thấy, Tần Lạc vào đây giảng dạy chính là một quyết định sáng suốt, cũng như đắc ý nhất của mình, cho dù bản thân Tần Lạc chẳng có bằng cấp gì cả. Hơn nữa, Lệ Vĩnh Cương cũng thường hay nhắc tới việc chính ông là người đã cho phép Tần Lạc vào trường giảng dạy để nâng tầm mình lên.

Dĩ nhiên, trong chuyện Lệ Vĩnh Cương mời Tần Lạc về giảng dạy, cũng được ông sửa đổi kịch bản đi rất nhiều. Giống như Lưu Bị ngày xưa đi mời Khổng Minh, hiệu trưởng Lệ phải ba lần tới nhà của Lâm Thanh Nguyên, tốn bao nhiêu nước bọt và trí tuệ mới mời được vị danh y Tần Lạc về trường giảng dạy.

“Thầy Tần là người rất được các bạn sinh viên yêu mến.” Lệ Vĩnh Cương mỉm cười khen ngợi.

“Người tài thì lúc nào cũng có, nhưng người phát hiện ra người ta mới là hiếm, con mắt của Lãnh đạo thật là hơn người. Chỉ cần nhìn một cái thôi là biết đâu là nhân tài rồi.” Một vị lãnh đạo ngồi hàng ghế đầu tiên gật gù nói.

“Tôi cũng chỉ làm việc nên làm mà thôi.” Lệ Vĩnh Cương nâng tách trà lên nhấp lấy một ngụm, mà trong bụng không ngừng hả hê, nở mày nở mặt.

Sau khi từ chối lời mời ăn tối với các vị lãnh đạo trong trường, và chia tay với đám sinh viên xong, thì Tần Lạc một mình ra chỗ để xe trong trường.

Đang lúc hắn định lên xe của Jesus, thì một chiếc xe màu xanh quân đội vồ tới.

Két!

Chiếc xe như một con mãnh hổ vồ tới trước mặt Tần Lạc, rồi thắng lại đột ngột, giọng một cô gái lạnh lùng vang lên: “Lên xe.”

“Đi đâu?” Tần Lạc hỏi. Hắn phát hiện ra con mắt của Ly tràn đầy sát khí, hắn đoán là đã xảy ra việc gì rồi, hơn nữa việc này là việc mà Ly không thể giải quyết nổi, nếu không thì nàng đã phóng dao tới rồi.

“Viện điều dưỡng.” Ly ăn nói rất tiết kiệm lời.

“Để làm gì?”

“Tiễn người.”

“Tiễn ai?”

“Nghĩa phụ của tôi.” Cái kiểu ăn nói nhát gừng thế này, thể hiện rõ ràng Ly đang hết chịu nổi rồi.

Nàng rồ ga xe lên nói: “Có đi hay không?”

Tần Lạc hiểu tính cách của Ly, nàng là người yêu ghét rất rõ ràng, nàng không biết giấu diếm cảm xúc của mình. Bây giờ Ly chẳng khác nào thùng thuốc nổ có thể bùng phát bất cứ lúc nào, như thế cũng có nghĩa là nàng đang chịu đựng một sự việc vô cùng khủng khiếp.

Nếu như là thường ngày thì Tần Lạc chắc chắn là sẽ bông đùa với Ly khi trông thấy nàng như vậy.

Nhưng hôm nay hắn không dám.

“Sư phụ? Sư phụ làm sao rồi? Xảy ra chuyện gì?”

“Có người muốn đuổi nghĩa phụ đi.” Ly đáp.

Tần Lạc lúc này đã nhảy lên xe, hắn nghiến răng nói: “Là ai?”

“Tự tới mà nhìn.”

……………………………

“Lão Long à. Cứng quá thì dễ gãy, đã đến lúc nhượng bộ rồi. Hơn nữa, mọi người cũng là vì ông cả, ông là rường cột của nước nhà, quốc gia không thể để ông bệnh như thế này mà không quản được.”

“Cái trình độ y học của chúng ta vẫn còn phải được nâng cao hơn nữa, chữa mãi mà vẫn chẳng có hiệu quả gì cả. Tần Lạc là bác sĩ giỏi như vậy, lại còn chữa trị được cho công chúa Thụy Điển, thế mà vẫn chẳng chữa trị được cho lão Long đôi chân nữa. Lần này chúng tôi đã liên lạc được với viện nghiên cứu Mersaiders của Đức rồi, bọn họ nói rằng sẽ có phương pháp đặc trị để chữa trị cho ông. Ông tới đó chữa trị đôi chân của mình, sau khi khỏi rồi thì lại về nước tiếp tục phục vụ cho đất nước.” Dương Độ đứng trước mặt Long Vương thái độ vô cùng cung kính, nhưng trong từng lời nói của ông ta thì lại vô cùng thâm độc.

Long Vương lúc này cũng nằm trên chiếc ghế dựa bằng mây, nhắm mắt như đang ngủ rất say.

Dương Độ chửi thầm trong bụng, nhưng vẫn nhẫn nại khuyên giải: “Hơn nữa, phương tiện đi lại thuận tiện như vậy, từ Trung Quốc tới Đức cũng chẳng mất thời gian là bao nhiêu. Tới đó chữa bệnh rồi về có khi còn chưa tới một tuần nữa ấy chứ.”

Long Vương vẫn yên lặng không nói câu gì.

Dương Độ lúc này đành phải giở chiêu bài của mình ra nói: “Mấy vị cấp trên cũng đã đồng ý hết cả rồi. Chúng ta là quân nhân, mà quân nhân thì phải phục tùng mệnh lệnh. Lão Long không phải ngày thường đều dạy dỗ thuộc hạ của mình như vậy sao? Ha ha ha, sao bây giờ … ông lại làm trái với lời của mình như vậy?”

Long Vương đột nhiên mở hai mắt ra, hai mắt của ông như hai hòn lửa cháy rực, làm cho Dương Độ kinh hãi lùi lại hai bước.

Dương Độ thấy bản thân mình như vậy cũng cảm thấy xấu mặt, nên đỏ hết cả mặt gân cổ lên quát: “Ông định làm cái trò gì thế hả?”

“Thằng chó chết. Ông mày khi còn làm lính thì mày vẫn còn cởi truồng đái dầm trên giường, thế mà mày còn tới đây dạy tao dạy dỗ thuộc hạ ra sao hả? Mày làm gì có tư cách gì mà đứng trước mặt tao nói như vậy?”

“Mày nên cảm thấy may mắn là người cùng một nước với tao. Nếu như trên chiến trường gặp hạng người rác rưởi như mày, thì tao chỉ cần một bàn tay cũng đủ vỗ cho mày lòi óc, chết không kịp ngáp rồi.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.